Hoa Phẩm Tố phát hiện người đằng sau Phương Đồng không ngờ lại là Đại Đầu đã từng bị cậu đè ra đất cào cho một trận đến nỗi quắn quéo tay chân, khóe miệng không khỏi lệch đi, hai mắt nhíu lại.
“Ô hay! Lưu Quốc Hưng! Hôm nay theo thằng mập này đến đây để quyết đấu một trận với tôi nữa sao?”
“Hoa Phẩm Tố! Mẹ kiếp, đánh như mày mà dám gọi là đánh sao?” Đại Đầu Lưu Quốc Hưng sờ sờ mấy vết cào đã lành trên mặt.
“Tại sao không thể gọi là đánh nhau? Dù sao thì cậu cũng bị tôi đè trên đất đến nỗi không thể động đậy!” Hoa Phẩm Tố hất hất đầu, cậu mặc kệ mình giống lũ con gái đi dùng móng tay cào nhau, cậu chỉ tin chắc người thắng làm vua, người thua làm giặc! Cái tên Đại Đầu này chính là bại tướng dưới móng vuốt của cậu!
“Đại Đầu! Dù sao cậu cũng đánh không lại Hoa Phẩm Tố, thua là thua, đàn ông con trai mà còn không chịu thừa nhận?” Phương Đồng nói chuyện từ tốn như cũ.
Đại Đầu bị Hoa Phẩm Tố đánh bại, đè ra đất đến co cả tay chân, mất hết mặt mũi với đám thiếu niên trong ngõ Thanh kia. Với tính cách thích làm anh hùng của đám thiếu niên, trời sinh trong máu phải tôn sùng người mạnh, thậm chí trông thấy ngay cả một đứa ẻo lả như Hoa Phẩm Tố cũng có thể đánh bại một thằng to con như Đại Đầu, bắt đầu mất niềm tin vào vị trí đầu đàn của Đại Đầu, Đại Đầu cảm thấy bị đồng bọn tẩy chay, tức giận trong lòng, ngược lại cũng làm mất đi người bạn hàng xóm thân thiết là Phương Đồng. Sáng sớm hôm nay, Đại Đầu tình cờ đứng từ nhà trông thấy Phương Đồng leo lên xe bus, nên cung bám đuôi Phương Đồng đến nhà họ Hoa, trong lòng Đại Đầu nghĩ rằng, hắn và Phương Đồng hiện đang là bạn tốt, mà tình bạn giữa Phương Đồng và Hoa Phẩm Tố lại rất thân, nếu vậy thì có thể đơn giản hóa mối quan hệ phức tạp giữa hắn và Hoa Phẩm Tố được rồi, còn về ân oán xưa kia, nam tử hán không thể có lòng dạ hẹp hòi, chẳng phải mấy anh hùng trong phim truyền hình cổ trang trên TV gặp gỡ nhau rồi cười một cái thì oán thù gì cũng phai mờ sao!
Hoa Phẩm Tố thấy Đại Đầu đứng bên cạnh Phương Đồng, cũng đã im lặng không còn phản bác vì bị cậu đánh bại, xác định kết quả thắng cuộc vang dội rực rỡ, trong lòng phấn khích, cũng sẽ rộng lượng tha thứ cho Đại Đầu trước kia còn nhỏ dại kém hiểu biết, vẫy tay gọi hai người bạn vào nhà lấy ra hai chiếc xe đạp, một hàng bốn người thẳng tiến đến cửa hàng thủy sản nhà họ Hoa.
Bốn người nhưng chỉ có hai bộ xe đạp, Đại Đầu đi một chiếc chở theo Hoa Phẩm Tố ngồi phía sau, Phương Đồng đi chiếc còn lại chở theo Hoa Phẩm Phác. Bốn người đạp xe mất khoảng hai mươi phút mới tới cửa hàng thủy sản. Cửa hàng thủy sản nhà họ Hoa nằm ngay bên cạnh một ngôi chợ rộng lớn, mặt tiền cửa hàng có hai hướng, ngay sau mặt tiền có cả một kho hàng lớn, trong kho hàng ấy có sau bể lớn, trong bể đều có trang bị máy bơm oxy, mấy bể nước này được dùng để nuôi cua và cá.
