Trang Cẩm Ngôn về nước được ba ngày thì lại lên máy bay cất cánh đến thành phố B, máy bay đáp xuống thành phố hơn ba giờ chiều, Trang Cẩm Ngôn xách hành lý đi dọc lối đi hành khách, một người đàn ông gầy gò chừng ba mươi tuổi liền bước tới đón.
“Cậu là Trang Cẩm Ngôn sao?” Người đàn ông gầy trực tiếp đi tới trước mặt Trrang Cẩm Ngôn.
” Đúng vậy, ông là?” Trang Cẩm Ngôn cảm thấy vô cùng xa lạ đối với người đàn ông này.
“Tôi là tiểu Hàn, bộ trưởng Liêu bảo tôi đến đón cậu.” Tiểu Hàn nhận lấy hành lý trong tay Trang Cẩm Ngôn, dẫn anh đi đến bãi đổ xe.
“À, thì ra là bác Liêu, ông ấy vẫn khỏe chứ?” Bộ trưởng Liêu này chính là người giật dây mà bố Trang có phải tự sát cũng muốn bảo vệ, Trang Cẩm Ngôn đến Mỹ du học cũng là do ông ta cho thư ký của mình sắp xếp, khi đó bộ trưởng Liêu còn chưa vào được chính quyền trung ương, vẫn chỉ là một chủ tịch tỉnh. Bố Trang khi còn bé cũng đã được bố của bộ trưởng Liêu nuôi nấng.
“Sức khỏe bộ trưởng Liêu cũng không tệ lắm, nghe nói cậu về nước, tâm trạng của ông ấy tốt hẳn, chỉ muốn nhanh chóng được gặp mặt cậu.” Tiểu Hàn là lính cần vụ của bộ trưởng Liêu.
“À.” Mãi đến trước tết âm lịch Trang Cẩm Ngôn mới quyết định về nước, về đến nơi cũng không thông báo cho bất kỳ ai, bây giờ anh vừa đáp chuyến bay đến thành phố B, tiểu Hàn bèn trực tiếp đến sân bay nghênh đón, rõ ràng cho thấy ông tay nắm chắc hành tung của anh rõ như lòng bàn tay, đến lúc này Trang Cẩm Ngôn mới hiểu được, nhất cử nhất động của mình ở Mỹ vẫn có người quan tâm.
Tiểu Triệu lái một chiếc xe công vụ màu đen chạy hơn cả tiếng mới lái xe chạy vào một ngôi biệt thự ở ngoại ô thành tây, ngoại trừ nhiều hơn một bức tường vây so với biệt thự nhà người khác, căn biệt thự này còn có vệ sĩ gác bên ngoài cửa, những thứ khác đều rất bình thường, chỉ là bên trong biệt thự được sửa sang một cách trang nghiêm, đã hé lộ một ít về vị chủ nhân ngôi biệt thự là từ một chính trị gia.
“Cẩm Ngôn! Thằng nhóc này, cũng đã mười năm không gặp rồi.” Trang Cẩm Ngôn vừa theo tiểu Hàn vào biệt thự, một người phụ nữ thoạt nhìn hơn năm mươi đoan trang nhã nhặn tiến lên đón, bà chính là vợ của bộ trưởng Liêu. Vợ của bộ trưởng Liêu còn lớn hơn ông hai tuổi, năm nay đã năm mươi tám tuổi, vậy mà nhìn qua chỉ tưởng như mới đầu năm mươi.
“Bác Hoàng! Bác khỏe! Bây giờ anh Thịnh Khải ở thành phố không ạ?” Thời kỳ đầu khi bố Trang và bộ trưởng Liêu làm việc chung với nhau, thì khi ấy, Trang Cẩm Ngôn còn bé vẫn hay ra vào Liêu gia, rất thân quen với cả nhà bộ trưởng Liêu, bộ trưởng Liêu cũng chỉ có một đứa con trai, tên là Liêu Thịnh Khải, lớn hơn Trang Cẩm Ngôn bảy tuôi, từ nhỏ đã ham thích chụp ảnh.
