Boss đứng ở cửa, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tủ giày, lại nhìn thoáng qua giày trên chân mình, ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Gia Lạc:
- Cần đổi giày không?
So với sự bình thản, tự nhiên của Boss, Trần Gia Lạc lại cảm thấy như bị khiêu khích, anh ta thậm chí còn đẩy Vương Hiểu Hân ra, đứng trước mặt Boss, ngữ khí cũng chẳng tốt lành gì:
- Sao anh lại đến đây? Nhà tôi không chào đón anh.
Bà Trần thấy động tĩnh thì vừa hỏi vừa chạy tới, vừa lúc thấy Boss chen vào cửa mà nói:
- Tôi tới lấy đồ giúp Thư Tâm.
Mặt bà Trần cũng tối sầm lại, đúng lúc Trần Gia Lạc mặt đầy lửa giận đang định xông lên thì bà vội cản đứa con càng ngày càng dễ xúc động lại.
Bà Trần đương nhiên nhớ rõ người đàn ông này, người có khí thế khiến bà khắc sâu, bà không nghĩ rằng đứa con thành thật của mình có thể đấu lại được.
Tính lại, dù sao bà ta cũng không muốn con có quan hệ gì với người đàn bà kia nữa, để người đàn ông này đến lấy đồ đi cũng được.
Boss đi vòng quanh các phòng hai lượt, đại khái cũng có chút quen thuộc, dựa vào thói quen của Thư Tâm, quả nhiên tìm được túi đã được gấp gọn ở sau cửa bếp, mở ra, lấy những bộ quần áo Thư Tâm thường mặc vào, đồ trang điểm trong phòng, bàn chải, kem đánh răng đương nhiên cũng lấy đi, đến khi đồ đầy cả túi. Động tác gọn gàng, không hề bị ánh mắt nhìn chằm chằm của ba người kia làm ảnh hưởng.
Lấy xong, xách túi đồ to bự, không nhanh không chậm đi qua phòng khách, trước khi ra về còn không quên gật đầu chào ba người đang đứng ở cửa:
- Tạm biệt!
Trần Gia Lạc cuối cùng nhịn không được, thoát khỏi sự ngăn cản của mẹ, xông lên trước vốn định nắm cổ áo Boss nhưng trí nhớ của cơ thể lại khiến mặt anh ta thấy đau rát trước tiên.
Trần Gia Lạc nhớ lại thân thủ của Boss, đành đứng đó hung dữ nhìn Boss:
- Thư Thư giờ đang ở chỗ anh? Hai người đã ở chung? Hai người có quan hệ này từ khi nào? Sao cô ấy có thể gạt tôi?
Trần Gia Lạc thở phì phò, mắt đỏ lên, cánh cửa chật hẹp trở thành nơi hai người đàn ông đối chọi nhau gay gắt.
Một tiếng động nhỏ vang lên, túi đồ trong tay Boss đặt xuống mặt đất
Boss đẩy gọng kính, nhìn thoáng qua Trần Gia Lạc khiến Trần Gia Lạc càng nghiến răng nghiến lợi, lại nghe Boss khẽ cười:
- Khó trách Thư Tâm muốn ly hôn với anh. Một người tự mình sai lầm nhưng lại cố tìm lỗi lầm của người khác để chứng minh lỗi của mình không quá khó tha thứ… đúng là vô dụng.
Người đàn ông đối diện biến sắc, Boss dù vội nhưng vẫn ung dung cúi người, lấy đôi dép lê con gấu của Thư Tâm nhét vào túi rồi đứng dậy, vỗ quần áo, từ tốn nói:
- Thực ra tôi rất tò mò, tại sao Thư Tâm lại chịu lấy anh?
- Anh!
Trần Gia Lạc đuổi theo nhưng đột nhiên Boss lạnh lùng trừng mắt nhìn qua khiến anh ta đứng sức lại, trơ mắt nhìn Boss mở cửa, đóng cửa mà thẫn thờ nơi đó
Một câu, chỉ là một câu mà hoàn toàn phủ nhận tất cả chân tình của anh ta dành cho Thư Tâm! Thậm chí hồi ức tốt đẹp trong quá khứ của anh ta đều bị người đàn ông này coi là một sự sai lầm.
Sao anh ta có thể… tàn nhẫn như vậy…
Trần Gia Lạc đứng đó, cả người run rẩy. Chỉ tiếc giữa đàn ông với đàn ông, muốn tranh thủ sự đồng tình là quá khó khăn.
- Nếu anh còn có chút lương tâm thì đã chẳng nhân lúc vợ mình còn đang ở trong viện lại đưa người đàn bà khác về “nhà”.
Boss cười lạnh đẩy kính mắt:
- Nhà anh không chào đón vợ anh nhưng lại chào đón người phụ nữ thủ đoạn, bỉ ổi, cho nên nó chỉ là nhà anh chứ không phải là nhà Thư Tâm.
Cửa đóng ầm một tiếng, tiếng vọng lại khiến màng tai ai nấy rung rung.
Trần Gia Lạc đột nhiên lấy lại tinh thần, hét lớn một tiếng:
- Đứng lại!
Sau đó gạt tay Vương Hiểu Hân, kéo cửa ra, chẳng kịp đổi giầy đã xông ra ngoài, hung hăng kéo bả vai Boss lại, vội la lên:
- Anh nói cái gì? Thư Thư vào viện? Cô ấy làm sao? Sao lại phải vào viện?
Boss nhíu mày, chán ghét đẩy tay anh ta ra, quay đầu nhìn ra đằng sau anh ta mà cười mỉa mai:
- Cái này nên hỏi mẹ anh, nếu không phải vì bà ta thì Thư Tâm đã chẳng sẩy thai, đương nhiên càng không phải nhập viện.
