Thẩm Thiếu Hàn không nhìn cậu ta, đột nhiên cười nói: “Sao có thể chứ.”
Mặt anh không cảm xúc, một hơi uống hết ly rượu: “Đỗ Minh Trà thật sự trông như thế này, tôi sẽ biểu diễn cho các cậu xem cách trồng cây chuối gặm cỏ.”
Một đám người nói đông nói tây cho đến khi màn đêm buông xuống, lúc này mới lần lượt ai về nhà nấy.
Thẩm Thiếu Hàn có tiết vào sáng sớm hôm sau, đi thẳng xe về đại học C.
Các xe bên ngoài không được phép tiến vào khuôn viên trường, Thẩm Thiếu Hàn xuống xe ở cổng trường.
Cơn gió đêm cuối hè se lạnh, anh vừa uống rượu, đi ra được vài bước đã bị gió lạnh thổi làm rét run.
Cũng đúng lúc đó, anh nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen dừng ở cổng trường, Đỗ Minh Trà đeo khẩu trang từ trong xe bước xuống, đôi vai gầy yếu, dường như không chịu được gió thổi.
Mọi người xung quanh cười nhạo: “Tôi đã nói rồi, Đỗ Minh Trà lúc trước nói gì mà ‘không cần một đồng nào của nhà họ Đặng, cũng không thay đổi họ’ tất cả đều là nhảm nhí, không phải bây giờ cô ta đang ngồi xe của nhà họ Đặng đấy sao, còn tỏ vẻ thanh cao…”
Thẩm Thiếu Hàn im lặng.
Khi Đỗ Minh Trà vừa được nhận về, cụ Đặng muốn cô đổi họ, nhưng lại bị cô từ chối thẳng thừng.
Từ sau lúc đó, thái độ cụ Đặng đối với cô cũng lạnh nhạt hơn hẳn.
Chính xác là bùng nổ vào một tuần trước, Đỗ Minh Trà nghiêm túc nói với người nhà họ Đặng rằng cô tuyệt đối không sửa lại họ, cũng sẽ không dùng lại tiền của nhà họ Đặng.
Sau đó, cô mang chiếc vali nhỏ dứt khoát dọn đến kí túc xá của trường, theo người ta nói thì cô chỉ mang quần áo cũ đi.
Còn những đồ đưa thêm sau khi đến nhà họ Đặng thì không hề mang theo.
Thẩm Thiếu Hàn bĩu môi: “Biết người biết mặt nhưng không biết lòng.”
Đỗ Minh Trà đeo cặp sách hồn nhiên không biết mình đang bị mọi người dị nghị, cô ôm chặt cái áo khoác thể thao cũ của mình, bụng reo lên vì đói.
Nhà ăn ở trường học vẫn còn mở bán, trong siêu thị cũng có món oden nóng hổi, xúc xích nướng nứt ra thơm phức, bánh đậu phụ vàng ruộm nhìn là muốn cắn một miếng, hạt dẻ nướng ngọt lịm…
Bỏ đi.
Đỗ Minh Trà nghĩ đến chút tiền còn sót lại trong thẻ của mình, quyết định vẫn nên nhịn đói.
Buổi tối ăn ít một chút cũng không sao, tạm thời giảm béo.
Cố Nhạc Nhạc thật sự rất khó dạy, buổi học tối nay không thuận lợi chút nào —— cậu luôn ầm ĩ gây rắc rối, không chịu ngồi tử tế đọc sách.
Lời nói lại ngông cuồng, nói tới nói lui giống như đậu Hà Lan bắn trong game, tằng tằng tằng tằng.
Thảo nào các gia sư mới lại tức giận bỏ việc như vậy.
Đỗ Minh Trà khẽ cau mày.
Có điều, cô chú ý thấy Cố Nhạc Nhạc dường như rất tôn trọng “thầy Hoài”.
Hoặc là… cô có thể học hỏi chút kinh nghiệm từ thầy Hoài?
Trên đường trở về, Đỗ Minh Trà cố ý hỏi tài xế về lai lịch của thầy Hoài, cũng đồng thời tỏ ra rất kính nể anh, không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn với anh.
Thầy Hoài thật sự quá thảm luôn, quá thảm luôn.
Từ nhỏ cha mẹ đều mất, một thân một mình ăn cơm trăm họ lớn lên, từ một làng quê nghèo thi đỗ vào một trường đại học ở Bắc Kinh, hiện giờ đang lấy bằng tiến sĩ. Chi phí ở Bắc Kinh rất cao, trong thời gian học lấy bằng tiến sĩ anh còn nhận một vài công việc bán thời gian lương cao, một thân một mình sống trong Bắc Kinh.
Ông trời cho anh vẻ đẹp và sự thông minh nhưng cũng đồng thời lấy đi những thứ khác của anh.
Đỗ Minh Trà đi dọc trên con đường đầy ánh trăng, quyết định đối xử với thầy Hoài tốt hơn một chút.
Nhân tiện có thể nghiêm túc học hỏi, làm thế nào mới có thể dạy tốt cho Cố Nhạc Nhạc.
–
Sáu giờ sáng, Đỗ Minh Trà còn đang trong giấc mộng say thì bị một bàn tay làm cô tỉnh giấc.
Thấy trên mặt trưởng phòng Triệu Tâm Kiến đầy mồ hôi lạnh, một tay yếu ớt đặt lên người cô, một tay còn lại ôm bụng, đau đến độ môi trắng bệch: “Minh Trà, cậu có thể thay tớ đi đến đài phát thanh được không? Tớ cảm thấy mình không ổn rồi…”
Học viện tiếng Pháp có đài phát thanh riêng, vào mỗi thứ hai sẽ phát một bài thông báo trước hai mươi phút khi vào tiết một, phạm vị là toàn bộ tòa nhà học viện tiếng Pháp, nội dung của đài là do sinh viên đóng góp, hầu hết là những bài thơ tình hoặc thư.
Tất nhiên là bằng tiếng Pháp.
Có rất ít người vào lớp sớm hai mươi phút, nên người nghe chương trình phát thanh cũng chỉ có lác đác vài người.
Cũng chính vì điều này nên Triệu Tâm Kiến bỗng nhiên bị đau bụng mới có thể nhờ Đỗ Minh Trà thay cô ấy dẫn chương trình hôm nay.
Đỗ Minh Trà đồng ý, cô vội vàng xuống giường, đỡ lấy Triệu Tâm Kiến: “Cậu có muốn đến phòng y tế của trường không?”
“Không, không.” sắc mặt Triệu Tâm Kiến tái nhợt: “Mình chán sống rồi mới đến phòng y tế của trường… Nơi đó chính là nơi gần với thiên đường nhất!”
Hai người bạn cùng phòng khác cũng đã tỉnh, cùng nhau giúp đỡ, một người đỡ trưởng phòng, người còn lại thì gọi xe, đỡ Triệu Tâm Kiến đến bệnh viện.
Đỗ Minh Trà là người gánh trách nhiệm nặng nề, vội vàng chạy đến văn phòng đài phát thanh của trường, cô đã từng làm phát thanh viên một thời gian, nhưng về sau bận việc làm thêm nên đã xin từ chức, cô cũng đã nắm rõ quá trình phát sóng.Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé.
Đỗ Minh Trà vừa ngồi xuống chưa lâu, Biệt Vân Trà lả lướt bước đến.
Không ngờ hôm nay lại đổi cộng sự, sau khi nhìn thấy cô, nét mặt Biệt Vân Trà có hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Đến giờ, Đỗ Minh Trà mở đài phát thanh lên, cầm lấy bản thảo từ chỗ Triệu Tâm Kiến, lưu loát bắt đầu đọc bằng tiếng Pháp: “Chào buổi sáng…”
Đỗ Minh Trà và Triệu Tâm Kiến đều không biết rằng, hôm nay, học sinh năm hai của học viện tiếng Pháp có một buổi học rất quan trọng nên đều đến lớp sớm để chiếm chỗ ngồi.
Mà Thẩm Thiếu Hàn đang ngồi ở trong khu dạy học, tay đang bận bấm bút thì nghe thấy lời chào ngọt ngào này.
Giọng điệu nhẹ nhàng, giống như nước suối mát lạnh, dòng chảy nhỏ giọt.
Tiếng ồn ào trong phòng học rộng lớn trong chớp mắt đã yên lặng.
Người ăn bánh bao thì bỏ bánh bao xuống, những người đang đùa nhau thì dừng lại, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về cái loa treo trong phòng.
Người bên cạnh Thẩm Thiếu Hàn ngồi ngay ngắn lại, không thể không cảm thán: “Ô, giọng của đàn em này cũng được đấy chứ.”
Giọng nói ngọt ngào, phát âm chính xác, thẳng thắn mà nói, dựa vào cách phát âm này cũng không thua gì sinh viên năm hai.
Không, có lẽ mấy sinh viên năm ba cũng không bằng cô.
Người phụ trách công việc ở đài phát thanh luôn là sinh viên năm nhất, chỉ là không rõ người phụ trách phát thanh hôm nay là ai.
Anh cúi đầu mở điện thoại ra, bấm mở diễn đàn học viện tiếng Pháp, bắt đầu tìm lịch làm việc của đài phát thanh.
Giọng nữ ngọt ngào vẫn đang đọc, đó là Theophile Gautier – bài thơ tình kinh điển:
“Sự chăm chú của em thật đặc biệt và mê mẩn,
Tựa như ánh trăng trong hồ.