“Đừng nhắc đến thẳng anh Thịnh Khải của con nữa, suốt ngày chạy khắp nơi sưu tầm dân ca, tháng trước đã trở lại từ Nam Mỹ ăn tết, hết tết rồi lại bỏ chạy đi Bắc Âu.” Bà Liêu lôi kéo Trang Cẩm Ngôn rồi nhìn trái nhìn phải. “Bác Liêu của con sẽ về ngay thôi, tới phòng khách trò chuyện với bác trước đã, nói cho bác biết mấy năm nay con trải qua ở Mỹ thế nào.”
Sau khi bộ trưởng Liêu nhậm chức chủ tịch tỉnh, hai người liền tách xa nhau, cho nên cũng đã gần mười năm Trang Cẩm Ngôn không được gặp bà Liêu, khi còn bé, bà Liêu luôn rất yêu mến Trang Cẩm Ngôn, anh và bà Liêu chỉ vừa trò chuyện một lát, đã cảm thấy khoảng cách mười năm kia như biến mất.
Bộ trưởng Liêu trở về biệt thự vào hơn sáu giờ, vừa vào cổng biệt thự, Trang Cẩm Ngôn chợt nghe thấy tiếng bước chân của bộ trưởng Liêu nặng nề truyền đến, anh nhìn lại một cách chăm chú, chỉ thấy một người có vóc dáng rất cao, dáng người khôi ngô trên dưới sáu mươi bước nào phòng khách.
“Cẩm Ngôn, thằng nhóc này! Cuối cùng bác cũng gặp được con.” Bộ trưởng Liêu vừa trông thấy Cẩm Ngôn thì liền giang hai tay ôm lấy, đưa bàn tay vỗ vào lưng anh.
“Bác trai!” Đôi mắt Trang Cẩm Ngôn như đỏ lên, khi còn bé anh vẫn thường theo bố đến nhà Liêu gia, bộ trưởng Liêu rất thích anh, mỗi lần thấy anh sẽ lại ôm anh ngồi lên đầu gối ông, sau khi lớn lên thì anh lại không thể cứ như một đứa bé được ôm lấy rồi ngồi lên gối ông như xưa, giống như ngày hôm nay vậy, ôm lấy anh vỗ vai, ngày hôm nay xa cách mười năm, bộ trưởng Liêu vẫn như như xưa, luôn đối xử với anh như trước, nhưng người đã từng đứng mỉm cười cũng đã bên cạnh không còn nữa rồi.
Bộ trưởng Liêu và Trang Cẩm Ngôn cùng đi vào thư phòng, ông giơ tay chỉ vào chiếc sô pha bảo Trang Cẩm Ngôn ngồi xuống.
“Cẩm Ngôn, nếu mà con không về nước, bác cũng muốn phái người đón con trở về.” Bộ trưởng Liêu đốt điếu thuốc, ông vốn không phải là người nghiện thuốc lá, mà từ khi nghe được tin bố Trang tự sát, khói thuốc trở thành thứ cần thiết khi ông cô đơn một mình.
“Vì sao ạ?” Trang Cẩm Ngôn không hiểu nhìn về phía bộ trưởng Liêu, sau khi bộ trưởng Liêu đưa anh đến Mỹ, ông chưa từng cho người liên lạc với anh dù chỉ nửa chữ.
“Sau khi cháu đi Mỹ, bác vẫn luôn cho người để ý đến con, với thành tích ưu tú của con, giáo sư của con luôn khen ngợi con sau này có thể trở thành ngôi sao trong giới IT, sau khi con đi làm ở một công ty lớn, bác vốn nghĩ chờ con công tác một thời gian ở Mỹ thì sẽ gọi con về nước, phải biết rằng, quốc gia chúng ta vô cùng thiếu hụt nhân tài về mảng công nghệ cao, bác mong muốn con có thể về nước phát triển. Chỉ là bác không ngờ con giác ngộ cao như thế, bây giờ đã trở về nước rồi!” Thật hiển nhiên, bộ trưởng Liêu đã xem hành động Trang Cẩm Ngôn từ chối mức lương mấy triệu một năm để về nước trở thành hành động yêu nước.