- Anh nói… sẩy thai?!
Mặt mày Trần Gia Lạc tái mét lại chỉ trong chớp mắt, nếu không phải dựa vào tường thì chỉ e đã ngã xuống.
Ngày đó gặp Thư Tâm ở khoa phụ sản, anh ta không lý trí mà nói ra những lời vô liêm sỉ nhưng sau này bình tĩnh lại cũng đã rất hối hận.
Sao anh ta có thể không hiểu vợ mình, người gắn bó yêu thương bấy lâu nay?
Thư Tâm là người con gái tốt như vậy, kiên cường, dịu dàng lại rất hiểu chuyện. Nếu như cô ấy… nếu cô ấy ham phú quý thì lúc trước đã chẳng chọn người nghèo khó như anh ta.
Chỉ là lúc đó anh ta bị sự ghen tuông lấn áp, đến khi muốn quay đầu nói lời xin lỗi thì Thư Tâm đã chẳng cho anh ta cơ hội.
Mấy lần anh ta gọi điện thoại muốn hẹn Thư Tâm ra nói cho rõ ràng, nếu cô không cúp máy thì chính là bị Vương Hiểu Hân cuốn lấy.
Anh ta đã từng tự an ủi mình, có lẽ là hiểu lầm thôi. Chưa biết chừng Thư Tâm không thoải mái nên mới đến bệnh viện kiểm tra chứ không phải mang thai gì gì đó, cô ấy… chưa từng nói với anh ta là mình mang thai. Là người cha, bất luận thế nào anh ta cũng có quyền được biết sự tồn tại của con mình.
Chỉ là anh ta tin Thư Tâm nhưng không có nghĩa là sẽ tin người đàn ông xa lạ này.
Chỉ có đàn ông mới hiểu rõ đàn ông.
Trần Gia Lạc vừa nhìn thấy người đàn ông đầy khí thế này thì đã biết anh ta không phải là người nhiệt tình tốt bụng gì, vì vậy hết lần này đến lần khác thấy anh ta quan tâm Thư Tâm như vậy, Trần Gia Lạc hết lần này đến lần khác bị sự đố kỵ, ghen tuông cào xé, hết lần này đến lần khác dao động với sự “tin tưởng” đã cố công dựng nên.
Trong lúc hỗn loạn, đột nhiên nghe được chuyện “sẩy thai”, cả người Trần Gia Lạc như u mê
Tỉnh mộng, anh ta vội đứng dậy, chân đeo dép lê chạy về phía thang máy, vội vã ấn nút, mặt đầy lo lắng nhìn những con số đang dần chuyển động rồi lại xoay người chạy về phía cầu thang bộ. Ngay cả Tạ Hồng Anh và Vương Hiểu Hân gọi cũng không nghe. Chỉ đến khi Boss bình tĩnh nói số phòng bệnh, bệnh viện cho anh ta thì Trần Gia Lạc mới thoáng khựng lại.
Boss thấy Vương Hiểu Hân cũng đỡ bà Trần đi về phía cầu thang bộ thì mới xách túi đồ lên, chậm rãi mà đi. Đinh một tiếng, thang máy Trần Gia Lạc bấm vừa khéo đã đến, Boss thoải mái đi vào
Đi xuống lầu, cô thư ký lập tức mỉm cười chào hỏi, Boss cất đồ ra ghế sau rồi ngồi vào ghế lái, đạp chân ga
Ánh mắt vừa liếc sang bên, cô thư ký thức thời lập tức đem túi lớn những đồ dùng thường nhật cho anh xem, lúc này Boss mới gật đầu, nhàn nhạt bảo:
- Để sau dọn những đồ kia xong, cái gì không cần thì vứt đi.
Cho dù vứt cũng không cần ở lại chỗ này.
Boss đột nhiên nhớ lại một câu nói trên mạng, tay nắm chặt tay lái: Ly hôn chính là để cho một người đàn bà khác tiêu tiền của bạn, ở nhà của bạn, chiếm chồng của bạn, ngủ giường của bạn, cắt ảnh của bạn, thậm chí còn đánh cả con bạn.
Boss đẩy gọng kính vốn không bị trượt, thở phào một hơi.
Tiền và nhà ở, tên gia hỏa thích tự biên tự diễn Thẩm Ngọc kia hẳn là có cách giành lại cho Thư Tâm… hẳn là thế? Nếu đến thế mà còn không làm được…
Mắt Boss như lóe sáng
Giường… Túi đồ không thể đựng được, chờ đến khi ly hôn tìm người chuyển đi là được.
Về phần ảnh chụp…
Ngón tay Boss lại gõ gõ hai cái trên tay lái.
Ảnh cưới với người đàn ông kia thì cứ ném đi là được, ảnh khác… vừa rồi hình như anh có dọn album vào túi mua sắm. Lúc về thương lượng với Thư Tâm xem sao, những gì liên quan đến người đàn ông kia thì vứt hết đi.
Về phần con…
Boss nhớ tới nỗi đau lòng của Thư Tâm thì khẽ thở dài.
Thực ra anh cũng không ngại nhưng mà giống như Thư Tâm nói vậy, sẩy thai chưa hẳn đã là không tốt. Nhưng nỗi đau này không thể để mình Thư Tâm phải chịu được.
Boss hơi nhếch môi, đạp chân ga, xe phóng nhanh hơn.
Về phần chồng, cho người đàn bà kia là được.
Dù sao Thư Tâm nhất định sẽ có người tốt hơn.
Tâm tình Boss đột nhiên thoải mái hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...