Uý Lam rất nhanh khoác thêm chiếc áo bông màu đỏ thẫm, càng tôn lên khuôn mặt trắng hồng của cô, Tằng Trạm nắm tay Uý Lam, hai người đi vào thang máy.
Giờ này còn có chỗ nào để đi? Quán bar thì không hợp với cô bé, dù hôm nay là lễ tình nhân nhưng giờ này ngoài đường đã vắng tanh. Tằng Trạm cầm di động lên gọi, đầu bên kia lão Mạc ừ một tiếng đáp lại.
“ Nhà hàng Cầu Hỉ Thước giờ còn mở không? “
“ Còn “
Tằng Trạm mím môi, Cầu Hỉ Thước, không những tên nghe tục mà trang hoàng cũng rất tục, theo chủ đề Ngưu Lang Chức Nữ, bên trong tựu tập những đôi mới yêu nhau.
Lão Mạc mở miệng hỏi “ Đã trễ thế này cậu còn định đi?”
“ Ừ “ Tằng Trạm chỉ đáp lại một tiếng rồi cúp máy. Thật sự phải đi chỗ đó, Tằng Trạm vò đầu bức tai, nhìn vẻ mặt hưng phấn đầy mong đợi của Uý Lam có chút mềm lòng, Uý Lam bắt lấy cánh tay anh hỏi.
“ Chúng ta đi đâu?”
Tằng Trạm ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Uý Lam hỏi “ Cùng tôi mừng lễ tình nhân, em có biết ý nghĩa của nó không? “
Khuôn mặt Uý Lam vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu với Tằng Trạm. Nhìn bộ dạng của cô, Tằng Trạm đột nhiên nghĩ tới Tần Cẩn. Tần Cẩn sinh ra trong gia đình quan chức, tính cách tốt, lại xinh đẹp, gặp được Tần Cẩn có lẽ là phúc khí của anh, chỉ là...anh rốt cục không phải người tốt, anh thích Uý Lam, anh chắc chắn phải ăn cô, còn về Tần Cẩn, anh lại không có cảm giác, ăn cô...anh không xuống tay được.
“ Vậy em nói thử xem, có ý nghĩa thế nào?” Tằng Trạm cười cười, hai tay xoa xoa má Uý Lam.
Uý Lam có chút ngượng ngùng, cúi đầu thấp xuống, khẽ nói “ Có nghĩa là, hôm nay tôi với chú là tình nhân “ Nói xong Uý Lam lại lay lay cánh tay Tằng Trạm hỏi “ Chúng ta đi đâu chơi?”
Dù gì Uý Lam chỉ là cô bé mười lăm tuổi, muốn được đi chơi, còn lễ tình nhân gì đó, đối với cô không quan trọng, đúng là một cô bé kiêu ngạo. Tằng Trạm nhéo má cô, tiếp tục hỏi.
“ Làm tình nhân của tôi, em biết phải làm gì không?”
Uý Lam cắn môi, có chút ấp úng “ Thì hai chúng ta...cùng đi chơi lễ...” Uý Lam cũng biết đại khái từ tình nhân có ý nghĩa gì, bất quá hiện tại hay về sau chú thì vẫn là chú thôi không gì thay đổi.
Tằng Trạm không làm khó cô, lấy điện thoại gọi cho đàn em Barbie, đừng ghét bỏ cái tên này, dù sao cũng không phải do Tằng Trạm quyết định, là do ba của Barbie đặt. Ba của Barbie muốn có một đứa con gái, ai ngờ lúc sinh ra lại là đực rựa, tức giận ông liền gọi như vậy.
Barbie người cũng như tên, mắt, mũi, miệng đều giống mẹ như đúc, vừa xinh đẹp vừa dễ thương. Đáng tiếc số phận Barbie rất thảm, sáu tuổi, ba mẹ bị tai nạn giao thông đều qua đời, Tằng Trạm lớn hơn Barbie hai tuổi, khi đó đã là một tiểu bá vương đánh nhau vô cùng lợi hại, Barbie liền đi theo Tằng Trạm, mấy thứ tiền đen thu được Tằng Trạm cho Barbie trang trải cuộc sống, từ đó Barbie là đàn em của Tằng Trạm, cũng toàn tâm toàn ý đi theo anh.
Tằng Trạm đắn đo, không biết lát nữa Uý Lam thấy mặt Barbie thì sao, dù gì...Barbie cũng rất xinh đẹp, hừ nhưng nói về dáng người cao ngất tráng kiện, thì Barbie làm sao bằng anh.
Barbie dừng xe, Tằng Trạm liền mở cửa cho Uý Lam chui vào, vừa lên xe Uý Lam đã bổ nhào qua ôm lấy Barbie, còn hôn lên má Barbie một cái, Tằng Trạm vội vàng kéo cô về, răn dạy.
“ Đừng gặp ai cũng hôn loạn như vậy “
Barbie chấn kinh, gương mặt đỏ bừng hỏi “ Anh, sao lại có cô bé ở đây “
Tằng Trạm ôm chặt Uý Lam trong lòng, còn cúi đầu cắn lên miệng cô bé mấy cái coi như trừng phạt, sau đó ngẩng đầu nhìn Barbie nói thẳng.
