Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Đỗ Minh Trà chỉ nhìn ra được Thẩm Hoài Dữ dường như mới tỉnh dậy không lâu, còn có chút mệt mỏi, ba người vừa mới chơi được hai ván UNO, Thẩm Hoài Dữ đứng dậy, đi ra ngoài cầm thứ gì đó, Cố Nhạc Nhạc lắc mông đi theo.

Bảo mẫu phụ trách chăm sóc Cố Nhạc Nhạc lúc này đến đưa nước hoa quả tươi, đổi nước nóng ở trên bàn. Đỗ Minh Trà nắm chắc cơ hội, hỏi bà ấy: “Thầy Hoài gần đây rất bận sao?”

Bảo mẫu sửng sốt một chút.

Đoạn thời gian trước Cố tiểu thư có mời một thầy giáo tiếng Đức nổi tiếng cho Cố Nhạc Nhạc, họ Hoài tên có một chữ Ý. Nhưng mà thầy Hoài Ý đã một đoạn thời gian rồi không đến——Hình như là từ khi Đỗ Minh Trà vừa đến ngày thứ 2, thầy Hoài Ý liền toàn tâm nghiên cứu, ít đến giảng bài.

Đỗ Minh Trà chắc là chưa từng gặp thầy Hoài Ý mới phải, sao lúc này đột nhiên lại quan tâm đến anh ta?

“Chắc là vậy” Bảo mẫu do dự nói “Thầy Hoài đi công tác ở Châu Phi, ở Rwanda, hình như là cung cấp một vài nghiên cứu kỹ thuật.”

Đỗ Minh Trà hiểu rồi.

Quốc gia viện trợ cho Châu Phi rất nhiều cơ sở hạ tầng hoặc các phương diện khác, thầy Hoài chắc là theo lời kêu gọi của tổ quốc, đi qua bên đó cung cấp kỹ thuật cũng rất bình thường.

Cô băn khoăn là ở Rwanda không phải khu vực dùng tiếng Đức, mà người ta dùng tiếng Pháp nhiều hơn.

Chẳng lẽ tiếng Pháp của thầy Hoài cũng rất tốt sao?

Đối với Thẩm Hoài Dữ tự nhiên nảy sinh niềm kính phục, Đỗ Minh Trà lại nghe thấy bảo mẫu nói: “A, đúng rồi, thầy Hoài mấy hôm trước có gửi mấy tấm ảnh cho Nhạc Nhạc, cô có muốn xem không?”

Đỗ Minh Trà trong lòng tò mò: “Được.”

Sinh viên tiếng Pháp trong nước, đặc biệt là gia cảnh phổ thông, phần lớn có thể tìm được công việc cũng rất ít.

Các vị trí trong bộ ngoại giao, ban liên lạc trung ương, bộ thương mại….được quốc gia thành lập đều tuyển chọn các nhân tài, xét duyệt nghiêm ngặt, muốn xin vào không hề dễ dàng, những đợn vị như viện nghiên cứu nước ngoài, bảo tàng quốc gia các loại rất ít khi thông báo tuyển dụng, có lúc thậm chí rất nhiều năm cũng không có vị trí công tác, hoặc là tiến sĩ, đến mấy trường cao đẳng tuyển giáo viên tiếng Pháp, hoặc là ứng tuyển vào các công ty xây dựng, thương mại, truyền thông, công ty nước ngoài.

Mà những người này sau đó, phần lớn đều không thoát khỏi liên quan đến Châu Phi, cho dù không phải là thường trú, cũng không tránh khỏi phải đi công tác.

Ở Châu Phi có rất nhiều nơi nói tiếng Pháp, trước kia Đỗ Minh Trà ở trong diễn đàn có một học trưởng kiến nghị cho các tân sinh viên, sau này nếu như muốn sang Châu Phi, thì hãy cố gắng sống ở Bắc Phi, nếu muốn kiếm nhiều tiền thì đi Tây Phi hoặc là Nam Phi——Điều kiện tiên quyết là phải tránh xa mấy chỗ có tỷ lệ mắc bệnh sốt rét và dịch hạch cao.

Đỗ Minh Trà không xác định sau này bản thân có như thế không, cô định trước tiên cứ xem xét đã.

Mặc dù Rwanda là quốc gia thuộc Đông Phi bị học trưởng bỏ qua.

Bảo mẫu rất nhanh cầm cầm máy tính bảng đến, mở album ảnh.

