Ở bữa tiệc dành cho nam nhân bên kia, Tề lão gia nghe được tin tức do tên sai vặt truyền đến, tức giận đến ngã ngửa, cố gắng chống đỡ, mỉm cười ăn xong tiệc rồi vội vàng quay về phủ.
Không đến nửa ngày, toàn bộ thành Dương Châu truyền ra tin tức, Tề phu nhân cùng một tên vô lại ở trong chùa yêu đương vụng trộm bị Tề lão gia biết được, bị đánh một trận rồi bắt vào ở trong từ đường hối lỗi, Tề Thủ Tín cùng Liễu Dịch Thanh xảy ra chuyện ám kết châu thai cũng ồn ào huyên náo truyền ra, bị người người khinh bỉ không biết xấu hổ, gian phu dâm phụ, tiện phụ câu dẫn hôn phu của biểu muội, người nhà Liễu gia trong thời gian này không dám ra khỏi cửa để tránh trứng thối, cà chua ném vào người.
Mặt khác, rất nhiều phu nhân vì chuyện này đều có ấn tượng về sự dịu dàng thanh nhã của Vân Khanh, danh tiếng của nàng trong chốc lát liến rất tốt.
Tại Quy Nhạn các, Vân Khanh dựa vào ghế gỗ hoàng lê khắc hoa, ánh nắng từ cửa sổ bên trên xuyên qua màn lụa mỏng chiếu vào quyển sách trên tay nàng, người cùng vật tĩnh lặng hòa làm một như bức tranh được vẽ thật khéo léo, Lưu Thúy mang bát cháo tổ yến vào đến nơi, nhìn thấy cảnh đấy mà giật mình, mọi người đều bảo con gái Giang Nam xinh đẹp, nhưng đó là chưa ai được thấy dung nhan của tiểu thư nhà nàng, vậy cũng thật là uổng phí.
Chậm rãi từng bước đến trước mặt nàng, Lưu Thúy nhẹ giọng thăm hỏi: “Tiểu thư, người đang đọc sách gì vậy?” Từ sau buổi tiệc ngày hôm qua, Vân Khanh đọc quyển sách này, ăn cơm cũng không rời tay, ban đêm còn muốn nhìn đến tận canh ba mới nghỉ.
Nhẹ nhàng đem sách khép lại, Vân Khanh đón lấy bát cháo tổ yến, “Sách thuốc”
“Là Vấn lão thái gia đưa cho người sao?” Nhớ lại hành động ngày hôm qua của Vân Khanh, Lưu Thúy mở miệng hỏi.
“Ừ, bảo ta trong vòng nửa tháng phải học thuộc quyển sách này mới nhận ta làm học trò.” Vân khanh nuốt một ngụm cháo, nhớ lại sau buổi tiệc tối hôm qua, nàng đi cầu xin Vấn lão thái gia dạy nàng y thuật, Vấn lão thái gia đã sớm biết trên cây trâm nàng tặng Liễu Dịch Thanh có tẩm tinh dầu thúc tình, vào lúc nàng đến xin học y, Vấn lão thái gia đã hỏi nàng vì sao muốn học, nàng trả lời vì muốn bảo vệ sinh mệnh người nhà mà học, nàng không nghĩ tới việc hành y cứu thế gì đó cho nên cũng không thực sự có lòng tin Vấn lão thái gia sẽ thu nhận nàng, ai ngờ Vấn lão thái gia tình tình cổ quái, không nói năng gì, đưa cho nàng một quyển sách thuốc thật dày, nói rằng nếu trong nửa tháng có thể học thuộc liền thu nàng làm quan môn đệ tử.
Nhìn quyển sách thuốc dày thật dày ở trên bàn, Lưu Thúy có phần ảo não: “Dày như vậy chỉ trong nửa tháng có thể học thuộc sao?” Nghe nói sách thuốc rất khó học, thuốc gì, hình dạng như thế nào, dược tính hỗ trợ lẫn nhau ra sao đều phải học thuộc, nửa tháng cũng thật quá ngắn.