“Gốc rễ của con ở nơi đây, bao giờ cũng phải trở về.” Mặc dù trong lòng Trang Cẩm Ngôn chẳng bén rễ lòng dạ tư bản chủ nghĩa, nhưng lần này bộ trưởng Liêu lại hiểu lầm anh về nước mà khích lệ, làm cho Trang Cẩm Ngôn đỏ cả mặt mày.
“Đúng, đây mới là con cháu Trung Hoa!” Bộ trưởng Liêu hết sức hài lòng với Trang Cẩm Ngôn, không hổ danh là con trai của ông Trang, năng lực mạnh mẽ, tư tưởng chính chắn, đáng tiếc bởi vì bố anh bị bắt giam đã thành vết nhơ không phát thể phát triển trong giới chính trị này, bằng không bồi dưỡng một chút, trái lại vẫn sẽ là một mầm non tươi tốt, con trai độc nhất của ông cũng sẽ xuất sắc như thằng bé trước mắt này.
Đối mặt với ca ngợi của bộ trưởng Liêu, Trang Cẩm Ngôn ngượng ngùng cúi thấp đầu, anh cảm thấy mình thẹn với sự tán thành của bậc trưởng bối, vứt bỏ mức lương bổng cao ngất để về nước, chẳng qua là anh đang lo lắng cho thiên sứ của anh/
“Đã đến tế bái trước mộ bố mẹ con chưa?” Bộ trưởng Liêu ngồi hút thuốc sau bàn làm việc, toàn bộ khuôn mặt như bao phủ bởi lớp khói mờ ảo.
“Rồi ạ.” Trang Cẩm Ngôn nhớ tới hoa tươi, đồ cúng trước mộ bố mẹ mình, còn ngăn nắp sạch sẽ trên bia mộ, trong lòng cảm động. “Cám ơn bác đã cho người quét tước.”
Bộ trưởng Liêu không phủ nhận cũng không xác định rằng ông cho người đến tế bái định kỳ, ông chỉ phất tay với Trang Cẩm Ngôn, sau đó ngửa đầu về phía sau, nhớ lại những chuyện cũ mà bắt đầu trầm mặc.
Trang Cẩm Ngôn cảm thấy đến bây giờ, bộ trưởng Liêu như bị một nỗi bi thương vây quanh, anh lặng lẽ ngồi trên sô pha bầu bạn.
Sau một lúc lâu, bộ trưởng Liêu mới vùng thoát khỏi hồi ức trước kia. “Cẩm Ngôn, con có muốn bước chân vào bộ khoa học công nghệ không? Bác sẽ thu xếp giúp con.”
Trang Cẩm Ngôn do dự một chút. “Bác trai, con muốn tự mình sáng lập công ty chuyên về phần mềm máy tính.”
“Tự lập công ty hả!” Bộ trưởng Liêu giơ tay chỉ vào bàn làm việc.
“Tự lập công ty như thế sẽ có thể khiến khoa học kỹ thuật quốc gia được phát triển nhanh chóng.” Trang Cẩm Ngôn sợ bộ trưởng Liêu không đồng ý, thẳng tay nhét anh vào lý do cho ngành khoa học kỹ thuật nước nhà. Anh đã đồng ý với Hoa Phẩm Tố cùng nhau gây dựng sự nghiệp, anh thật sự không muốn để Hoa Phẩm Tố phải thất vọng về anh.
“Ừm, đúng, nếu con muốn tự gây dựng sự nghiệp cũng được, định đăng ký công ty ở thành phố B sao?” Bộ trưởng Liêu thấy Trang Cẩm Ngôn quyết tâm muốn lập công ty, cũng không muốn bắt ép anh tiến vào bộ khoa học nữa.
“Không, con muốn đăng ký ở thành phố S.” Nếu đăng ký ở thành phố B, có bộ trưởng Liêu ở đây, sau công ty nhất định sẽ được chiếu cố rất nhiều, nhưng còn Hoa Phẩm Tố ở kia thì sao.
“Thành phố ấy là một thành phố có nền kinh tế lớn nhất, lập công ty ở đấy cũng tốt.” Bộ trưởng Liêu suy nghĩ một chút, thì ra là cựu thư ký của ông đảm nhiệm chức vụ chủ yếu trong chính quyền thành phố S, Trang Cẩm Ngôn mở công ty ở đấy, ông cũng có thể nhờ người quan tâm.
Trang Cẩm Ngôn thấy việc mình mở công ty không thành vấn đề, bèn muốn hỏi thăm về chuyện của Hoắc Gia Hứa mà Hoa Phẩm Tố đã nhờ anh.
“Có phải trong đám con cháu Hoắc gia có một người là Hoắc Gia Hứa không ạ?”
“Hoắc gia có con cháu gì thì bác không biết, chỉ biết là thằng thứ hai của Hoắc gia chẳng có tiền đồ gì.”
“Không phải con cháu nhà trung tướng sao?” Lẽ nào Hoắc Gia Hứa không phải con cháu trong Hoắc gia có người ông đã từng làm đến Phó thủ tướng sao? Cả ông chú của Hoắc Gia Hứa cũng làm đến trung tướng, thế nào mà lại không tiền đồ như thế?
“Vị trung tướng Hoắc kia bây giờ đã đảm nhiệm sư trưởng quân khu Tây Nam.” Khóe miệng bộ trưởng Liêu giãn ra.
“À.” Trang Cẩm Ngon hiểu ra, gia tộc Hoắc Gia Hứa đúng là gia tộc nổi danh kia ở thành phố B, ông chú hắn có cấp bậc tương đối cao, xem ra cũng không tính là quá tốt, bởi vì một vị trung tướng lại bị hất xuống thành sư trưởng, ngã một cú khá đau đây mà.
“Tên ấy có thể nhậm chức Trung tướng cũng là cậy vào mặt mũi ông già bên Hoắc gia, mấy năm trước ông Hoắc lại qua đời, không có năng lực đương nhiên không lấy được sự coi trọng.” Bộ trưởng Liêu giải thích ngọn nguồn cấp bậc trung tướng của Hoắc gia.
“Chú hai Hoắc gia không có gì xuất sắc cả sao ạ?” Trang Cẩm Ngôn phấn chấn tinh thần, nếu Hoắc gia không có năng lực gì nhiều, không phải Hoa gia có thể đòi lại công bằng sao?
“Ôi, cái thằng cháu này hả, không phải cứ tổ tiên là rồng thì con cháu cũng là rồng đâu.” Bộ trưởng Liêu nhớ tới con trai mình, không khỏi thở dài. “Con tránh xa con cháu Hoắc gia một chút, con cháu Hoắc gia chẳng có tài cán gì, nhưng lại là một đám hống hách ngang ngược.”
“Là một người bạn nhờ con nghe ngóng về Hoắc Gia Hứa.” Đáy lòng Trang Cẩm Ngôn có chút do dự, liệu bây giờ anh có nên nói những chuyện Hoắc gia đã làm với Hoa gia cho bộ trưởng Liêu nghe, để ông ấy có thể giúp Hoa gia đòi lại công bằng không? Từ trước đến nay, Trang Cẩm Ngôn luôn luôn hành động cẩn thẩn, suy nghĩ một hồi lâu, anh quyết định phải tìm hiểu rõ về Hoắc Gia Hứa trước, sau đó hỏi thêm ý kiến Hoa Phẩm mới quyết định.
Tối hôm đó, Trang Cẩm Ngôn ở lại nhà của bộ trưởng Liêu, ngày hôm sau, Trang Cẩm Ngôn rời giường, ăn xong bữa sáng, anh để tiểu Hàn đưa anh vào nội thành một chút. Biệt thự nhà bộ trưởng Liêu nằm ở ngoại thành phía tây, tắc xi ở đây không vào được chung quanh biệt thự, Trang Cẩm Ngôn có muốn đi ra ngoài thì cũng chỉ có thể để tiểu Hành đưa anh đi.
Trang Cẩm Ngôn bôn ba ở thủ đô một ngày đêm, dò hỏi mấy người từng du học nước Mỹ mà anh biết, bây giờ bọn họ đều gầy dựng công ty ở thành phố B, Trang Cẩm Ngôn chạy một vòng xung quanh, cũng tìm hiểu nền công nghiệp về IT trong nước, định bụng chuẩn bị cho công ty Viêm Hoa của mình và Hoa Phẩm Tố sau này.
