Thư Tâm và Boss ngồi trong phòng khách. Bọn họ dựa sát vào nhau. Thư Tâm còn cọ cọ cái đầu nhỏ của mình vào bờ vai Boss hai cái.
Một cái ôm thuần túy, Boss thỉnh thoảng vỗ nhẹ lưng cô khiến cô rất thoải mái. Hưởng thụ sự thoải mái này một lát rồi Thư Tâm mới nói:
- Đi Mỹ đi, chúng ta cùng đi.
Cánh tay vỗ về lưng cô khựng lại, Boss nhẹ nhàng bàn bạc:
- Không miễn cưỡng chứ?
Thư Tâm lắc lắc đầu trên vai Boss:
- Không, tuyệt đối không. Chỉ 1,2 năm thôi mà.
Thư Tâm nói rất chân thành, rất cẩn thận, nói xong còn như để nhấn mạnh mà ra sức gật đầu, thậm chí còn đập cả vào vai anh. Điều này khiến Boss mỉm cười, nghiên đầu thơm má Thư Tâm. Sau đó anh nắm lấy tay Thư Tâm, vuốt ve một hồi rồi mới nhẹ nhàng lồng chiếc nhẫn đã nóng rực trong túi ngực vào tay cô.
Đương nhiên Thư Tâm có phát hiện ra, giơ tay lên nhìn hồi lâu, không khỏi nhíu mày nhìn người đàn ông bên cạnh:
- Cứ thế này có phải là em quá dễ dãi rồi không?
Boss cũng bắt chước cô, nhíu mày rồi quay đầu nhìn Thư Tâm trong thoáng chốc, sau đó đột nhiên quỳ một chân xuống đất, trong ánh mắt thoáng qua tia vui vẻ, ngửa đầu nhìn Thư Tâm:
- Chẳng lẽ em muốn anh thế này?
Mặt Thư Tâm nóng bừng lên, vội nhìn về phía cha mẹ mình rồi kéo người đàn ông kia lên, thấp giọng nói:
- Mau đứng kên! Coi chừng bị cha mẹ em nhìn thấy! Anh… anh không thấy ngại sao?
Boss lật tay nắm lấy tay Thư Tâm, giọng nói trầm thấp, trang nghiêm:
- Đương nhiên là không, anh đang làm một việc rất nghiêm túc.
Anh nắm lấy tay Thư Tâm, hôn lên ngón tay đeo nhẫn của cô.
Đôi môi nóng, nhẫn lạnh, Thư Tâm cảm thấy mu bàn tay mình bỗng nhiên dâng lên một luồng khí nóng, chạy ngược theo cánh tay mà lan đến cả tim mình.
Lại ngẩng đầu lên, đôi mắt đen của anh tràn ngập tình cảm, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng vĩ cầm, ưu nhã động lòng người:
- Vậy… Thư Thư, em có đồng ý lấy anh không?
Tai Thư Tâm đỏ bừng, thấp giọng thì thào một câu nhưng giọng nói lại nhỏ như muỗi kêu.
Boss nhìn khẩu hình đoán chữ, trong đôi mắt lộ rõ sự vui mừng.
Anh vẫn quỳ gối trước mặt người con gái mình yêu, hơi ngẩng đầu, khuôn mặt luôn lạnh lùng hơi mỉm cười:
- Em đang nói gì? Đồng ý?
- Anh!
Thư Tâm giận dữ lườm người đàn ông trước mặt, vừa định quyết tâm nói được hai chữ “Em nói…” thì đã bị cắt ngang.
- Ơ, hai con tiếp tục đi.
Ông bà Thư vừa ra khỏi phòng, thấy thế lại xấu hổ rụt người vào.
Thư Tâm yên lặng nhìn, đại khái qua vài giây, mặt cô đỏ bừng lên, đấm vào ngực Boss thật mạnh khiến Boss đang quỳ ngã dập mông xuống đất.
Thư Tâm như đã hả giận, ôm eo anh lớn tiếng nói:
- Em nói em đồng ý! Em đồng ý, được chưa!!!
Người đàn ông ngồi dưới đất ôm lấy Thư Tâm, quần áo bị Thư Tâm vò nhàu.
Nhưng anh lại vui vẻ cười, cười ngây ngô hồi lâu rồi mới khẽ thì thầm vào tai cô nàng đang xấu hổ:
- Đúng thế, anh cũng muốn nói… Anh yêu em, my girl.
Hai người nhìn nhau, đều vui vẻ mỉm cười. Nhưng đến lúc ăn cơm, nhìn vẻ mặt “cha mẹ hiểu, cha mẹ hiểu” của hai ông bà thì dù Boss mặt dày cũng không chống nổi. Vì vậy không lâu sau, hai người vội bỏ chạy trối chết, để lại ông Thư chắp tay sau lưng, cảm khái lắc đầu:
- Chậc ! Chậc!