Đưa bát cháo tổ yến đã ăn hết cho Lưu Thúy, Vân Khanh lau khóe miệng, đứng dậy đi lại vài bước, “Thuộc hay không thuộc không quan trọng, quan trọng là nếu không cố gắng đã từ bỏ thì mãi mãi đều không thể thuộc được.” Giống như kiếp này của nàng, không biết có thể tránh khỏi việc dẫm lên vết xe đổ hay không, nhưng dù là thế nào, nàng đều phải cố gắng hết sức mình, thay đổi vận mệnh Thẩm gia cũng thay đổi vận mệnh của chính mình.
Mà chuyện từ hôn với Tề gia đã đem cuộc sống của nàng thay đổi bước đầu tiên, danh tiếng nữ tử thất trinh bị từ hôn ở kiếp trước đã không còn, giờ đây từng bước nàng đi sẽ sửa chữa lại những sai lầm trước đó.
“Dạ, nô tỳ cũng sẽ cố gắng.” Lưu Thúy kiên định gật đầu, nàng nhận ra tiểu thư của nàng đã không còn giống với trước kia, đôi mắt đen tỏa sáng, tràn ngập ánh sáng thông minh cơ trí, có thể nhìn thấu tâm tư người xấu, Vương Nhị Cẩu, Tề phu nhân tự cho là gian kế có thể thực hiện được, nhưng không biết tiểu thư đã sớm lập bẫy chỉ chờ bọn họ nhảy xuống mà thôi.
Vân Khanh biết Lưu Thúy đang nghĩ gì, nàng chỉ bình thản cười mà không nói, không có ai biết, nàng đã từng là một oan hồn, cũng từng quá ngu xuẩn, may mà ông trời thương xót, cho nàng cơ hội được sống lại.
“Tiểu thư, Lý ma ma đến” Tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo, Lý ma ma là ma ma đắc lực nhất bên cạnh Tạ thị, nếu bà đến đây nhất định là Tạ thị có việc, Vân Khanh xoay người bước ra, nhìn thấy một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi mặc váy màu nâu đang đi tới, mỉm cười nhìn nàng rồi hành lễ nói: “Tiểu thư, lão gia đã quay về, phu nhân cho gọi người cùng đến.”
Vừa nghe nói Trầm Mậu đã quay về, Vân Khanh rất vui mừng, từ khi được sống lại, nàng còn chưa được gặp phụ thân, vội vã bảo Lưu Thúy lấy cho nàng áo mới màu thiên thanh dài đến cánh tay, phía dưới mặc váy dài màu xanh biếc thêu cỏ cây hoa lá, cài chuỗi ngọc ngũ phượng triêu dương, lại vấn kiểu tóc viên trùy kế mà các tiểu thư đang rất yêu thích, cài một cái trâm điệp vàng sáng rực rỡ.
Vân Khanh vốn chỉ thích ăn mặc đơn giản thanh tú, nay lại ăn mặc trang điểm như vậy làm Lý ma ma đứng xem không nhịn được thốt lên: “Lão gia trở về nhìn thấy tiểu thư nhất định là không nhận ra người.”
“Mẫu thân nói, phụ thân ra ngoài chưa đến nửa năm, làm sao có thể không nhận ra con gái.” Vân Khanh mỉm cười vờ nổi giận bước ra sân, Tạ thị đã nhanh chóng sai người dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, nhìn thấy Vân Khanh liền nắm lấy tay nàng, đi hướng về phía cửa thùy hoa.
Nhìn Tạ thị vẻ mặt vui mừng, tuy rằng khóe miệng chỉ mang theo ý cười nhàn nhạt, đôi mắt dường như có đốm sáng, vừa nhìn cũng biết chờ mong Trầm Mậu trở về biết bao.
Tạ thị hôm nay rất vui vẻ, tuy yến hội hôm qua xảy ra chút chuyện, nhưng cuối cùng đã lộ ra được bộ mặt thậtcủa Tề gia, tránh cho Vân Khanh phải gả đi mới phát hiện ra người kết tóc lấy oán trả ơn, từ hôn là Thẩm gia đề nghị, lại hợp tình hợp lý, đối với hôn sự sau này của Vân Khanh cũng không có ảnh hưởng, lại nghe thấy Trầm Mậu sắp trở về, bước chân nhanh chóng qua cửa thùy hoa đứng đợi.
