Uý Lam nằm mơ, một cảnh tượng vô cùng đáng sợ, có người đàn ông cầm lấy
chày gỗ chọc vào phía dưới của cô, đau đớn thống khổ, cô muốn chạy trốn
nhưng bị người đó giữ chặt, động tác càng điên cuồng...Uý Lam há miệng
thở dốc, ú ớ kêu lên, cô nghĩ chỉ cần chịu đựng một chút để hắn thoải
mái liền buông tha cho cô, chỉ là máu chảy thật nhiều, cô cực kỳ hoảng
sợ, khóc thét lên.
Tiếng khóc đột ngột của Uý Lam làm Tằng Trạm
giật bắn mình, rầm một cái ngã lăn xuống đất, anh lật đật ngồi dậy, ôm
cô vào lòng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ướt sũng. Nhìn cô bé cả
trong mơ cũng khóc lóc kêu gào, đáy lòng anh đau nhói, dịu dàng vỗ về.
” Có tôi ở đây, Uý Lam đừng sợ “
Nghe giọng nói của anh, cô bé càng kịch liệt run rẩy, Tằng Trạm mặc kệ, chỉ
biết gắt gao ôm chặt lấy cô. Suốt đêm, Uý Lam luôn mơ thấy ác mộng, cho
dù ở trong lồng ngực dị thường ấm áp của Tằng Trạm vẫn khiến cô chán
ghét phản cảm, chỉ là không đủ khí lực để đẩy ra mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Uý Lam tỉnh lại, Tằng Trạm lập tức hỏi “ Đỡ hơn chưa?” Kỳ thực cả đêm hôm qua, anh không dám ngủ.
Uý Lam không thèm trả lời, quay đầu qua hướng khác, tuy bụng đã bớt đau
nhưng phía dưới vẫn rất khó chịu, Uý Lam nghĩ, có khi chỗ đó đã bị phá
huỷ, cô không dám động đậy, cũng không dám đi tiểu, sợ rằng một khi
tiểu, tất cả đều là máu, càng nghĩ càng đáng sợ, Uý Lam lại khóc nấc
lên. Lúc này có tiếng gõ cửa bên ngoài, kèm theo đó là giọng Cao Nhẫm
gọi lớn.
” Tằng Trạm, mở cửa “ Sau đó bạn Tần Cẩn cũng nói theo “ Chúng ta đã hẹn đi leo núi, còn không nhanh lên “
Uý Lam liếc nhìn Tằng Trạm, tiêu rồi, tất cả mọi người sẽ biết cô bị chú
chọc đến chảy máu, nghĩ tới đây vừa giận vừa thẹn, cô nhắm hai mắt lại
mặc kệ anh.
Tằng Trạm nhìn nhìn Uý Lam, rồi hướng ra ngoài cửa nói “ Tôi không đi “
Cao Nhẫm ôi một tiếng than nhẹ, thở dài nói “ Được, không đi thì thôi, vậy chúng ta đi “
Uý Lam mở mắt, không ai đi vào là tốt rồi, thật ra cô có thể chịu được chú sờ, bóp thậm chí chịu đau một chút để chú chọc vào, chỉ cần không giống như ngày hôm qua chảy nhiều máu như vậy...cô từ trước tới giờ đều rất
sợ máu, huống chi còn là máu từ trong người mình chảy ra. Tần Cẩn đứng
bên ngoài dậm chân, thì ra Tằng Trạm ở trong phòng Uý Lam...cô bé còn
nhỏ như vậy! Tần Cẩn không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để hình dung Tằng Trạm, tóm lại cô đã nhìn lầm người, tuy có một chút không cam
lòng, nhưng cô tuyệt đối sẽ không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, người đàn ông đã không yêu cô, cô cần gì liều chết đeo bám, nghĩ vậy cô lớn
tiếng nói.
” Chúng ta đi “
Cao Nhẫm trong lòng sửng sốt,
than thở,Tằng Trạm ơi Tằng Trạm, tiểu tổ tông của tôi, một cô gái tốt
như vậy lại không cần, cứ bám riết cô bé nhỏ xíu đó làm chi, chuyện tối
qua động tĩnh lớn như vậy, anh ở phòng bên cạnh, tất cả mọi chuyện lớn
nhỏ anh đều nghe hết, hừ đúng là tự làm tự chịu.
Mọi người đi leo núi, chỉ còn lại Uý Lam và Tằng Trạm ở trong phòng, Tằng Trạm ra sức
lấy lòng, ân cần hầu hạ, chỉ là Uý Lam vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, vô luận anh làm thế nào cô cũng không chịu nói chuyện. Hai người cứ vậy giằng
co, cuối cùng Tằng Trạm đành luyện tính nhẫn nại, ngồi dưới đất nhìn Uý
Lam đang nằm trên giường.
Tần Cẩn tức giận, suốt đoạn đường leo
núi không ngừng dùng nhánh cây chọc chọc xuống đất, cô đúng là có mắt
như mù mới đi thích anh, cầm điện thoại gửi cho Tằng Trạm một tin nhắn
'Tôi muốn huỷ bỏ hôn ước với anh!'
Tằng Trạm lập tức nhắn lại 'Được'
Đến trưa, Uý Lam cũng không chịu ăn miếng cơm nào, Tằng Trạm nóng nảy, cầm chén cơm trong tay năn nỉ “ Tôi thật sự sai rồi...”
Uý Lam liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói “ Chú, tôi muốn về nhà của tôi “
Tay cầm chén cơm của Tằng Trạm run lên một chút, liền trừng mắt nhìn lại Uý Lam “ Em lặp lại lần nữa?” Nếu cô dám đòi về, xem anh có dám đánh cô
hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...