Bà Thư liếc nhìn ông, bẻ ngón tay, buồn bực nói:
- Nhanh như thế đã muốn kết hôn sao? Nhưng chọn ngày, chọn nơi tổ chức rồi cả khách mời nữa còn chưa bàn bạc. con bé Thư Thư kia nhìn cũng biết là không làm được, thằng bé Lăng Vân… lại không có kinh nghiệm. Không được, không được, kể cả có kinh nghiệm thì những chuyện thượng vàng hạ cám này để cho đàn ông con trai làm tôi không yên tâm
Bà Thư khổ não bẻ bẻ đốt ngón tay:
- Ai, vẫn phải tìm cơ hội gặp mặt cha mẹ Lăng Vân mới được. Đây cũng không phải là chuyện một bên gia đình có thể làm chủ, không thể để bên thông gia không hài lòng.
Ông Thư nhìn bà, lắc đầu, chắp tay sau lưng đi tới, ấn bà ngồi xuống sofa. Bởi vì mặc sườn xám nên bà phải chỉnh lại tư thế ngồi rồi mới quay lại nhìn.
Ông Thư trợn mắt nói:
- Việc gì bà phải nghĩ nhiều như thế? Con cháu khác có phúc của con cháu? Bà quan tâm quá cũng có được gì? Lần trước chẳng phải cũng suy nghĩ đủ kiểu rồi sao?
Xoay người, ông rót một chén rượu, say sưa nhấp một ngụm, khoái chí híp mắt lại, lười biếng dựa người vào thành ghế, chậm rãi nói:
- Ây dà, tôi thấy bà đã quản quá nhiều rồi, thêm nữa thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm thôi. (Làm việc thừa)
Bà Thư giật mình, sau đó trợn tròn mắt, túm được ly rượu trong tay chồng, nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của ông rồi cười rất dịu hiền:
- Hôm nay ông uống quá chén đúng không? Lúc trưa uống với Lăng Vân hai chén? Suy nghĩ vì sức khỏe ông, tôi đành phải bỏ phí chén này vậy.
- Ôi chao, ôi chao…
Ông Thư ảo não hô hai tiếng, trơ mắt nhìn chén rượu ngon hương thuần chảy vào đường cống thoát nước, không nhịn được có chút thất vọng vì âm mưu bất thành.
Tan tầm, ngồi trên xe Boss, Thư Tâm lại phát hiện hình như đường đi không đúng lắm.
Boss nắm tay lái:
- Tuy lễ cưới cần cha mẹ hai bên bàn bạc mới định ra được nhưng mà…
Dừng đèn đỏ, Thư Tâm thấy Boss quay đầu lại, mỉm cười hòa hoãn:
- Chúng ta có thể đi xem áo cưới trước. Những chuyện này tốn rất nhiều thời gian, em cứ từ từ mà chọn.
Mỗi người con gái đều chẳng lạ gì với chiếc váy cưới trắng tin khôi, dù là chưa từng mặc qua nhưng từ nhỏ đến lớn đã có bao lần mong chờ.
Đương nhiên, lần trước Thư Tâm cũng từng mặc áo cưới nhưng vì suy nghĩ cho Trần Gia Lạc nên cũng không chọn lựa kĩ, quá mất thời gian. Lần này hiển nhiên là khác.
Lúc Thư Tâm mặc áo cưới lên người, chính cô cũng có chút ngượng ngùng.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế mây đọc tạp chí ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thoáng nhìn, một lát sau mới mở miệng nói:
- Ừm, anh cảm thấy cũng được nhưng chiếc thêu hoa chìm đẹp hơn. Chính là cái em thử lần thứ ba ấy.
Cô bán hàng miệng giật giật, chắc đây là lần đầu tiên gặp phải người đàn ông cùng bạn gái đi thử áo cưới lại trung thực như thế, không mỉm cười tán thưởng là đẹp quá, em mặc cái gì cũng đẹp khiến cho phụ nữ rất vui mừng.
Nhưng Thư Tâm lại mỉm cười. Cô thích người đàn ông này, có gì thì nói thế, tuyệt đối sẽ không lừa dối cô. Cho nên cô nghiêng đầu hỏi anh:
- Tức là muốn chọn bộ đó?
Nhưng lời nói kế tiếp của Boss lại một lần nữa làm cho cô bán hàng đang ở bên đỡ vạt váy miệng giật giật. Anh đặt tạp chí xuống bàn uống nước, quy củ khép tạp chí lại, thoáng suy nghĩ rồi mới quay đầu, cau mày nhìn Thư Tâm:
- Ý của anh là trong số những bộ em mặc thì bộ đó là thích hợp nhất.
Hai cô nhân viên khác đứng từ xa không ngừng liếc nhìn bên này, lúc này đã chạy tới thì thầm với nhau.
- Đúng là quá khó tính!
- Ai dà, cậu không thấy thế là hạnh phúc sao? Có ông chồng tỉ mỉ giúp cậu chọn áo cưới như thế. Nghĩ mà xem, khi cậu khoác bộ váy cưới do chồng tỉ mỉ lựa chọn, đi qua thảm đỏ, nghe cha xứ làm lễ. Đúng là… quá hoàn mỹ. Giọng nói có hơi háo sắc.