Hơn nửa nén hương, liền nhìn thấy một nam nhân mặc áo lụa dài màu tím bốn phía thêu mây như ý, bên cạnh là gã sai vặt, ở phía sau còn có một chiếc kiệu mềm nhỏ.
Trầm Mậu bước lại gần, hòa nhã hỏi thăm Tạ thị về công việc quản gia mệt nhọc, rồi mới nói thẳng vào câu chuyện: “Phu nhân, trong khoảng thời gian ở bên ngoài làm việc, ta có gặp gỡ với vài vị quan bố chính, thấy bên người không có người chăm sóc, nên đứng ra làm chủ, nạp cho ta thêm một thiếp thất.
Trầm Mậu vừa nói xong, ý cười trên mặt Tạ thị đã không còn, nếu không nhờ lớp phấn son trên mặt, chỉ sợ sắc mặt bà lúc này đã trắng bệch, đáy mắt vốn chứa vui sướng và mong chờ này hoàn toàn tiêu tán. Vân Khanh biết cảm xúc này, kiếp trước của nàng chỉ có Vi Tử Ngưng cùng một tiểu thiếp nho nhỏ mà đã không chịu nổi, huống chi trong phủ bây giờ đã có ba di nương, nha hoàn thông phòng thì không đếm nổi, giờ lại có thêm một nữ nhân muốn tranh giành người đàn ông của mình, liệu có nữ nhân nào không thể không để ý.
Trầm Mậu lại vui mừng rạo rực, vừa dứt lời đã quay đầu bước đến kiệu nhỏ bên cạnh nhẹ giọng nói: “Tô Mi, ra ngoài bái kiến phu nhân.”
Chỉ nhìn thấy trong kiệu mềm lộ ra một bàn tay như bạch ngọc, nhẹ nhàng vén rèm lên lộ ra dung nhan của người con gái, Vân Khanh không khỏi cảm thấy bất ngờ, kiếp trước Trầm Mậu có một di nương gọi là Tô Mi, cũng do ông đưa về, nhưng diện mạo thật sự khác biệt, kiếp trước nhan sắc Tô Mi chỉ bình thường không có gì nổi bật, mà Tô Mi ở kiếp này dung mạo như trăng, thân mình đường nét rõ ràng, mang theo nét phóng đãng khó nói, đúng là loại thiếp thất mà nam nhân yêu nhất.
Phải chăng bởi vì nàng sống lại, nên có nhiều chuyện dần dần thay đổi hay sao?
Nhìn Tô Mi từ tốn bước ra khỏi kiệu, chậm rãi quỳ xuống thi lễ với Tạ thị, thần thái không hèn không sợ, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, không giống như người xuất thân từ gia đình thường dân.
“Tốt lắm, đứng lên đi.” Tạ thị tuy rằng không vui vẻ nhưng không để lộ ra bên ngoài.
“Tạ ơn phu nhân” Tô Mi cúi đầu, yếu ớt đứng lên, đột nhiên kêu lên một tiếng, Trầm Mậu vội vàng đi qua đỡ lấy nàng ta, sốt ruột nói: “Làm sao vậy? Nàng bị không khỏe sao?”
Người đứng đầu trong nhà mà có thái độ như vậy làm trong lòng Tạ thị cảm thấy bất an, quả nhiên ngay lập tức bà đã biết nguyên nhân.
“Thiếp thân không sao, chỉ vì cử động hơi nhanh, vừa rồi lại ngồi lâu nên không quen.” Tô Mi cúi đầu, nhỏ nhẹ nói, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe lên một tia sáng.
Trầm Mậu lập tức đỡ cô ta dậy, “Ta đã nói nàng không cần phải hành lễ như vậy, nàng lại không nghe, đứa nhỏ trong bụng Tô Mi đã hơn hai tháng, về sau lễ nghĩa của nàng nếu có thể miễn được thì hãy miễn đi!” Câu sau là nói cho Tạ thị nghe.
Vừa vào phủ đã tặng một phần lễ ra oai phủ đầu lớn như vậy, xem chừng Tô di nương này cũng không phải là người dễ sống cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...