Bố Hoa đang ở trong kho chỉ đạo công nhân dùng lưới bó chặt mấy con cua, vừa thấy con trai và con gái đến, cười vui đến híp cả mắt.
“Tiểu Bảo! Con ngoan của bố, thành tích thi cử lần này của con khiến thầy chủ nhiệm giật nảy mình đây!” Bố Hoa thấy Hoa Phẩm Tố đi vào kho hàng liền chạy đến ôm chầm lấy, đặt tay dưới nách con trai nhấc bổng lên, làm thế này mới biểu hiện loại tâm trạng vui sướng của ông.
“Bố! Bố thả con xuống nhanh đi.” Hoa Phẩm Tố bị sự tiếp đãi long trọng của bố mình dọa sợ phát khiếp, nói thật là bị bố Hoa bế bổng khiến cậu thật ngại ngùng hết sức.
Đại Đầu và Phương Đồng đứng bên cạnh thấy bố Hoa đối xử với con trai mình cứ như ông trời con, cả hai che miệng bật cười tại chỗ.
“Bố à, làm sao bố biết được thành tích của con.” Hoa Phẩm Tố giãy giụa khiến bố Hoa phải thả cậu xuống dưới đất, vốn dĩ hôm nay cậu muốn báo tin thành tích của mình cho bố mẹ, còn chưa kịp nói mà bố Hoa đã khen tới tấp, chẳng lẽ bố Hoa có Thiên Lý nhãn có thể thấy được mọi việc sao?
“Con trai ngoan, chuyện của con thì chắc chắn bố phải là người biết đầu tiên!” Bố Hoa vuốt dọc mũi con trai.
Hoa Phẩm Tố ngửi thấy mùi cá tanh nồng trên tay bố mình, mặt mũi đen sì lẩn mất, trốn khỏi cánh tay bố Hoa. Bố Hoa thấy thế cũng chẳng tức giận gì, rồi lại quay đầu cười với Phương Đồng và Đại Đầu: “Hôm nay để bác gái đãi mấy đứa một nồi cua, để cho mấy đứa ăn no nê thì thôi.”
Hoa Phẩm Tố lẩn lẩn cái mùi tanh cá từ bố mình, vừa hay trốn luôn cả Tiểu Triệu ngay bên cạnh, Tiểu Triệu vừa cầm mấy con cua ném vào túi lưới, vừa nói với Hoa Phẩm Tố: “Tiểu Bảo! Đêm hôm qua, bố cháu đã gửi tặng cua hồ cho hiệu trưởng Miêu trường cháu đấy, thành tích cúa cháu cũng là do hiệu trưởng Miêu thông báo, đêm hôm qua bố cháu trở về phấn khích đến nỗi uống hết cả nửa lít rượu đấy.” Ông thầy hiệu trưởng Miêu trong miệng Tiểu Triệu chính là phó hiệu trưởng đã giúp hai chị em Hoa Phẩm Tố được tuyển vào trường.
Hoa Phẩm Tố nhìn bố Hoa đứng đằng xa đang tràn đầy sinh khí trên người, thành tích kiểm tra tuần tước của con trai đạt kết quả tốt khiến mặt mày ông càng rạng rỡ hơn.
Kho hàng nhà họ Hoa thuê có diện tích cực lớn, khoảng chừng phải hơn ba trăm mét vuông, cách kho hàng mười mét là căn phòng nghỉ nằm ngay góc, ngay phòng bên là một gian bếp nhỏ, đây là nơi mà mẹ Hoa dùng để nấu ăn cho mọi người trong cửa hàng. Trong cửa hàng thủy sản nhà họ, trừ bố Hoa và mẹ Hoa ra thì chỉ có Tiểu Triệu và chú Thôi là hai người công nhân cố định, vào mùa tiêu thụ cua, cửa hàng cũng có bốn người này là bận đến không kịp thở, đến mùa chỉ mời thêm ba người đến để đóng gói cua, lúc giữa trưa ăn cơm, trong cửa hàng có đến bảy người có lớn có nhỏ đủ cả, mọi người ngồi chen chúc xung quanh cái bàn, ở giữa bàn được đặt một nồi cua lớn đỏ rực. Cua nấu cực kỳ nhiều, nhưng hai người “trúng thưởng” thì chỉ có hai mà thôi, hai người kia còn ai khác ngoài Phương Đồng và Đại Đầu Lưu Quốc Hưng chứ, còn lại những người khác bao gồm cả Hoa Phẩm Tố thì vừa trông thấy cua là lại nổi máu “kỳ thị” rồi.