Ban đêm, Trang Cẩm Ngôn trở về biệt thự ở ngoại ô, phát hiện có cô gái đến làm khách nhà bộ trưởng Liêu.
Vị khách đến nhà bộ trưởng Liêu là một cô gái đang tuổi xuân thì khoảng chừng hai mươi, là con gái bạn tốt của bộ trưởng Liêu.
“Cẩm Ngôn, đến gặp tiểu Sở, Sở Thì Bình.” Bà Liêu vừa thấy Trang Cẩm Ngôn trở về, bước lên định giới thiệu hai người trẻ tuổi với nhau. “Thì Bình, đây là Trang Cẩm Ngôn, là con trai duy nhất của bạn tốt bác Liêu con.”
“Xin chào!” Sở Thì bình trang nhã đưa tay một cách tự nhiên với Trang Cẩm Ngôn.
“Xin chào!” Trang Cẩm Ngôn nhẹ nhàng bắt tay Sở Thì Bình, anh ở Mỹ cũng đã gần năm năm rồi, thật sự rất xem trọng những cô gái trang nhã cởi mở như.
“Cẩm Ngôn đã về thì dùng cơm thôi.” Bộ trưởng Liêu gấp lại tờ báo, gọi người giúp việc có thể dọn cơm tối lên. Ông biết tỏng động cơ bà vợ mình vội vội vàng vàng để Sở Thì Bình và Trang Cẩm Ngôn gặp mặt, vợ ông nổi lòng làm mai mối rồi.
Trong lòng bộ trưởng Liêu không thế nào đồng ý với hành động của vợ ông, ông cho rằng Trang Cẩm Ngôn mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, việc trọng đại như thế tất nhiên phải được ưu tiên phát triển, đợi đến khi sự nghiệp thành công thì lại đi tính chuyện yên bề gia thất mới thích hợp, chẳng qua ông nghĩ đến gia cảnh của Sở Thì bình, nên không thể cất tiếng ngăn cảnh, nếu Trang Cẩm Ngôn và Sở Thì Bình nên duyên, bên gia đình của Sở Thì Bình tuyệt đối là trợ thủ cho sự nghiệp của Trang Cẩm Ngôn sau này, bố Sở Thì Bình đảm nhiệm chức phó bộ trưởng bộ thương vụ trung ương.
Tuổi tác giữa Trang Cẩm Ngôn và Sở Thì Bình gần bằng nhau, vừa từng đi du học, Trang Cẩm Ngôn đến Mỹ du học thì Sở Thì Bình cũng đến học tập ở Anh, hai người từng trải khi đi du học thật ra lại tìm được tiếng nói chung, chỉ có điều hai người du học sinh này hơi khác biệt một chút, Trang Cẩm Ngôn mất không tới ba năm đã lấy được bằng học vị, Sở Thì Bình mất bốn năm, học phần mới tu sửa được hơn phân nửa, đến tháng ba, cô ấy còn phải quay về Anh để tiếp tục học phần.
Sở Thì Bình từ bé đã lớn lên ở thành phố B, rất quen thuộc các vị thái tử gia ở cái đất này, Trang Cẩm Ngôn hỏi thăm quanh co lòng vòng mới biết, thì ra Sở Thì Bình vậy mà cũng có chút quen biết với Hoắc Gia Hứa, tính toán trong bụng một phen, Trang Cẩm Ngôn bèn muốn hẹn Sở Thì Bình ngày mai cùng ra ngoài, phải điều tra tường tận về cái tên Hoắc Gia Hứa từ cô.
Tính toán của Trang Cẩm Ngôn đến sáng hôm sau cũng đã không kịp thực hiện, bởi vì vào lúc nửa đêm, anh nhận được một cuộc gọi khẩn cấp từ Hoa Phẩm Tố, bị Hoa Phẩm Tố thúc giục vừa rạng sáng đã phải đáp máy bay quay về thành phố S.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...