Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Edit: Pingki

Ngày đó tan học về, Vệ Bắc đọc xong bài khoá đã là rất muộn, lúc thu dọn xong xuôi cặp sách ra về thì trời đã tối rồi, toàn bộ trường học chỉ còn hai đứa nhóc là Vệ Bắc và Diệp Sơ, ánh đèn ảm đạm từ phòng bảo vệ hắt ra, trông vào là thấy ngay ông bác gác cổng đang ngủ gà ngủ gật.

Vệ Bắc vốn không muốn để ý đến Diệp Sơ, thế nhưng lúc vừa ngẩng đầu lên thấy một con ngõ nhỏ tối om đối diện trường học, trong đầu liền nảy ra một ý đồ xấu xa.

“Diệp Phì, cậu có sợ tối không?”, nó không chút ý tốt hỏi Diệp Sơ.

Diệp Sơ chớp mắt một cái, lắc lắc đầu.

“Nghe nói vùng này có một con quỷ chuyên đi bắt con nít nha…”, nó cố ý kéo dài giọng điệu doạ Diệp Sơ.

Diệp Sơ không trả lời, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm phía sau lưng Vệ Bắc.

Vệ Bắc đang đắc ý, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của cô không thích hợp, dù sao nó cũng là trẻ con, bắt đầu có chút sợ hãi: “Diệp Phì, cậu đang nhìn cái gì vậy?”.

Diệp Sơ vươn ngón tay ra chỉ sau lưng nó.

Vệ Bắc nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi xoay người nhìn về đằng sau, chỉ thấy trong ngõ nhỏ tối tăm, một tên côn đồ tóc để dài, trong tay cầm một con dao găm nhỏ, đang vừa đi vừa cười lại chỗ hai đứa.


“Bạn nhỏ này, trên người có tiền không a?”, lưỡi dao kia dưới ánh đèn đường loé ra một tia ánh sáng kim loại.

“Không có!”, Vệ Bắc tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vóc dáng lại rất cao, khí thế mèo con mới sinh không sợ hổ, hét lớn một tiếng, không hề tỏ ra một chút sợ sệt.

*mèo con mới sinh không sợ hổ: không có kinh nghiệm, không biết nguy hiểm, làm việc lỗ mãng.

Tên côn đồ kia gây án nhiều lần, nhưng chưa từng thấy qua tên tiểu quỷ nào còn nhỏ thế này mà dám chống lại hắn, vì thế liền khua khua con dao muốn hù doạ nó một chút, cũng không nghĩ đến tiểu quỷ này không những không sợ hãi, ngược lại còn thừa dịp hắn không chú ý, hung hăng giẫm một cái lên ngón chân hắn.

Một trận đau nhức qua đi, tên côn đồ nổi giận, đưa tay ra muốn túm lấy Vệ Bắc, ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, bỗng nhiên trong đêm tối vang lên một tiếng chó sủa, A Bảo không biết từ chỗ nào xông ra, há mồm hướng đến đùi tên kia mà ngoặp.

Nhất thời, tên côn đồ kia ngã chổng vó trên mặt đất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp ngõ nhỏ, tất cả hàng xóm xung quanh lục tục chạy lại đây, chỉ thấy ở đầu ngõ một thanh niên tóc dài nằm trên mặt đất, đang bị một con chó và một thằng nhóc bao vây tấn công, một cô bé mập mạp ở một bên ngây ngốc nhìn, ai nấy đều sợ ngây người.

Ngay sau đó, ba mẹ hai đứa nhỏ cũng chạy đến, mọi người đồng tâm hiệp lực trói tay tên tội phạm trấn lột học sinh tiểu học nhiều lần ở vùng này đem đến cục cảnh sát.

Chuyện này sau đó gây chấn động không trong vùng, phải biết rằng tiểu anh hùng trong thời đại này rất được tôn trọng, biết sức mình không lớn nhưng thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, ngay cả đài truyền hình cũng đưa người xuống phỏng vấn sự tích chói lọi của tiểu anh hùng đã dũng cảm chống lại tên côn đồ. Rồi một đồn mười, mười đồn trăm truyền khắp thôn xóm, lại nhuộm thêm mấy phần thần bí, đến cả A Bảo cũng trở thành “sao” trong mắt láng giềng xung quanh chứ đừng nói là nhóc Vệ Bắc này.

Không đến một tháng, hiệu trưởng nhà trường trải qua một cuộc thảo luận trịnh trọng, quyết định phá lệ trao tặng cho Vệ Bắc giấy khen tiểu anh hùng đầu tiên từ trước đến nay thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, Vệ Đông Hải mang theo con trai lên bục nhận thưởng, hắn làm cha đã bảy năm, lần đầu tiên vì con trai mà được nở mày nở mặt.

Vệ Đông Hải vô cùng phấn chấn, trên đường cầm giấy khen về nhà liền mua một trái bóng rổ thưởng cho con trai.


Sự thật chứng minh, Vệ Đông Hải quyết định cực kỳ sai lầm!