Ánh mắt của em lười biếng xoay tròn…” “1”
Thẩm Thiếu Hàn không hiểu sao lại nhớ đến ánh mắt của Đỗ Minh Trà, dù luôn đeo khẩu trang rất to nhưng khi nhìn anh, đôi mắt ấy chợt trong suốt giống như hồ nước vậy.
“Này, anh Hàn, người phụ trách phát thanh hôm nay là đàn em Vân Trà của anh.” Người bên cạnh hào hứng thúc cùi chỏ vào anh: “Được đấy chứ, đàn em Vân Trà quả là đa tài đa nghệ, thật xuất sắc.”
Vừa dứt lời, phần đọc thơ tình diễn cảm đã kết thúc.
Ngay sau đó thì một giọng nữ khác xen vào: “Tiếp theo tôi sẽ mang đến cho mọi người từ tiếng Pháp 203…”
Cho dù là giọng điệu hay là cách phát âm thì đều không bằng tiêu chuẩn trước đó.
Có ngọc trai ở trước, càng làm cho người sau trở nên nhạt nhẽo, giống như sợi dây cung cũ không được bôi dầu, cảm xúc cũng không còn trọn vẹn.
Người đó cau mày: “ Giọng này không ổn——”
“Giọng này mới là Biệt Vân Trà” Thẩm Thiếu Hàn nhẹ nhàng nghịch bút, nhẹ nhàng nói: “Giọng vừa rồi không phải.”
Người đó sửng sốt.
Thẩm Thiếu Hàn bỗng nhiên ném bút đi: “Tôi đi qua xem thử.”
“Anh Hàn! Giáo sư sắp đến rồi! Anh Hàn!”
Thẩm Thiếu Hàn mắt điếc tai ngơ, anh lập tức rời khỏi phòng học, đi lên phòng phát thanh trên tầng bốn.
Đến lúc đến nơi, chương trình phát thanh đã dừng lại.
Anh mở cửa ra.
Trong phòng chỉ có một mình Biệt Vân Trà đang tô son, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu nhìn lại, vui vẻ không dứt: “Anh Thiếu Hàn!”
Thẩm Thiếu Hàn nhìn về chỗ trống: “Người cộng tác cùng em hôm nay là ai?”
Biệt Vân Trà nở nụ cười ngọt ngào: “Người cộng tác? Là Triệu Tâm Kiến đó, anh đã từng gặp rồi, bọn em học cùng lớp.”
Thẩm Thiếu Hàn đứng dựa vào cửa, nhìn xuống cái bàn còn trống, đồ đạc được đặt và sắp xếp gọn gàng.
Anh nói: “Nghe giọng không giống lắm.”
“Có lẽ là do cậu ấy bị cảm? Giọng nói thay đổi?” Biệt Vân Trà đi đến, chủ động cầm lấy cánh tay Thẩm Thiếu Hàn: “Anh Thiếu Hàn, sáng nay anh có tiết ạ?”
Thẩm Thiếu Hàn rút tay ra, anh ta nói qua loa lấy lệ vài câu rồi đi xuống tầng. Truyện đã được dịch và đăng hết tại trang Luvevaland chấm co. Bạn có thể vào trang của Luv đọc để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc bản chuyển ngữ đầy đủ nhất nhé. Cầu thang bên ngoài có thể nhìn thấy phong cảnh tầng dưới, lá cây đung đưa, giữa những tán lá xanh dày, anh ta nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của Đỗ Minh Trà——
Áo khoác thể thao to rộng, chân đi một đôi giày thể thao cũ màu xám trắng, trong sáng thuần khiết. Tóc buộc đuôi ngựa, vẫn như trước đeo một cái khẩu trang màu xanh lam.
Thẩm Thiếu Hàn chưa bao giờ thấy cô tháo nó xuống.
Biệt Vân Trà đứng bên cạnh Thẩm Thiếu Hàn, che miệng lại: “Ôi, không phải là Minh Trà lại tới tìm anh Thiếu Hàn ấy chứ? Cô ấy thật sự rất dính anh nha, sáng sớm không có tiết cũng cố tình chạy tới…Có khi nào cậu ấy nhìn thấy hai chúng ta ở cạnh nhau nên tức giận không?”
Thẩm Thiếu Hàn không trả lời cô ả.
Ánh mắt anh ta tối lại, dùng sức siết chặt lan can.
Từ trên cao nhìn xuống, Thẩm Thiếu Hàn nhìn thấy Đỗ Minh Trà đột nhiên chạy về một hướng, còn vẫy tay, hình như là đang gọi ai đó.
Mà người cô gọi kia ——
Là Nhị gia, Thẩm Hoài Dữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...