Mới nhất là mấy tấm ảnh tối hôm qua Thẩm Hoài Dữ gửi cho Cố Nhạc Nhạc, mấy chỗ ở Luxembourg.

Lại kéo về phía trước, mới là ảnh của thầy Hoài Ý gửi.

Bảo mẫu mở tấm đầu tiên, đưa vào trong tay của Đỗ Minh Trà.

Vừa khéo, Thẩm Hoài Dữ cũng quay lại.


Anh đã đổi áo sơ mi mới phẳng phiu, nhúm tóc sau ót cũng được giải quyết ổn thỏa.

Chắc là dùng nước vuốt lại.

“Đang xem cái gì thế?” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Nhập tâm như vậy?”

Đỗ Minh Trà đầu tiên không có trả lời anh, hai tay cô cầm máy tính bảng, kinh ngạc không thể tin được.

Bảo mẫu mở bức ảnh đầu tiên cho cô là một ngôi nhà nghèo ở Rwanda, bức tường chỉ còn lại một lớp xi-măng, có vài chỗ xi măng bong, lộ ra viên gạch đỏ bên trong, mái nhà bằng thép mỏng màu ngói.

Đường là đường đất, đến cả trong phòng nền cũng là nền đất.

Đỗ Minh Trà nói: “Đang xem ảnh anh chụp lúc đi công tác.”

Thẩm Hoài Dữ a một tiếng: “Là đi Lu——”

“Vừa nãy dì đã nói với tôi rồi” Đỗ Minh Trà nhìn ngôi nhà bằng đất trong tấm ảnh, kinh ngạc không thôi “Phòng này….là chỗ anh ở khi đi công tác sao?”

Thẩm Hoài Dữ lần này đi công tác tại Luxembourg, ở tại căn nhà đứng tên anh. Mấy năm trước anh mua một căn nhà tại Luxembourg, bình thường có người chuyên chăm sóc ở đó.

Cố Nhạc Nhạc vẫn luôn muốn xem, xin mấy lần rồi, nhõng nhẽo không thôi, lúc Thẩm Hoài Dữ đi công tác, mới chụp mấy tấm view căn nhà cho nó.

Mấy tấm ảnh này, đều được Cố Nhạc Nhạc lưu trong máy tính bảng.

“Ừ” Thẩm Hoài Dữ nói “Bên đó phong cảnh cũng được.”

Đỗ Minh Trà nhìn thấy chuồng trại được làm bằng gỗ trong tấm ảnh, thực vật bị nắng chiếu héo rũ.

Đây mà cũng gọi là….cũng được?

Thầy Hoài quả nhiên là xuất thân nghèo khổ, đơn giản như vậy cũng có thể cảm thấy thỏa mãn, điều kiện tồi tệ như vậy vẫn có thể cảm thấy cũng được.

Cô tò mò hỏi: “....Sống ở đây, có phải rất nóng không?”

“Không” Thẩm Hoài Dữ trả lời “Hệ thống thông gió trong phòng khá tốt.”

Đỗ Minh Trà trợn mắt nhìn lỗ lớn trong phòng.

Hình như, đích thực rất thông gió.

Cái này đừng nói là thông gió, một cái lỗ to như vậy, lúc mưa xuống có khả năng chảy vào trong phòng không???

Thẩm Hoài Dữ hững hờ nói: “Nhạc Nhạc nói kiến trúc phòng bên đó rất giống trong 《truyện cổ tích của Andersen》nó rất thích.”

Đỗ Minh Trà:.....Có chút cổ tích.”


Không, so sánh với《Truyện cổ tích của Andersen》chỗ này càng giống với 《Nghìn lẻ một đêm》phiên bản trưởng thành thì phải?

“Cô kéo về phía sau” Thẩm Hoài Dữ đột nhiên nhớ ra mấy con mèo rừng mà mình chụp được “Nếu như tôi nhớ không sai, bên dưới là động vật nhỏ đáng yêu.”

Động vật nhỏ đáng yêu?

Con gái đối với câu này không có lực kháng cự.

Đỗ Minh Trà tinh thần phấn chấn, vui vẻ kéo xuống mục phía sau, con ngươi chấn động.

Thế nhưng là khỉ đột AAAA!!! Trên cây, có rất nhiều khỉ đột Châu Phi cỡ lớn.

Vì sao Thầy Hoài lại gọi khỉ đột là động vật nhỏ dễ thương?

Đáng yêu trong mắt anh rốt cuộc là có dáng vẻ gì?