- Ừm, nghĩ cũng đúng, như chồng mình còn chẳng buồn đi dạo phố với mình, lúc nào cũng phàn nàn! Giọng nói ỉu xìu.
Mà cô nhân viên bên cạnh Thư Tâm mắt sáng bừng lên, vẻ mỏi mệt biến mất:
- Ừm, nếu những chiếc áo cưới này quý khách không thích, không biết quý khách có muốn đặt thiết kế riêng? Trong cửa hàng của tôi có nhà thiết kế riêng. Đương nhiên, hai người có thể xem qua tác phẩm của nhà thiết kế. À, đúng rồi, bộ váy quý khách khen được khi nãy chính là một trong những tác phẩm của nhà thiết kế này.
Thấy người đàn ông trước mặt có vẻ động lòng, cô nhân viên lập tức cố gắng hơn:
- Cửa hàng áo cưới của chúng tôi có chi nhánh trong cả nước, là cửa hàng lớn nhất nước, cũng có hợp tác với một số cửa hàng trên thế giới. Cho nên nếu quý khách thích thiết kế của nước ngoài, chúng tôi cũng có thể giúp đặt hàng và sửa chữa. Nhưng nếu ngay cả thiết kế cửa hàng tôi cũng không có thì tin chắc quý khách qua cửa hàng khác cũng không thể tìm được.
Cô nhân viên tự hào ưỡn ngực:
- Đương nhiên, những sản phẩm này dù sao cũng không phải là may riêng cho ai nên có thể sẽ không hợp với tiểu thư đây. Nếu muốn thực sự hoàn mỹ thì tôi vẫn khuyên hai vị đặt thiết kế riêng. Nhưng giá sẽ hơi mắc hơn một chút.
Cô nhân viên uyển chuyển nhắc nhở một câu rồi chờ đợi đôi vợ chồng này đưa ra quyết định.
Thư Tâm có chút chần chừ. Tuy áo cưới đẹp là ước mơ của mỗi người phụ nữ nhưng nói thật, nó cũng chẳng có nhiều giá trị sử dụng. Đa số ít người mua, chỉ thuê mà thôi. Theo cô thấy, mua một bộ về đã là xa xỉ lại còn đặt thiết kế riêng… thực sự cũng không cần thiết.
Cho nên cô lắc đầu với Boss, cười nói với cô nhân viên có chút thất vọng:
- Tôi nghĩ không cần, chọn bộ khi nãy là được.
- Được, xin tiểu thư đọc số đo, chúng tôi sẽ chỉnh sửa lại cho cô. Ngày mai chuyển đến được chứ?
- Không! Nếu tiện thì ngày mai chúng tôi sẽ đến gặp nhà thiết kế ở đây, bàn chuyện đặt thiết kế riêng.
Đưa tay ngăn Thư Tâm lại, Boss đẩy mắt kính, chậm rãi nói:
- Thư Thư, anh nghĩ anh nên tặng cho vợ mình một hôn lễ hoàn mỹ. Hơn nữa chuyện này với anh mà nói cũng không quá khó khăn.
Lúc ra khỏi cửa hàng áo cưới thì đã hơi muộn. Dù sao cũng là tan làm rồi mới đi dạo. Thư Tâm thử váy vài lượt giờ cảm thấy hơi mệt, cô tự nhiên kéo tay Boss, dựa đầu vào người anh.
Boss vuốt tóc Thư Tâm, lại cảm thấy Thư Tâm đang cọ cọ trên người mình, sau đó nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Boss khẽ cười:
- Không cần, em không bao giờ phải cảm ơn anh gì cả. Của anh chính là của em.
Anh đưa tay mở khóa xe, tách một tiếng.
- Trong khả năng của anh, anh sẽ cố gắng làm cho em được hạnh phúc. Như áo cưới cũng vậy. Đương nhiên nếu vượt quá năng lực của anh thì đồ may sẵn cũng được. Bởi vì ít nhất anh phải giải quyết các vấn đề khác, tỉ như cuộc sống cơm no áo ấm, lãng mạn có thể xếp sau.
Thư Tâm vui mừng bật cười, đôi mắt long lánh nhìn người đàn ông trước mặt:
- Anh nghiêm túc… nghiêm túc chứ Boss!
Boss nhíu mày:
- Thực ra em có thể đổi lại cách xưng hô.
Thấy Thư Tâm mím môi không nói, Boss đẩy gọng kính, khẽ thì thầm vào tai cô:
- Ví dụ như… ông xã?
Nhưng khiến anh tức giận chính là, anh cố ý nói mập mờ nên nói rất bé, thế cho nên mới bị một giọng nói sắc nhọn đột nhiên vang lên đè ép sạch sẽ.
Cái này, đừng nói là không hề mập mờ mà thậm chí còn thành trò cười!
Boss buồn bực đẩy gọng kính, nhìn qua phố đối diện, đã thấy bên đó là hai người không xa lạ. Tạ Hồng Anh đang nổi cơn lôi đình và Vương Hiểu Hân với vẻ mặt khiêu khích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...