Phương Đồng và Đại Đầu ở lại cửa hàng chơi đến chạng vạng mới vác theo mớ “cua đứt chân” mà bố Hoa tặng cho mỗi người đem về nhà, mà hôm nay hai chị em Hoa Phẩm Tố cùng ở lại với bố mẹ trông coi mấy con cua này, các loại cua trong bể nước là do những người nuôi cua đưa đến, sáng sớm ngày mai những thương lái thu mua cua sẽ đến lấy hàng, giá trị ước tính lên đến hai trăm ngàn tệ.
Phòng nghỉ ngơi có đến hai giường, vào buổi tối, Hoa Phẩm Tố và bố Hoa cùng nhau ngủ trên giường lớn, Hoa Phẩm Phác và mẹ Hoa chen vào giường nhỏ bên cạnh, bố Hoa mẹ Hoa làm lụng vất vả cả ngày nay, chưa đến mười hai giờ đã ngủ mất, hai vị phụ huynh này ngủ đến ngáy khò khò ra tiếng, nghe thấy tiếng ngáy quen thuộc như thế, giấc ngủ của hai chị em lại chẳng bị phiền nhiễu gì, tiếng ngáy của bố mẹ lại khiến bọn họ cảm thấy an toàn và ấm áp hơn.
Rạng sáng hơn hai giờ, ngoài kho hàng có tiếng ô tô vang lên, bố Hoa mẹ Hoa cũng khẽ khàng thức giấc, Hoa Phẩm Tố thấy bố mẹ rời giường, cũng đứng dậy muốn đi theo.
“Tiểu Bảo, con ngủ tiếp đi.” Bố Hoa nhẹ giọng bảo con trai nằm xuống ngủ tiếp, sợ gây ra tiếng động lớn sẽ đánh thức con gái.
“Bố! Con có thể ghi chép sổ sách giúp bố.” Hoa Phẩm Tố dụi mắt khắng khằng giữ ý định, cậu chẳng quan tâm mấy con cua đẹp xấu ra sao, nhưng chỉ nghĩ ghi chép sổ sách về mấy con cua thì sẽ đơn giản thôi.
“Con trai ngoan, đến phụ bố một tay.” Bố Hoa xoa đầu con trai cưng, thấy thằng bé kiên trì như thế, ông cũng không phản đối thêm nữa.
Tiểu Triệu và chú Thôi cũng đã đến kho hàng, ngoài ra còn có ba người công nhân ngắn hạn lục đục kéo tới, tổng cộng năm công nhân và thêm hai vợ chồng nhà họ Hoa bắt đầu khẩn trương công tác bán sỉ cua, có đến mấy xe tải lớn đỗ trước cửa, vừa đuổi nhóm xe này xong, lại thêm một nhóm xe tải khác đến, Hoa Phẩm Tố cầm bút ngồi trước bàn ghi chép cẩn thận từng con số đến hừng đông mới dám thả lỏng người, mãi đến hơn bảy giờ sáng, đến khi cửa hàng vắng khách mua hàng, mấy người trong cửa hàng mới rảnh rỗi nói chuyện vài ba câu với nhau.
“Bố à, cua trong bể đều là đánh bắt được sao.” Hoa Phẩm Tố nhón chân xem cua trong mấy cái bể ở kho hàng.
“Ừ, năm nay bố không định dồn hàng nữa, thu mua bao nhiêu thì bán sỉ đi bấy nhiêu, giá cua năm nay có hai ba đồng cũng phải bán cho bằng được.” Năm ngoái, nhà họ Hoa thu mua rất nhiều cua đến nỗi kho hàng không đủ chỗ để trữ, việc tiêu thụ cua đều là chờ đến cuối năm, giá cả càng tăng mạnh.