Ngay sau hôm được mua bóng, cửa sổ nhà bà cụ Hàn hàng xóm chẳng biết tại sao bị phá vỡ, ngày thứ năm, cửa sổ phòng học của trường cũng tan tành, một tuần sau, ngay cả cửa sổ phòng hiệu trưởng cũng không thoát khỏi thảm cảnh tương tự.

Rốt cục, không thể nhịn được nữa Lí Phương Phương tịch thu bóng rổ của Vệ Bắc, vác theo bộ mặt đen xì lần đầu tiên đi đến hỏi thăm gia đình phụ huynh kể từ khi cô đi theo nghề giáo. Lần quyết định xúc động này, chính là lần đi thăm khó quên nhất trong cuộc đời làm sự nghiệp giáo dục của cô Lí, thế cho nên từ nay về sau một đoạn thời gian rất dài, mỗi lần nhắc tới cuộc viếng thăm đến nhà Vệ Đông Hải thấy anh ta cầm chổi lông gà đánh con trai mình lên bờ xuống ruộng, cả người run run.

Bạo lực gia đình gì gì đó, rất khủng bố!

Bởi vì lại bị ba đánh nên hơn một tháng sau Vệ Bắc cũng chịu an phận một chút, cô Lí tận mắt thấy cảnh Vệ Đông Hải đánh con, chung quy cảm thấy là vì mình đến thăm nên mới xảy ra vậy, trong lòng áy náy không thôi, cô dứt khoát quyết định từ bỏ cho thái độ cứng rắn trước sau như một của mình, đối với Vệ Bắc chuyển sang phương án dụ dỗ, đem chức vụ không có tiếng nói nhất trong lớp là uỷ viên lao động giao cho Vệ Bắc.

Lí Phương Phương cân nhắc thế này, uỷ viên lao động nói cho hay cũng là cán bộ lớp, để ba ba Vệ Bắc biết con trai mình ở trong lớp cũng làm cán bộ, hẳn là sẽ không đánh con nữa. Còn nữa uỷ viên lao động mỗi ngày đều phải ở lại quét tước vệ sinh, có thể phân tán tinh lực, tiêu hao thể lực, đối phó với trò quỷ nghịch ngợm không thể tốt hơn, chính là cô tuyệt đối không ngờ đến, quyết định này, làm cho Vệ Bắc kết thù một kẻ thù truyền kiếp đầu tiên trong đời, đương nhiên đây là nói sau, lúc này tạm thời không nhắc đến.

Từ sau khi lên làm uỷ viên lao động, thời gian về nhà mỗi ngày của Vệ Bắc cùng Diệp Sơ không khác nhau là mấy.

Vấn đề giáo dục trẻ con này không thể không nhắc tới, một khi gặp phải một thằng nhóc hư hỏng như đứa trẻ nhà họ Vệ, phạt nặng phạt nhẹ không giải quyết được vấn đề, có đôi khi cho nó một cục kẹo, ngược lại lại có hiệu quả bất ngờ.

Vệ Bắc tạm thời đang ăn cục kẹo của có Lí, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở lại quản lí các bạn học quét tước vệ sinh sạch sẽ, xong xuôi mới về nhà. Khi đó Diệp Sơ làm trưởng lớp cũng vừa vặn về cùng lúc, hai đứa vì thế một trước một sau ra khỏi cổng trường, trước tới nay đều là cách nhau ba thước, Diệp Sơ đi trước, Vệ Bắc đi sau, không ai nó với ai một lời.


Những ngày như vậy kéo dài một thời gian, vấn đề lại xuất hiện lần nữa.

Tục ngữ có câu ‘giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời’. Thằng nhóc hư hỏng nhà họ Vệ tuy rằng ngoan ngoãn được một lúc, nhưng bản chất vẫn là kẻ ngang ngược không nói đạo lý, từ khi làm cán bộ lớp, tính ngang ngược càng ngày càng lớn. Cụ thể là, mới làm cán bộ lớp được có một học kỳ thôi, kẻ thù liền chất thành đống, cũng không biết đứa nhỏ nào ngày thường bị khi dễ nhiều, ấy vậy mà lại dưới áp bức muốn bùng phát.

Ngày đó, Vệ Bắc theo thường lệ chỉ huy mọi người quét tước vệ sinh xong, còn Diệp Sơ thì vừa lúc phải giúp cô ghi điểm vào sổ, vì thế hai đứa lại trở thành hai người cuối cùng còn trong lớp. Vệ Bắc đeo cặp sách lên lưng, liếc mắt một cái vào Diệp Sơ đang còn vào điểm, thực xấu xa mà đem đèn trong phòng tắt đi.

Diệp Sơ chỉ cảm thấy trong phòng học tự nhiên tối um, biết ngay là do thằng nhóc xấu xa họ Vệ chọc mình, cũng không kháng nghị, đi đến phía sau phòng học, mở hết đèn lên.

Khi đó đèn trong phòng học của trường có hai ổ công tắc, trước sau đều có để tiện tắt mở, Diệp Sơ một phen bật lên, Vệ Bắc liền hung hăng tắt đi, Diệp Sơ cũng không mắng nó, tiếp tục bật đèn. Cứ như vậy cậu bật, tôi tắt, phòng học hết sáng lại tối, nhấp nha nhấp nháy, khiến cho ông bác gác cổng đang mơ mơ màng màng ngủ gật ngẩng đầu trông lên còn tưởng rằng mình gặp quỷ, thiếu chút nữa bị hù chết.

Trong chốc lát Vệ Bắc cùng Diệp Sơ đối nghịch thế này, bỗng nhiên cảm thấy có chút vô nghĩa, bình thường nó bắt nạt con nhỏ mập này, nó đều không khóc cũng chẳng nháo, thật sự là khiến người ta không cảm giác được chút thành tựu gì. Vì thế Vệ Bắc đem cặp sách vung lên lưng mình, nói một câu: “Nhàm chán!” liền định mở cửa về nhà.

Tay cầm lấy nắm cửa kéo ra, nó sửng sốt một chút, cái gì? Làm sao lại bị khoá?

Khi đó, Diệp Sơ còn đang đứng gần cửa sau, Vệ Bắc đi đến bên cạnh cô đi mở cửa, thuận tay còn giựt bím tóc của cô một cái, giựt xong là muốn chạy, ra mở cửa, vẫn là khóa!

Cái này… Vệ Bắc trợn tròn mắt.

Vừa rồi vẫn còn không sao, làm sao cánh cửa bỗng nhiên lại bị khoá chứ? Nó hỏi Diệp Sơ: “Cái chìa khóa cô Lí đưa cho cậu đâu?”.

Diệp Sơ không để ý đến nó, tự mình loay hoay sửa lại bím tóc bị nó kéo hư.

Thế này làm Vệ Bắc nổi giận, lại đi kéo bím tóc bên kia của cô, mẹ của Diệp Sơ lấy cây lược chải đầu thắt cho cô hai bên hai bím tóc, bị Vệ Bắc kéo hỏng hết, lập tức liền bị rối tung. Thằng nhóc hư hỏng này hả hê muốn chết, thấy con nhỏ Diệp Sơ vạn năm không khóc này cau mày, cảm giác thành tựu dâng trào, túm lấy bím tóc của Diệp Sơ, nói gì cũng không chịu buông tay.


Diệp Phì, lúc này để coi con chó nào đến giúp cậu nữa nữa!

Trong lòng nó xấu xa nghĩ, còn chưa đắc ý xong, liền chỉ cảm thấy trên cánh tay một trận đau nhức, nhìn xuống, không có con chó nào nhảy ra cắn nó hết, chỉ có Diệp Sơ đang nhăn răng ra, gặm lên tay nó.

Lúc đó là mùa hè, Diệp Sơ một ngụm cắn xuống, cắn thẳng lên da thịt cánh tay Vệ Bắc, khiến nó đau phát khóc mà gào lên.

“Diệp Phì, cậu nhả ra cho tôi a!”.

“Cậu là chó sao, gái mập!”

Mắng vài câu, Diệp Sơ chẳng những không nhả ra, ngược lại còn cắn mạnh hơn, rốt cục thằng nhóc xấu xa nhà họ Vệ bị đau đến không nhịn được nữa: “Lớp trưởng à, có chuyện gì thì cứ từ từ nói được không…?”

Thấy Vệ Bắc xin tha, Diệp Sơ lúc này mới nhả ra, miệng vừa mới buông ra, Vệ Bắc liền đem cánh tay rút về, tay kia thì bay nhanh đến túm chặt bím tóc của cô: “Diệp Phì, cho cậu cắn tôi này!”

Ngay tại lúc hai người còn đang ầm ĩ ra sức bất phân thắng bại, ông bác gác cổng đánh bạo gọi giáo viên trực ca lên phòng học kia xem xét tình huống, cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ cậu túm tôi, tôi cắn cậu loạn hết cả lên, nhìn thấy mà choáng váng.

Chuyện này, sau đó bị giáo viên trực ca báo cáo lại với chủ nhiệm lớp một số hai, cô Lí tức giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu.

Thằng nhóc hư hỏng này tự mình làm chuyện xấu còn chưa tính, bây giờ còn muốn kéo theo cả lớp trưởng xuống nước, cứ tiếp tục thế này, trong lớp sẽ loạn chết mất, cân nhắc qua lại một hồi, cô Lí quyết định xử phạt hai đương sự trong chuyện này, bắt hai đứa viết bản kiểm điểm, phạt dọn nhà vệ sinh một tháng, hơn nữa còn huỷ bỏ chức vụ uỷ viên lao động của Vệ Bắc, đưa bạn cùng lớp Triệu Anh Tuấn lên làm thay.

Cứ như vậy, một tháng cuối cùng lớp một tiểu học của Diệp Sơ, kết thúc bằng một dấu chấm tròn không chút hoàn mỹ trong nhà vệ sinh trường học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui