01
Bố tôi nhìn chúng tôi nghi ngờ.
Mẹ tôi nghiêm nghị quát: “Con đang nói cái gì vậy? Làm sao mẹ có thể đi mua sắm với một người đàn ông ngày hôm qua?”
“Thế thì là hôm kia sao?”
“Cũng không phải ngày hôm kia!”
“Ồ, có lẽ tôi đã nhìn lầm?”
Mẹ tôi tức giận không chỗ phát tiết: “Con không nhìn rõ mà còn nói vớ vẩn à?”
Tôi hỏi ngược lại: “Thế mẹ có thấy chị em con đổi bài thi không? Mẹ cũng không thấy sao lại nói lung tung?”
Mẹ tôi tức giận nói: “Mẹ hỏi con một chút không được sao? Con bình thường thi kém như vậy mà thi đại học lại được điểm cao. Mẹ không thể nghi ngờ con sao?”
Gương mặt tôi bình thản khi bị mẹ chất vấn.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị oan uổng, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.
Tôi nói: “Mẹ là thí sinh nhiều năm trước rồi, không hiểu các quy tắc của kỳ thi tuyển sinh đại học hiện tại, con có thể thông cảm. Nhưng mẹ ít nhất nên hỏi chị gái, bây giờ kỳ thi tuyển sinh đại học đều yêu cầu dấu vân tay. Mặc dù con và chị gái trông giống hệt nhau, nhưng dấu vân tay thì làm sao mà giống nhau được, thì làm sao đổi bài thi với chị ấy được?”
Mẹ tôi sắc mặt khó coi: “Mẹ hỏi con một câu, con nói lại mười câu, con không có làm sai chuyện gì, tại sao phải vội vàng biện hộ?”
Tôi cười: “Vừa rồi lúc mẹ tức giận biện minh, có phải là mẹ đã làm việc trái với lương tâm không? Mẹ tay trong tay với người đàn ông khác đi mua sắm thật sao?”
Mẹ tôi tức giận đến xanh cả mặt: “Tô Thiên Hoa, con …”
Chị gái tôi tên là Tô Cẩm Thượng, còn tôi là Tô Thiên Hoa, hợp lại là dệt hoa trên gấm.
Nhưng Cẩm Thượng là bảo bối, Thiên Hoa có cũng được mà không có cũng không sao, số định sẽ bị ghét bỏ.
Bố tôi nói: “Chuyện nào ra chuyện đó. Hoa Hoa, điểm số của con bình thường không tốt, nhưng con đã trở thành Trạng Nguyên của tỉnh trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Mẹ con muốn làm rõ ràng cũng là chuyện bình thường. Con hãy giải thích kỹ càng, đừng chọc giận mẹ con.”
Tôi trả lời: “Có gì để giải thích? Con dựa vào bản thân đạt được điểm thi như vậy.”
Mẹ tôi lớn tiếng nói: “Con có lần nào làm bài kiểm tra đạt điểm cao hơn chị con? Từ nhỏ con đã học tập bình thường, thành tích không trên không dưới. Chị con vẫn luôn đứng đầu, từ tiểu học đến trung học đều học sinh ba tốt, cán bộ lớp ưu tú. Dựa vào cái gì con thi đại học được 744 điểm mà nó chỉ được 506 điểm?”
02
Tôi và chị gái là chị em sinh đôi, chị ấy lớn hơn tôi một giờ.
Mặc dù vẻ ngoài chúng tôi trông giống nhau, nhưng tính cách của chúng tôi lại cách biệt một trời một vực.
Tôi là mỹ nhân ngốc nổi tiếng trong cả gia tộc, miệng tiện da dày, làm gì cũng không được, ăn cơm, hóng chuyện, chửi nhau lại là hạng nhất.
Chị gái tôi từ nhỏ đã là niềm tự hào của cả nhà. Là con nhà người khác mà bố mẹ nào cũng ghen tị.
Chị ấy làm gì cũng rất xuất sắc, sau giờ học còn học thêm rất nhiều thứ khác, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều biết.
Mỗi khi trường tổ chức sự kiện, chị đều là người dẫn chương trình, cũng là người biểu diễn tiết mục.
Chị ấy cũng đã giành được giải thưởng trong đại hội thể thao.
Nói tóm lại, có vẻ như không có gì chị ấy không thể làm được.
Ánh sáng trên người chị tôi quá chói lóa đến nỗi ai cũng phải so sánh tôi với chị mình.
Lễ tết, tôi không thích khách đến nhà, cũng không thích đến thăm họ hàng.
Miễn là có khách, mẹ tôi sẽ để chị tôi biểu diễn nhiều tài năng khác nhau.
Còn tôi thì như một kẻ ngốc, tôi ở bên cạnh làm nền.
Tôi thậm chí còn không đủ tư cách để làm người hầu, bởi vì tôi luôn vụng về, không phải làm vỡ tách trà thì là làm đổ trà lên người khách.
Đương nhiên tôi là cố ý.
Rồi mẹ tôi mắng tôi: “Sao mày lại đổ trà lên người bác gái? Cút đi! Mày không được cái tích sự gì, làm việc gì cũng gặp rắc rối!”
Trong tiếng mắng mỏ của mẹ, tôi trốn vào trong phòng.
Nhưng chỉ chốc lát sau, một người họ hàng nào đó sẽ lôi tôi ra và khăng khăng bắt tôi và chị gái đứng cạnh nhau để so sánh.
Tất cả chúng tôi đều cao, thấp, béo và gầy như nhau, nhưng họ luôn có thể phân biệt được sự khác biệt, hết lời khen ngợi chị gái tôi.
Bác cả: “Tiểu Cẩm quá hiểu chuyện, từ nhỏ đã rất tự giác học tập, căn bản không để cho ba mẹ phải lo lắng.”
Dì hai: “Đúng vậy a, nếu như tiểu tử thối nhà em có thể giống như Tiểu Cẩm, em có đang ngủ cũng sẽ cười tỉnh.”
Dì nhỏ: “Đọc sách có được hay không vẫn là phải xem thiên phú, thiên phú không được, có cố gắng thế nào cũng không tốt.”
Bác gái chỉ tay về phía tôi: “Cũng không phải, Hoa Hoa và Tiểu Cẩm trông giống hệt nhau, nhưng thiên phú lại khác nhau rất nhiều.”
Rồi ai cũng bày tỏ sự tiếc nuối với tôi, từng người đều tiếc sắt không thể luyện thành thép.
“Hoa Hoa, con có khuôn mặt giống chị gái như vậy, tại sao không học được một nửa ưu điểm của nó thế?”
“Hoa Hoa, con phải cố gắng lên. Nhìn chị gái con đi, hát hay, nhảy giỏi, thành tích còn tốt như vậy. Sao con không làm được gì ra hồn thế? Chỉ biết ăn thôi.”
“Nếu con không cố gắng, tương lai. sẽ không thể tìm được việc làm. Làm thế nào có thể nuôi sống bản thân? Cũng không thể cả một đời ăn bám đi?”
“Con có thể ăn bám bố mẹ được bao lâu? Về sau bố mẹ con lớn tuổi, còn trông cậy vào con để dưỡng lão đó. Chẳng lẽ con muốn chị gái mình nuôi cả gia đình sao?”
“...“
Họ hàng thân tích của tôi đã quen với việc thuyết giáo và chèn ép tôi, vì sự tồn tại của tôi, họ có rất nhiều chuyện để nói.
Chẳng ai quan tâm sự so sánh này sẽ giáng đòn gì vào trái tim non nớt của tôi.
03
Người khác không quan tâm, chính tôi tự quan tâm đến bản thân mình.
Tôi thống hận những người họ hàng này đến nhà, nhưng tôi không thể phản kháng được vì còn nhỏ.
Một khi tôi phản kháng, mẹ sẽ cho tôi một trận tơi bời, bắt tôi phải ngoan, phải nghe lời, để họ hàng chèn ép không cho tôi phản kháng.
Khi tôi mười bốn hay mười lăm tuổi, tôi không còn sợ hãi nữa.
Ta không kiên nhẫn đối phó với những người thân thích. Nếu không thể tránh họ, tôi sẽ đả kích họ trước.
Dì hai hỏi tôi: “Hoa Hoa, kỳ thi này con được bao nhiêu điểm? Trong lớp con xếp hạng thế nào? Có tiến bộ chút nào không?”
Tôi hỏi ngược lại: “Dì hai, anh họ lớn của con đã tìm được việc làm chưa? Dù sao anh ấy cũng học đại học rồi, sao vẫn chưa tìm được việc làm? Ngày ngày ở nhà ăn bám, chú dì thật vất vả nhỉ?”
Dì hai sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, thở dài một hơi, mắng anh họ lớn làm cho bà lo lắng.
Cô cả nói: “Tiểu Cẩm là người hiểu chuyện, lại có năng lực, sau này nhất định sẽ là học sinh ưu tú của một trường đại học nổi tiếng, không lo không gả được cho một người đàn ông tốt, cả đời sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý. Hoa Hoa, con cũng...”
Tôi vội ngắt lời: “Cô ơi, chị họ chia tay với bạn trai rồi phải không? Hay là vẫn chưa thế ạ? Vậy thì chỉ có thể để chị ấy lấy chồng xa. Đến lúc chị ấy lấy chồng, mẹ con cô mấy năm cũng không gặp, lỡ mà sinh bệnh, bên giường cũng không ai chăm sóc. Vạn nhất chị họ bị người nhà chồng bắt nạt, bị anh rể tương lai bạo lực gia đình, xa như vậy chúng ta cũng không giúp được một tay, thật thê thảm a."
Cô cả lập tức nước mắt rưng rưng: “Cũng không phải, chuyện này cô cũng sầu lắm, nhưng nói hết lời nó cũng không nghe. Rau cải trắng cô nuôi bao nhiêu năm nay bị heo từ tỉnh khác đến lấy mất. Cô thật sự là số khổ mà…”
Dì nhỏ vẫy tay: “Tiểu Cẩm, Hoa Hoa, lại đây báo cáo với dì, kỳ thi này...”
Tôi cắt ngang lời dì: “Dì nhỏ, tại sao em gái mới học cấp hai đã bỏ học rồi? Dù sao nó cũng phải học cấp ba và đại học, đừng vô dụng như con, để thân thích chê cười rồi.”
Sắc mặt dì nhỏ tối sầm lại: “Đừng nhắc tới nó nữa, liền coi như dì không có sinh, không có nuôi.”
Bác gái cũng đến góp vui: “Hoa Hoa, con phải học thật chăm chỉ, có bản lĩnh mới không bị đàn ông bắt nạt …”
Tôi cầm lấy hỏi: “Bác gái, bác trai còn đánh bác không? Mấy năm nay bác vì bác ấy mà làm nhiều như vậy, sao bác ấy lại không thương bác một chút nào? Khi nào bác mới làm chủ gia đình được thế?“
“...”
Bây giờ thì ổn rồi, tôi nói chuyện với ai thì đều khóc đến rối tinh rối mù.
Gần sang năm mới, cả phòng ai cũng bị tôi nói chuyện đến ôm đầu khóc rống, ai còn lo lắng đến phê phán tôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...