Thẩm Hoài Dữ nói: “Vì để chụp mấy tấm ảnh này, tôi đã cố ý đợi một lúc.”

Động vật như mèo rừng này thân thủ mạnh mẽ, linh hoạt, dưới tình huống bọn nó không bị kinh sợ, chụp ra tấm ảnh hoàn mỹ nhất là một điều không dễ dàng gì.

Đỗ Minh Trà nhìn mấy con khỉ đột đó, mấy con to lớn này từng con từng con nhìn chằm chằm vào ống kính.

Giống như một giây tiếp theo sẽ xông đến đánh vỡ đầu cô.

Càng đáng sợ hơn là câu tiếp theo của Thẩm Hoài Dữ: “Lúc trước Nhạc Nhạc còn muốn nuôi bọn nó làm thú cưng, tôi nhắc nhở nó là phạm pháp.”

Đợi đã, trước đừng nói đến phạm hay không phạm pháp.

Đỗ Minh Trà nhìn một đàn khỉ đột to lớn đó: “Nuôi bọn chúng làm thú cưng? Tôi làm thú cưng của nó cũng không kém.”

“Kéo xuống tấm nữa là quốc điểu của bọn họ, vào mùa đông, cô đi dạo ở công viên, thỉnh thoảng có thể gặp chúng” Thẩm Hoài Dữ nhắc cô xem ảnh chụp của chim tước mào vàng: “Lúc ở bên đó, mỗi sáng sớm mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy.”

Trái tim của Đỗ Minh Trà lặng lẽ thả lỏng.

Quốc điểu.

Chắc là không quá xấu.

Hơn nữa, sáng sớm mỗi ngày mở cửa ra đều có thể thấy, nhất định là chim nhỏ đáng yêu líu lo ríu rít.

Ôm tâm trạng “Chim dù có xấu nữa thì có thể xấu đến mức nào” Đỗ Minh Trà thả lỏng vui vẻ mở ra——


Một bầy kền kền cổ đỏ, có một con kền kền đầu hói và cổ gầy màu đỏ, trên mỏ còn dính nước bẩn kinh khủng.

Đỗ Minh Trà đặt máy tính bảng bụp một cái lên trên bàn, kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài Dữ.

Thầy Hoài.

Lúc anh đi công tác, mỗi ngày mở cửa sổ ra, đều có thể nhìn thấy một đàn kền kền bay qua bay lại? Anh còn mặt không đổi sắc khen ngợi?

Đỗ Minh Trà đau lòng không thôi, cô hỏi: “Thầy Hoài, thầy ở bên đó công tác…..Ăn, mặc, ở, đi lại có phải rất khó khăn?”

Ánh mắt của cô trầm tĩnh như hồ nước, như đóa hoa lay động theo gió.

Vô cùng kinh ngạc không thôi.

Chỉ nhìn một cái, Thẩm Hoài Dữ rời ánh mắt đi.

Anh nói: “Tôi quen rồi.”

Tuy nói là đồ ăn có chút không hợp, nhưng ở bên Luxembourg có không ít người Hoa, muốn tuyển một đầu bếp người trung quốc không hề khó.

Nói như vậy, sự thương hại trong ánh mắt của Đỗ Minh Trà càng nặng nề hơn.

Đều là đau lòng cho thầy Hoài.

Sống trong căn nhà đất cạnh chuồng bò, có thể coi con khỉ đột một đấm có thể đấm vỡ đầu người khen thành động vật nhỏ đáng yêu, vừa mở cửa là nhìn thấy đầy trời kền kền bay….

Nếu là Đỗ Minh Trà thì kiên trì không quá hai ngày.

Mà thầy Hoài lại nói không hề khổ gì.

“Thầy Hoài” Đỗ Minh Trà thương xót mở miệng “Cuộc sống của thầy thật là nước sôi lửa bỏng.”

Thẩm Hoài Dữ: “Hả?”

Cố Nhạc Nhạc lạch bạch chạy qua: “Minh Trà, em muốn xem《Peppa Pig》!”

Peppa Pig là loạt phim hoạt hình trên truyền hình dành cho lứa tuổi mầm non của Anh do Astley Baker Davies phối hợp với Entertainment One, Nick Jr. và Channel 5. Đạo diễn và sản xuất.

Một câu này cắt đứt cuộc nói chuyện, Đỗ Minh Trà dùng máy tính bảng vừa nãy tìm bản tiếng Pháp của 《Peppa Pig》vô tình lướt thấy mấy tấm ảnh phía sau trong album——

Thật đẹp, biệt thự phong cách như trong chuyện cổ tích của Bắc u, bể bơi xanh lam, mèo rừng nhanh nhẹn, chim tước mào vàng đáng yêu…….

Lại nhớ đến nhà đất mà thầy Hoài ở, cây cối khô héo, khỉ đột hoang dã, chim kền kền…..

Cuộc sống thật không công bằng.

Đỗ Minh Trà nhịn không được đồng tình với Thẩm Hoài Dữ.

Nhưng cũng sản sinh ra một loại tôn trọng vô hạn với anh.

Sống trong một hoàn cảnh thô sơ như vậy, vẫn lấy một tâm thái đẹp nhìn sự vật xung quanh.

Nếu như là Đỗ Minh Trà mấy tháng trước quen biết anh, đã sớm lấy anh làm ví dụ cho phần viết văn ở kỳ thi đại học rồi.


Nói không chừng thầy cô cũng sẽ bị cảm động mãi không thôi mà cho cô điểm tối đa.



Cố Nhạc Nhạc vò đầu, hỏi: “Minh Trà, sao ánh mắt cô nhìn Hoài Dữ giống như là nhìn bồ tát vậy?”

“Ăn cơm trong ống, sống ở phòng ốc đơn sơ mà vẫn vui vẻ.” Đỗ Minh Trà cảm khái từ tận đáy lòng “Thầy Hoài, thầy mới là thánh nhân chân chính.”

Thẩm Hoài Dữ: “Hả?”

“Tôi muốn học tập thầy” Đỗ Minh Trà trịnh trọng nói “Từ nay trở về sau, vị trí của thầy ở trong lòng tôi chỉ đứng sau đức chúa cha.”

Thẩm Hoài Dữ lười biếng ngồi trên sofa, lạnh nhạt nhìn cô: “Đức chúa cha thì bỏ qua, tôi không ngại cô gọi tôi là cha.”

Đỗ Minh Trà.

Cố Nhạc Nhạc tạm dừng 《Peppa Pig》 tò mò nhìn hai người.

Sau hai giây yên tĩnh, Đỗ Minh Trà trịnh trọng nói: “Thầy Hoài, thầy biết không? Trước khi gặp được thầy, tôi ở trên thế giới này chưa từng gặp người tốt nào.”

Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài Dữ: “Sau khi gặp được thầy, tôi phát hiện toàn bộ những người gặp lúc trước đều là người tốt.”

……

Sau khi “vui vẻ” kết thúc buổi phụ đạo xong, Cố Nhạc Nhạc đưa cho Đỗ Minh Trà rất nhiều bánh quy mang về: “Hai ngày nay con đau răng, không được ăn quá nhiều đồ ngọt, mấy cái này vừa mới nướng xong, không không được lãng phí đó…..”

Sau khi “cường ép” Đỗ Minh Trà mang đồ ngọt về, lúc này Cố Nhạc Nhạc mới chạy về phía Thẩm Hoài Dữ tranh công, ra vẻ thắng lợi: “Cậu xem, lý do con nghĩ ra được chứ?”

Thẩm Hoài Dữ không nhìn cậu nhóc, xem mấy tấm ảnh trên máy tính bảng, hỏi “Răng đau vì sao còn bảo phòng bếp làm nhiều đồ ngọt như vậy?”

Cố Nhạc Nhạc nghẹn lời: “....Con…..”

“Cho dù muốn tặng quà cho Minh Trà, thì cũng tặng đường đường chính chính” Thẩm Hoài Dữ nói “Cô ấy rất thông minh, có thể hiểu rõ con.”

Cố Nhạc Nhạc lầm bầm: “....Thế lần trước cậu tặng đồ còn dùng danh nghĩa của con…..”

“Cái gì?”

Cố Nhạc Nhạc theo phản xạ đứng thẳng: “Báo cáo thủ trưởng, không có gì ạ.”

“Được rồi, ngủ sớm chút” Thẩm Hoài Dữ nhìn thời gian “Cậu còn có việc.”

Cố Nhạc Nhạc vâng một tiếng.

Sau khi quay về phòng ngủ, cậu nhóc không biết sao lại không ngủ được, nhịn không được xuống giường tìm con vẹt chơi, vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy tiếng của Thẩm Hoài Dữ.

“Ngày mai tôi muối đi thăm ba, bà muốn đi thì đi cùng, không đi cũng được.”

“Ừm, tôi biết rồi, bà Bạch.”

……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui