Edit: Khánh Linh
Beta: Ishtar
Lời này truyền vào tai lão phu nhân khiến bà rất khó chịu, nhưng tưởng tượng lại mới vừa rồi chính bà nói muốn hưu con dâu, còn đối với di nương thì ngược lại chỉ có bốn mươi đại bản, nên liền tiếp lời: “Đánh xong quăng vào từ đường, cho nàng ngoan ngoãn ở trong đó tụng kinh niệm Phật, sao chép đủ một trăm lần [Pháp Hoa Kinh], ba tháng sau xét lại biểu hiện mới cho ra.”
Vốn đánh bốn mươi đại bản là đã đủ khiến cho người ta chết khiếp, Thủy di nương vừa muốn mở miệng cầu tình thì ai ngờ Tạ thị lại nói lời mỉa mai khiến lão phu nhân lại thêm vào hình phạt. Từ đường lạnh như băng này mà vào ở trong đó những ba tháng sau thì sợ là lão gia cũng không nhớ rõ mặt mũi nàng ta như thế nào ấy chứ. Nàng ta không muốn ở đó đâu nha, “Lão phu nhân, tì thiếp...”
Thủy di nương còn muốn mở miệng cầu tình, Tạ thị liền lạnh lùng liếc xéo nàng, “Thủy di nương, tội danh vu hãm chủ mẫu là cái gì chắc ngươi cũng rõ. Xem ra ngươi ngại thời gian suy ngẫm quá ngắn, cảm thấy ba tháng thật sự chưa đủ. Vậy ta liền thỏa mãn tâm ý của ngươi, thêm vào một tháng nữa đi, chắc cũng đủ cho ngươi bình tĩnh suy nghĩ.”
Đây là lần đầu tiên Tạ thị triển lộ uy nghiêm của một đương gia chủ mẫu ngay trước met lão phu nhân, trực tiếp định thêm tội cho Thủy di nương. Thủy di nương sốt ruột ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, vẻ mặt cầu xin, “Lão phu nhân, ngài chỉ cần tì thiếp ở ba tháng, mà nàng lại...”
Nàng ta còn muốn nói Tạ thị không để lão phu nhân vào mắt, nhưng không biết rằng lão phu nhân nhìn đến nàng ta thì đã cảm thấy phiền chán. Thật sự là kẻ chẳng biết tốt xấu, đến nước này rồi mà còn không nhận thức được lỗi lầm của bản thân. Nói thế nào hiện tại Tạ thị cũng là đương gia chủ mẫu! Hôm nay nàng ta đã hành sự đuối lý, bà định tội như thế đã là nhẹ nhất cho nàng ta rồi, nếu là người khác, hừ...
Lão phu nhân khoát tay, chặn lời nàng ta, xoay đầu đi không hề nhìn nàng ta nữa, giữa hai hàng lông mày mang theo vẻ mệt mỏi: “Việc này cứ định vậy đi, nếu ngươi còn nhiều lời, sẽ gấp đôi thời gian phạt!”
Bốn tháng gấp đôi chính là tám tháng, tương đương hơn nửa năm đều phải quanh quẩn trong từ đường không được ló mặt ra ngoài. Thủy di nương nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của lão phu nhân thì liền câm bặt, không dám nói thêm câu nào nữa mà quỳ trên đất nghẹn ngào. Lúc này, nàng ta thật sự thương tâm. Từ đường kia không phải là chỗ dễ sống, điều kiện so với Dao Hoa việncủa nàng kém xa cả trăm cả ngàn dặm, bên trong lạnh như băng, tối âm u, chỉ bày toàn bài vị của liệt tổ liệt tông Thẩm gia. Đã vậy, nàng ta còn phải ở bên trong mà tụng kinh, sao kinh phật nữa. Nàng ta ghét nhất là làm mấy thứ này, sao mà buồn tẻ vô vị, nhàm chán đến cực điểm.
Cái mà nàng ta cảm thấy nhàm chán đến cực điểm thì những người khác đã cảm thấy nàng ta may mắn quá rồi. Nếu không có lão phu nhân che chở, dám làm loại chuyện này trong phủ khác thì sợ là đã bị trực tiếp đóng gói đuổi về nhà mẹ đẻ rồi không chừng!