“ Của tôi “
Barbie liền hiểu ý anh, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán “ Dạ “
Xe dừng trước nhà hàng Cầu Hỉ Thước, kiến trúc cổ kính, trang hoàng cực kỳ hoa lệ. Uý Lam gặp Barbie rồi không chịu rời đi, Tằng Trạm đành phải khiêng cô vào. Trong nhà hàng vẫn còn diễn vở Ngưu Lang Chức Nữ, ca xướng kết hợp nhảy múa, Tằng Trạm không khỏi cười rộ lên, chỗ này không phải quanh năm suốt tháng chỉ diễn có duy nhất vở này ấy chứ? Vài năm không tới, vẫn chẳng chút thay đổi gì, bỏ Uý Lam ngồi xuống một góc, sau đó gọi nước trái cây cho cô.
Trên khán đài bắt đầu diễn tới đoạn chia ly ướt át, Uý Lam khóc, mấy người xung quanh cũng sụt sùi, rõ ràng là vở tuồng cũ, diễn đi diễn lại vẫn cảm động, đúng là một đám ngu ngốc. Uý Lam ngồi vào lòng Tằng Trạm, nói “ Rất hay “
Tằng Trạm không trả lời. Càng xem Uý Lam càng khóc lợi hại, không biết là khóc cho Ngưu Lang Chức Nữ hay khóc cho bản thân mình. Tằng Trạm tặng cho Uý Lam một bó hoa hồng, Uý Lam đếm thật lâu cũng không biết là sáu mươi sáu, hay tám mươi tám bông nữa, chênh lệnh rất lớn, nhưng Tằng Trạm cũng không nhớ được rốt cục là sáu mươi sáu hay là tám mươi tám bông.
Hoa hồng đỏ quá mức rực rỡ, nhìn rất chói mắt, ngón tay Uý Lam chọc chọc lên ngực Tằng Trạm nói “ Chú, tôi không thích hoa hồng nữa “
Tằng Trạm bỏ qua sự tuỳ hứng của cô, xoa đầu Uý Lam hỏi “ Vậy em thích gì? “
“ Nghĩ không ra “ Uý Lam nửa suy nghĩ nửa lắc đầu, đột nhiên ôm lấy cánh tay Tằng Trạm nói “ Đem Barbie tặng cho tôi được hay không?”
Tằng Trạm ho khan, lập tức nói “ Không”
Uý Lam bĩu môi, mất hứng hỏi “ Tại sao? Chẳng lẽ chú cũng thích Barbie? “
Tằng Trạm vô cùng bất đắc dĩ, gật đầu đáp lại.
Uý Lam hờn dỗi, nói “ Nhưng đó là đàn ông mà, không lẽ chú thích đàn ông? “
Tằng Trạm á khẩu, im lặng, cô bé này thật là...Lúc trở về Uý Lam không cầm theo bó hoa, Tằng Trạm cũng chiều theo ý cô, Uý Lam thấp giọng lầu bầu.
“ Tôi cứ tưởng hoa hồng xinh đẹp “ Kết quả chẳng đẹp chút nào.
Di động vang lên, Tằng Trạm mở ra, là tin nhắn của Tần Cẩn 'Trên đời này, chung quy sẽ có một người cam tâm tình nguyện làm mọi việc vì người kia' Ít phút sau tin nhắn thứ hai liền tới 'Trước đây em không tin'
Tay Tằng Trạm run lên, vội tìm đến bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Uý Lam gắt gao nắm chặt. Nhưng tin nhắn thứ ba, rất nhanh lại tới 'Gặp anh, em bắt đầu tin'
Tằng Trạm không trả lời Tần Cẩn, anh cố gắng bình tĩnh, nhìn tin nhắn một hồi, rồi bấm tắt. Anh tưởng rằng đây là cuộc hôn nhân chính trị, chỉ cần anh không yêu Tần Cẩn, Tần Cẩn cũng không có khả năng thích anh, nhưng không ngờ, anh đã đoán sai.
Về đến nhà, Uý Lam vô cùng mệt mỏi, leo lên giường liền ngủ, còn Tằng Trạm, anh bị mất ngủ, phải vào nhà tắm ngâm mình một hồi. Lúc đi ra, phát hiện cô bé của anh ngủ đá chăn, hai chân trần đưa hết ra ngoài, Tằng Trạm thở dài, nằm xuống ôm cô vào lòng, dùng chăn che kín hai người lại. Tằng Trạm vuốt vuốt tóc Uý Lam, thì thầm.
“ Tôi thích em, đúng là tôi xong rồi “ Dứt lời anh cúi xuống hôn lên môi cô mấy cái, rồi lại cười khổ “ Nhưng nếu em thích tôi, vậy em cũng xong luôn “
Tương lai như thế nào, đâu ai biết trước,Tằng Trạm trước giờ luôn tự tin ngông cuồng rằng mình không có điểm yếu, nhưng hôm nay anh đã phát hiện ra...chỉ là, nếu người khác biết được điểm yếu của anh là Uý Lam, thì phải làm sao đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...