“Vì sao ạ? Không phải năm ngoái mỗi cân cua đều có thể bán sáu đồng sao?” Hoa Phẩm Tố cảm thấy khó hiểu, ngày trước lúc chuyển nhà bố Hoa cũng tính toán khéo léo hết cả.
“Năm nay không phải là năm Đông Nam Á khủng hoảng kinh tế sao, lượng cua quốc gia chúng ta xuất khẩu bị giảm đi, xuất khẩu ít thì lại để tiêu thụ trong nước, năm nay cua lại trúng mùa bội thu, đa phần đều tiêu thụ trong nước, nhìn là biết mấy con cua này sắp sửa rớt giá. Nếu bố con tích trữ hàng tồn mà giá cả lại biến động không ổn định, trữ hàng nhiều sẽ lo to mất.” Bố Hoa bỏ chút thời gian hút điếu thuốc trên tay, kiên nhẫn dạy con trai đạo lý buôn bán.
“Bố à, bố thật tuyệt, cái gì cũng biết!” Hai mắt Hoa Phẩm Tố tỏa sáng lấp lánh, đây là người bố chỉ học đến cấp 2 của cậu sao? Còn thông minh hơn cả mấy đám sinh viên, nghiên cứu sinh nữa chứ! Hoa Phẩm Tố biết trước tương lai mười mấy năm sau, biết tài chính Đông Nam Á gặp phải cơn bão lớn, nhưng cũng không thể nào liên kết “cơn bão” này với việc mua bán cua. Thì ra dù bất cứ chuyện gì cũng sẽ có quan hệ nhân quả.
“Đúng vậy! Tiểu Bảo yên tâm, bố sẽ giúp con gầy dựng một sản nghiệp lớn, để sau này con sẽ tuyệt đối không phải chịu đói khổ.” Bố Hoa vô cùng hưởng thụ sự sùng bái của con trai dành cho.
“Tiểu Bảo đi theo bố học thêm một ít, sau này lớn lên cũng sẽ kiếm thật nhiều tiền.” Hoa Phẩm Tố ôm lấy cánh tay cha Hoa mà cọ cọ lên người ông, thật sự là tu phúc tám kiếp mới để cậu gặp được người bố tốt như vậy.
“Ha ha, con trai của bố, chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém.” Hai bố con không ngại nói lời buồn nôn mà cứ tâng bốc lẫng nhau.
Vào năm 1997, bởi vì nền kinh tế Đông Nam Á bị một “cơn bão lớn” càn quét, việc kinh doanh của cùa nhà họ Hoa không đạt đến mức lợi nhuận một triệu tệ như bố Hoa mong muốn, nhưng cũng may bố Hoa có tầm nhìn xa trông rộng, không tích trữ nhiều hàng tồn như các thương lái bán sỉ khác, giá cả các loại cua biến động thất thường nhưng càng đến cuối năm giá cả càng giảm mạnh tạo ra một tổn thất lớn, vào lúc kinh tế suy thoái đình trệ như vậy, bố Hoa vẫn có thể kiếm hơn bảy trăm ngàn tiền lời, cũng nhờ có kế sách kinh doanh cua lần này của bố Hoa mà khiến cho cậu con trai càng sùng bái ông như thần tượng.
Sau khi Hoa Phẩm Tố bước vào năm học mới, thứ nhất là thành tích tốt, thứ hai là khổ người thấp bé còi cọc (còn chưa cao đến một mét năm mươi), tính tình lại tương đối dữ dằn, thậm chí cả mấy nam sinh ranh mãnh tinh nghịch chiến nhau với Hoa Phẩm Tố cũng chẳng thắng nổi, cho nên cả lớp cũng chẳng có ai dám trêu chọc Hoa Phẩm Tố, mà ngồi cùng bàn với Hoa Phẩm Tố lại là một con mọt sách chẳng màng đến thế giới bên ngoài, Hoa Phẩm Tố ngồi chung với cậu ta giống như nước sông không xâm phạm nước giếng. Vào học kỳ đầu tiên của Hoa Phẩm Tố ở trường trung học Nhân Ái trôi qua một cách suôn sẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...