Lão phu nhân nói xong liền đứng lên. Vương ma ma nâng lão phu nhân nét mặt lo lắng đi đến trước met Tề đại phu, hỏi: “Tề đại phu, mới vừa rồi Hoàng đại phu đã khám cho thông phòng có thai kia rồi, nhưng nói là không thể nào cứu được. Ngươi bắt mạch lại xem thế nào được không?”
Tóm lại, bà vẫn còn hy vọng vào bụng của Tô Mi. Vốn trong thâm tâm bà đã chấp nhận tình huống xấu nhất, nhưng chợt nhớ Hoàng đại phu kia là bị Thủy di nương mua chuộc được, là kẻ không đáng tin cậy, nên trong nỗi tức giận vẫn đồng thời mang theo hy vọng, mong là chỉ chẩn đoán sai.
Có bệnh nhân thì đương nhiên Tề đại phu sẽ khám, liền theo lão phu nhân đi vào trong, xem lại mạch thai cho Tô Mi.
Còn Vân Khanh cũng đi đến bên cạnh Tạ thị. Hổ Phách nhường chỗ, Vân Khanh gật đầu nở nụ cười với nàng một chút, rồi bước lên phía trước đỡ Tạ thị, thân thiết hỏi: “Nương, thân thể ngài có vấn đề gì hay không?”
Sắc mặt Tạ thị dù trắng bệch nhưng so với vẻ tức giận bất lực trước đó thì giờ đã đỡ hơn nhiều, mỉm cười nói: “Nương không có việc gì, đi, vào xem Tô Mi như thế nào?”
Đến lúc này mọi người mới nhớ tới thân thể Tô Mi, đợi Tề đại phu bắt mạch xong, lão phu nhân vội vàng hỏi: “Có cứu được không?”
Tề đại phu gật đầu: “Nàng uống lượng thuốc cũng không lớn, mặc dù hỏa tính khiến cho động thai, nhưng ta sẽ khai thuốc giải, sẽ không còn trở ngại.” Hắn nói xong, lại nhìn gói thuốc dưỡng thai, nói: “Nếu uống hết gói thuốc có đủ liều nhục quế này thì sợ là hết cứu.”
Trần ma ma nghe vậy, lập tức nói: “Hôm nay cô nương ngồi xe ngựa hồi phủ, trên đường ói ra hai lần, chắc là đã nhổ ra hơn phân nửa lượng thuốc!” Tại thời điểm đó bà còn lo lắng, tính sau khi về thì lại nấu một thang nữa cho Tô Mi uống, không ngờ nhân họa được phúc, lại cứu Tô Mi cùng thai nhi một mạng.
“Hèn gì, ta cũng nói sao lượng thuốc này thiếu mất một nửa. Thì ra là thế.” Tề đại phu nhân cười nói.
Lão phu nhân nghe vậy xong thì nét mặt lo lắng lập tức biến thành vui mừng, hai tay chắp lại, nói: “Bồ tát phù hộ, Bồ tát phù hộ.” Niệm liên tục vài lần xong mới buông tay, nói: “Đại phu, vậy phiền ngươi khai vài phương thuốc, nhất định phải thay Thẩm phủ bảo trụ đứa nhỏ trong bụng nàng.”
Lão phu nhân nghĩ gì Tề đại phu cũng có thể hiểu được ba bốn phần, liền gật đầu, tiếp nhận cái hòm thuốc trong tayt iểu nha hoàn, chắp tay nói: “Tại hạ nhất định tận sức.” Rồi liền đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Tạ thị và Vân Khanh, ánh mắt Tề đại phu lộ ra một tia nghi hoặc. Rõ ràng hắn đã chẩn đoán Thẩm Mậu uống phải đoạn tử dược, không thể sinh con nữa, nên chắc chắn trong bụng Tô Mi hoài dựng không phải của lão gia, chẳng lẽ các nàng không biết?
Bất quá đây là chuyện hậu trạch nhà người ta, hắn cũng không tiện nhiều lời. Nếu đã đáp ứng không để lộ chuyện này ra rồi thì hắn nhất định sẽ ‘thủ khẩu như bình’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...