Gần đây, Thiên Kiếm Môn truyền ra một tin xấu khiến cả giới tu chân chấn động.
“Ta bảo này, ngươi đã nhận được truyền lệnh của môn phái chưa?” Trong một điểm tập kết của giới tu chân ở Tắc Sơn – nơi giao thoa giữa hai miền Nam Bắc, mấy gã đệ tử đồng lứa có quan hệ khá thân thiết đang ngồi ở một bàn sáng, chụm đầu vào nhau liên hồi bàn luận.
“Truyền lệnh gì?” Có người dường như chưa hiểu rõ lắm.
“Chính là chuyện Việt Cẩm của Thiên Kiếm Môn không nghe lệnh các trưởng bối, trốn khỏi ngục giam, cấu kết với yêu tộc giết hại đồng môn, tội nào cũng đủ để trục xuất khỏi sư môn.”
Lại có người buồn bực cất tiếng: “Nghe nói ả Việt Cẩm này đã là đệ tử nội môn của Thiên Kiếm Môn rồi, tiền đồ đẹp đẽ ở trong tầm tay, việc gì phải làm thế nhỉ?”
“Chắc taih lòng tham làm mờ mắt. Hoặc giả ả vốn là hạng lòng lang dạ sói.” Cũng có người tỏ rõ ý khinh thường, đưa lời đưa đẩy: “Lần này, Thiên Kiếm Môn nhờ tất cả các môn phái tìm, giúp thanh lý môn hộ, chắc hẳn cũng lấu đó để khẳng định, việc câu kết với yêu tộc hoàn toàn là hành vi cá nhân của Việt Cẩm, không liên quan gì đến Thiên Kiếm Môn.”
“Đúng thế, bọn họ còn mở ra bao nhiêu là linh khí pháp quyết làm người ta thèm rỏ rãi, nhưng tiếc là không có phần của chúng ta.” Có kẻ buông lời tiếc nuối.
“Cũng không hẳn.” Gã khơi đề tài này ra cuối cùng cũng lên tiếng, khi thấy mọi người xung quanh đều quay sang nhìn mình, hắn hài lòng mỉm cười, nói tiếp: “Ta có tin tức rất đáng tin cậy đây. Nghe nói hiện giờ Việt Cẩm đang ở Tắc Sơn.”
Đám người tức thì đưa mắt nhìn nhau.
Một lúc sau, mới có người hỏi rất khẽ: “Ở đâu?”
Tiếng suối chảy róc rách vang lên bên tai, vừa kết thúc một trận chém giết, Việt Cẩm cảm thấy có phần mệt mỏi. Nàng dựa vào một thân cây đại thụ to hơn năm người ôm, ngồi định thần, trước khi đi vào sâu hơn nữa trong thâm cốc mà nàng chọn để tạm cư ngụ.
Là nơi giao thoa giữa hai miền Nam Bắc, Tắc Sơn không phải là noi quá xa xôi hẻo lánh, chỉ là nơi thời hỗn mang, nơi đây vốn là vùng đất đâi cằn cỗi, lại thêm địa hình phức tạp, sơn cốc lơn nhỏ nhiều vô số kể, bởi vậy cả giới tu chân lẫn yêu tộc, chẳng bên nào thích nơi này cả.
Chắc có thể ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày? Sau khi hoàn toàn ẩn giấu khí tức, Việt Cẩm bước đến cuối thâm cốc, nhìn thác nước đổ ầm ẩm mặt cùng với đầm nước trong veo lấp lánh phía dưới chân thác, rồi lại nhìn chiếc váy đã nhuộm đầy máu tươi và bùn đất, nàng trầm ngâm một lát, rồi buông kiếm, cởi váy, tiến vào làn nước xanh trong.
Cảm giác mát lạnh dịu dạng mơn man từng tấc da thịt. Khuôn mặt Việt Cẩm giãn ra, nàng đưa tay gỡ trâm cài, đang định lặn xuống nước nghỉ ngơi một chút thì bỗng không khỏi sững người.
Dưới ánh trăng, trong đầm nước lấp lánh tinh quang ngoài nàng ra, còn có thêm một người nữa, một cố nhân.
Nhai Xế.
Cả người trần truồng, ít nhất là nửa người trên cởi trần đứng trong nước, mái tóc đen của Nhai Xế xổ tung, dập dềnh trên mặt nước, vô cùng sống động. Hắn khẽ quay mình, đôi mắt đỏ màu máu không nhìn về phía Việt Cẩm mà chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ ở cạnh bên Việt Cẩm.
“Là ta đến trước.”
“…”
“Đến sớm hơn nàng nửa ngày.” Nhai Xế lại bổ sung.
“…”
“Nàng nói gì cơ?” Loáng thoáng nghe thấy Việt Cẩm nói gì đó, Nhai Xế bất giác nhìn nàng, vừa khéo thấy một giọt nước theo gò má Việt Cẩm lăn xuống, lưu lại vệt nước mờ mờ trên khuôn mặt trắng ngần. Mắt Nhai Xế sáng lên, tiếp đó hắn thấy giọt nước ấy chảy qua khóe môi màu hồng nhạt, căng mọng như búng nước. Dường như cảm nhận được giọt nước lăn đến khóe môi răng, giống như một sợi lông vũ rơi vào tim Nhai Xế, gãi nhẹ một cái, chạm nhẹ một cái, làm gợn lên vô số những con sóng lăn tăn.
Trong lòng Nhai Xế bừng bừng rung động, hắn nhìn giọt nước kia chảy xuống đến miệng, rồi lại lăn qua chiếc cằm nhỏ nhắn, “tách” một tiếng rơi xuống xương quai xanh, bắn ra vô vàn những bông hoa nước bé xíu, lấp lánh dưới ánh trăng sáng tỏ. Rồi những điểm sáng lấp lánh ấy bắn ra sau vùng gáy thon thon, trắng ngần như thiên nga, bắn sang bả vai tròn trịa, cũng bắn lên cả mái tóc thẳng mượt đen như gỗ mun đang rủ xuống che cả bờ vai và trước ngực, nhưng lại làm nổi bật màu da trắng mịn như sứ.
Đầu óc Nhai Xế rơi vào khoảng trống, hắn nhìn thấy mình nên rời mắt đi, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh giọt nước… hay đúng hơn là đường đi của giọt nước rơi từ trên cao xuống mà đã nhỏ lại kia, thì thấy nó cực kỳ ngoan cường, từ xương quai xanh tiếp tục chảy xuống, mãi đến… Ánh mắt hắn vô tình nhác thấy một lớp vải màu đỏ lấp ló trên mặt nước và cảnh xuân nhấp nhô, mềm mịn đằng sau lớp vải ấy. Nhai Xế lập tức quay sang chỗ khác, có phần lúng túng vì trở tay không kịp.
Thấy Nhai Xế không dám nhìn thẳng vào mình, Việt Cẩm thấy có chút buồn cười, cơn giận ban nãy không hiểu sao đã tiêu tan đâu mất. Nàng nói: “Ta nói được.”
Được cái gì? Nhai Xế đang định hỏi vậy thì nghe Việt Cẩm lịch sự đề nghị: “Nếu huynh đã đến trước, vậy bây giờ cũng có thể đi trước chứ?”
“…”
Lần này Nhai Xế không cách nào đáp lại, “Chỉ vậy thôi?”
“Chẳng vậy thì sao?” Việt Cẩm hỏi lại có phần tò mò.
Nhai Xế nổi giận, những tia sáng đỏ lóe lên trong mắt: “Nàng là một cô nương, đã bị người ta xem hết rồi mà còn hỏi ‘Chẳng vậy thì sao’ à?”
Thực ra, Việt Cẩm rất muốn hỏi đối phương đã nhìn thấy những gì. Không phải là nàng không để ý, chẳng qua nàng cảm thấy ở vị trí của Nhai Xế cũng chẳng thể nhìn thấy cái gì.
Nhưng câu này Việt Cẩm chỉ nghĩ thầm trong bụng mà thôi. Nhai Xế đương nhiên cũng không tiếp tục. Bất ngờ hai người họ không hẹn mà cùng nghe thấy bước chân đang tiến về phía này, âm thanh không chỉ của một người.
“Xem ra là đến tìm ta.” Im lặng một chốc, Việt Cẩm mỉm cười nhìn Nhai Xế, một tia lạnh lẽo rất nhanh lướt qua đáy mắt nàng.
Nhai Xế không đáp, hắn nhìn nàng, rồi chẳng biết làm động tác gì mà đã biến mất không tăm tích.
Lúc này, tiếng bước chân lộn xộn đã vang lên ngày một rõ rệt. Việt Cẩm quay đầu, liền thấy một đám người tay lăm lăm cầm kiếm, khí thế hùng hổ vạch đám cả dại rậm rạp đi tới, sau đó…
“Á!”
“Đây là!”
“Chuyện này!”
Tiếng hít thở vì kinh ngạc dồn dập vang lên. Đám người vạch cở đi vào có bất ngờ vì thấy có người đnag đững giữa đầm nước màu xanh ngọc bích. Ánh trăng như những sợi chỉ dát bạc chiếu xuống, phủ lên vai, lưng bị lộ ra, mặc dù không lộ nhiều nhưng cũng có thể thấy được nét thon thả.
Người đứng trong nước quay đầu nhìn lại. Mái tóc không ngừng tung bay trong gió, khoảnh khắc người đó ngẩng đầu lên, những người trên bờ mới thấy được rõ dung nhan nàng vì lúc trước vẫn giấu sau làn tóc: mày lá liễu, mũi dọc dừa, môi mím lại nhưng vẫn không giấu được đường cong xinh đẹp. Trên khuôn mặt có sự mềm mại đặc trưng của thiếu nữ, giữa ấn đường lại có nét cương nghị, kiên cường đặc trưng của đấng nam nhi, chỉ lặng lẽ đứng trong nước nhưng lại giống như một đóa sen công tử – ngạo nghễ vươn mình giữa bùn tanh. Trong đám người vừa tới, hơn một nửa trước hết là sững sờ, sau đó mặt đỏ bừng bừng, mặc dù tuyệt đại đa số lập tức quay mặt đi, nhưng vẫn có những kẻ đứng lẫn trong đó len lén nhìn về phía cảnh sắc trong đầm.
Xung quang nhất thời im lặng như tờ, mãi cho đến khi có một kẻ lỗ mãng lên tiếng: “Cô nương, cô đang tắm à? Cô có thấy một nữ tử tên gọi là Việt Cẩm, trông khoảng hai hai, hai ba tuổi, cầm Băng Diệm trường kiếm, mặc váy màu tím…” Giọng của hắn nhỏ dần, hắn đã thấy, ngay cả đại đa số những người xung quang hắn đều thấy, trên một hòn đó bên cạnh đầm nước, ở phía bên trái bọn họ có một thanh trường kiếm chuôi đỏ như lửa, thân màu băng lam đang đè lên một đống y phục, mặc dù bẩn, nhưng không khó để nhận ra y phục đó màu tím.
“Ả ta chính là Việt Cẩm!” Kẻ dẫn đầu bỗng nhiên hiểu ra, tức đến tái mặt, “Các người ngây ngẩn cái gì, còn không mau xông lên!…” Nhưng mới nói được một nửa, hắn bỗng nghẹn lời. Xông lên cái gì? Xông lên bắt người? Nhưng đối phương còn chưa mặc y phục…
Hơn nữa, hơn nữa…
Sắc mặt của kẻ dẫn đầu đột nhiên đỏ bừng, hắn nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi ban nãy, không ngờ lại nhớ đến một câu: Phù dung xuất thủy. Nhất thời vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, nhưng vẫn đứng sững ở đó.
Cuối cùng có người phản ứng nhanh, dùng kiếm gạt y phục trên hòn đá kia xuống đầm, quay mặt rồi hét lên: “Yêu nữ, mau mặc y phục vào. Nếu ngươi hợp tác, chúng ta sẽ đưa ngươi về Thiên Kiếm Môn tử tế, bằng không, Thiên Kiếm Môn cũng đã hạ lệnh, sống chết như nhau.”
Bình thản đưa tay đón lấy bộ y phục, Việt Cẩm chỉ khoác tạm một cái áo ngoài rồi bước lên bờ: “Nếu ta muốn quay về thì nhất định không đi làm những việc này, chẳng qua…”
Nàng nhìn đám người, lúc này đa phần đã trấn định lại, còn kẻ dẫn đầu đang lệnh cho kẻ vừa dùng kiếm ném y phục cho Việt Cẩm, phong ấn kiếm của nàng lại.
Việt Cẩm không vội, nàng đợi cho bọn họ làm xong xuôi mới mỉm cười nói nốt: “… Chẳng qua là các ngươi quả thực muốn động thủ với ta à?”
Một kẻ xem ra tính tình nóng nảy, lập tức tuốt kiểm: “Động thủ với không động thủ cái gì? Yêu nữ đừng vọng tưởng có thể dung mỹ sắc dụ hoặc chúng ta. Các vị đồng đạo, ta… linh nguyên của ta…” Bỗng nhiên hắn trợn tròn hai mắt.
“Từ sư đệ?” Người bên cạnh chìm vào trong nghi hoăc, tiếp đó như hiểu ra: “Linh nguyên, linh nguyên của ta!”
Liên tiếp linh nguyên của hai người bị mất, những kẻ đang vậy bắt Việt Cẩm tức thì đều biến sắc, lần lượt kiểm tra linh nguyên của mình, rồi kinh hãi phát hiện không biết từ lúc nào, linh nguyên đã bị một thứ gì đó màu xám bao lấy, không thể cung cấp dù chỉ một chút linh khí.
“Yêu, yêu nữ! Ngươi dùng độc…” Từ sư đệ – kẻ đầu tiên phát hiện ra linh nguyên có vấn đề đã không gắng gượng nổi, ngã xuống, hắn cố trấn tĩnh, muốn làm gì đó nhưng cuối cùng chỉ có thể nói ra vài chữ rồi ngất lịm.
Có kẻ đầu tiên thì sẽ có kẻ thứ hai, sau khi kẻ có công lực thấp nhất là Từ sư đệ ngã xuống, những người khác cũng lần lượt không thể trụ vững trên đôi chân mình, chẳng mấy chốc, xung quanh đầm nước ngoài Việt Cẩm ra, không còn người thứ hai nào có thể đứng thẳng.
Chưa dừng lại ở đó. Việt Cẩm lúc này mới bước ra khỏi đầm nước, đến bên những kẻ đã hôn mê, dùng pháp quyết phong ấn hoàn toàn công lực của họ rồi mới đứng dậy, tự lẩm bẩm một mình: “Mỹ sắc dụ hoặc?” Nàng cúi xuống, nhìn những kẻ đang nằm ngổn ngang trên mặt đất một lát rồi lắc đầu: “…Rốt cuộc, đầu óc thế nào mới có thể nghĩ ra chủ ý như thế này không biết?”
Nói xong, Việt Cẩm không quan tâm đến những kẻ đang hôn mê kia nữa, quay lại đầm nước mặc y phục, tiếp đó dùng linh lực hong khô váy á rồi cúi xuống nhặt Băng Diệm kiếm dưới đất lên.
Chỉ có điểu, trong khoảnh khắc khi ngón tay nàng chạm vào thân kiếm, một đôi giày cũng đồng thời giẫm lên thân kiếm.
Việt Cẩm sững người.
Một giọng nói mang theo ý cười, từ phía trên đỉnh đầu nàng truyền xuống: “Việt sư muội, chúng ta lại gặp lại nhau rồi.”
Việt Cẩm ngẩng đầu nhìn, khẽ cười: “Thì ra là Phó sư huynh. Chia tay ở trấn Lạc Phượng, không ngờ hơn một tháng sau đã gặp lại, quả thực khiến sư muội đây rất đỗi vui mừng.”
“Vui mừng thật sao?” Phó Thư Khanh cũng cười, “Ta còn sợ là sư muội không muốn không gặp ta đó.”
“Sư huynh phong thái kiệt xuất, muội đã từng chứng kiến, vui còn không kịp nữa là, sao lại tránh chứ?” Việt Cẩm đáp.
“Sư muội quá khen. Nhìn muội có vẻ không được tốt lắm thì phải.” Dứt lời, Phó Thư Khanh ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhẹ cười: “Hiện tại đã là giờ Tý, nếu sư muội muốn cùng ôn lại chuyện cũ, ta đương nhiên rất hoan nghênh, chỉ là sư muội thử đoán xem, ngoài ta và mấy tên phế vật đang nằm kia ra, còn có người nào khác đang đến đây nữa không?”
Việt Cẩm quả nhiên có chút sững người.
Phó Thư Khanh hài lòng nói tiếp: “Hẳn sư muội cũng hiểu tình cảnh hiện tại của mình. Nếu sư muội đã gọi ta một tiếng sư huynh, thì ta đây cũng không giấu giếm, những thứ Thiên Kiếm Môn treo thưởng, sư huynh mặc dù không thiếu, nhưng bình thường cũng phải qua ại, giao hảo với những người khác…Thế này đi, sư muội, chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?”
Hắn ngồi xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Việt Cẩm, từ từ nói: “Bên ngoài trấn Lạc Phượng, trong lần tiêu diệt sào huyệt của yêu tộc, hai sư đệ của ta rốt cuộc có phải do muội giết không?”
“Có phải là Vân Hàn Cảnh đã sai muội giết không?”
Trong tích tắc, hàng loạt các tình tiết được xâu chuỗi lại với nhau, Việt Cẩm bỗng chốc hiểu ra:
Vì sao lúc đó Phó Thư Khanh gióng trống mở cờ lại hành động để yêu tộc có đủ thời gian chạy trốn, vì sao lúc đó Phó Thư Khanh dẫn đại yêu về phía Văn Hàn Cảnh xong rồi lại biến mất, rồi vì sao Phó Thư Khanh vừa nhìn thấy thi thể hai sư đệ của mình liền nhận định có người giở trò… Hắn ngoài được tiếng, còn được lợi nữa.
Nhưng là cái “lợi” gì mà lại khiến hắn khẩn trương như vậy? Thậm chí còn muốn vu Văn Hàn Cảnh đã giở thủ đoạn để tranh giành với hắn?
Phó Thư Khanh rốt cuộc đã tìm thấy thứ gì, Việt Cẩm không hề để ý. Nhưng khi đã biết rõ căn nguyên sự tình, tiếp theo nàng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Thần sắc của nàng thoáng thay đổi, nhưng vẫn chìm đắm trong im lặng.
Phó Thư Khanh quả nhiên mắc câu, tiếp tục đưa lời: “Sư muội, muội cũng đã phản bội Thiên Kiếm Môn, vậy thì giữ bí mật cho người nào đó còn ý nghĩa gì nữa. Gã Văn Hàn Cảnh đó…” Hắn mỉm cười, nói với giọng trào phúng và khinh thường: “Muội nói, hắn sẽ giết muội, muội không nói, ta sẽ mang muội về Thiên Kiếm Môn. Giả như làm theo ý của sư huynh…” Hắn khẽ cười, “…Sư huynh sẽ đảm bảo tha cho muội một lần.”
Việt Cẩm khẽ thở dài một tiếng: “…Nghe cũng chẳng phải là một giao dịch có lợi, chỉ tha cho muộ một lần thôi à?” Việt Cẩm trào phúng hỏi lại.
Khuôn miệng Phó Thư Khanh ẩn hiện nụ cười, sự cảnh giác trong mắt cũng dần buông lỏng: “Sư muội, quả nhiên cẩn thận, được thôi, chỉ cần sư muội nói hết tất cả những gì muội biết, ta xin thề vĩnh viễn không truy bắt muội nữa.”
Việt Cẩm trầm ngân một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu: “Nếu đã như vậy…”
Phó Thư Khanh tập trung tinh thần, dỏng ta lắng nghe.
“Không giấu gì Phó sư huynh, chuyện đó quả thực là chủ ý của đại sư huynh. Huynh ấy vì biết được…” Chữ “được” chưa nói xong, Việt Cẩm đột ngột tấn công, một tay tìm kiếm, tay còn lại ngưng tụ kiếm khí, quét mạnh về phía mắt cá chân Phó Thư Khanh.
Cũng trong nháy mắt, chân Phó Thư Khanh đạp nghiêng đúng lúc đánh vào cổ tay phải Việt Cẩm đã chạm vào chuôi kiếm, nhưng khoảnh khắc đó, Phó Thư Khanh lại một cước đá trúng ngực Việt Cẩm. Linh lực cuồng bạo thuận thế tràn vào, trong nháy mắt phá vỡ vòng tuần hoàn linh lực trong cơ thể Việt Cẩm, khiến nó gần như tức thì cạn kiệt.
Bị đá bay xa mấy thước, cả người Việt Cẩm va vào một cây đại thụ, ho ra một ngụm máu tươi.
Phó Thư Khanh đến trước mặt Việt Cẩm, giẫm lên bàn tay chống trên đất của nàng, “Việt sư muội, muội nghĩ chỉ mỗi mình muội biết diễn kịch thôi sao? Thứ ta muốn nghe là sự thực…” Hắn nhìn chằm chằm vào Việt Cẩm một lúc, “Nhưng xem ra, sự thực là hai sư đệ của ta do chính tay muội giết, không phải do người khác sai khiến, phải không?”
Việt Cẩm cố gượng đứng dậy để nói, nhưng thoát ra miệng chỉ là cơn ho rũ rượi cùng với đờm và máu.
“Xem ra hai tên sư đệ bất tài của ta đã có chỗ nào mạo phạm đến sư muội rồi. Bây giờ ta đã hiểu vì sao sư muội lại để mình rơi vào bước đường bị trục xuất khỏi sư môn, bị cả thiên hạ truy sát.” Hắn hừ lạnh, từ từ rút kiếm, “Được thôi. Mọi việc đã rõ ràng, kẻ sát nhân sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác giết, sư muội không oán hận gì chứ?”
Việt Cẩm nãy giờ vẫn ho rũ rượi cuối cùng cũng lấy lại được chút hơi thở, đồi diện với Phó Thư Khanh đang gác kiếm lên gáy mình, Việt Cẩm không những không phẫn nộ, không cầu xin, ngược lại nàng còn nhếch miệng cười, đáp: “Thắng làm vua, thua làm giặc, tự cổ chí kim đều như thế cả.”
Dứt lời, Việt Cẩm bỗng nhìn ra phía sau Phó Thư Khanh, trong ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Phó Thư Khanh thấy vậy, chủ quan, cao giọng đầy hứng thú, nói: “Sư muội, ta đã nói rồi, không phải chỉ mình muội biết diễn kịch, hơn nữa những thứ thế này, đã diễn một lần rồi thì lần thứ hai sẽ không linh …”
“Không linh cái gì?” Một giọng nói bình thản vang lên ngay sau lưng Phó Thư Khanh.
Phó Thư Khanh bàng hoàng ngây người, còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy cả người nhẹ bẫng, sau đó là đau đớn, không thể động đậy được.
Trực tiếp nhấc bổng người lên, vứt ra xa, rồi thuận tay phong bế mọi hành động của đối phương, Nhai Xế đứng vào vị trí Phó Thư Khanh lúc nãy, nhìn người trước mặt đang từng chút, từng chút một chống người đứng dậy, từng chút từng chút một vin vào thân cây đứng lên, rồi từng chút, từng chút một đi đến nhặt kiếm lên…
Nhai Xế cuối cùng cũng lên tiếng: “Nàng đã sống đến giờ phút này bằng cách nào vậy?”
Việt Cẩm không hiểu ý của Nhai Xế.
Nhai Xế cau mày nói: “ Chỉ một chút năng lực cỏn con như vậy mà cũng dám phản bội sư môn?”
“…” Việt Cẩm.
Nhai Xế không từ bỏ, vẫn bày ra dáng vẻ chờ đợi một câu trả lời.
Việt Cẩm chuyển chủ đề: “Sao huynh quay lại?”
Lần này đến lượt Nhai Xế im lặng.
“Sao vậy?” Việt Cẩm buột miệng.
“… Ta vẫn chưa đi.” Ánh mắt Nhai Xế có chút dao động.
Việt Cẩm ngẩn ra một lúc rồi gật đầu: “Ra là vậy.” Sau đó không nói nhiều, nàng cầm kiếm đi về phía Phó Thư Khanh.
Chỉ có vậy? Nhai Xế có phần bất mãn, nhớ lại chuyện ban nãy, đột nhiên hắn lại không kiểm soát được cảm xúc của hắn sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Việt Cẩm cầm kiếm đến trước mặt Phó Thư Khanh. Lúc này, Phó Thư Khanh không nói được, cũng không động đậy được, chỉ có thể mở to hai mắt trừng trừng nhìn Việt Cẩm.
Việt Cẩm gập người ho một trận, rồi mới rút kiếm ra. Mắt Phó Thư Khanh giây phút đó mở to hết cỡ. Việt Cẩm giơ kiếm lên, đâm thẳng…
“Đâm tiếp thì nàng không thể quay lại được nữa đâu.” Tiếng Nhai Xế đột ngột vang lên, không còn vẻ ung dung, bình thản như ban nãy mà cực kỳ lạnh lẽo.
Việt Cẩm dừng tay, thoáng ngây người.
Nhai Xế nói tiếp, hàm ý sâu xa: “Đây là đại đệ tử của Vân La Phái. Nếu hắn thực sự có chuyện, Vân La Phái tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Cũng không quá khó để tìm ra người hại hắn là nàng. Trên thế gian này không có bức tường nào không lọt gió, nàng tự mình thể nghiệm rồi, không phải sao?” Hắn buông lời ám chỉ.
Việt Cẩm cúi đầu nhìn Phó Thư Khanh: “Trên thế gian này không có bức tường nào không lọt gió…”
Phó Thư Khanh cố gắng nở nụ cười với Việt Cẩm, chỉ là do bị cấm chế, với lại không quen có phần cứng nhắc, giống khóc hơn là cười.
Việt Cẩm như có chút xúc động: “Phó sư huynh, muội chỉ có một mình, vốn chưa bao giờ nghĩ sẽ đối địch với các đại môn phái trong tu chân giới, cũng hoàn toàn không có khả năng đối địch.”
Phó Thư Khanh trong lòng không cho là thế, nghĩ bụng nếu sớm biết như vậy thì hà tất đi đến nông nỗi này, nhưng trên mặt không hề để lộ, chỉ liên tục biểu thị sự tán động với Việt Cẩm thông qua ánh mắt.
Việt Cẩm thở dài, nói tiếp: “Nếu Phó sư huynh có thể đảm bảo từ nay về sau Vân La Phái không tham gia truy bắt muội nữa…”
Trong mắt Phó Thư Khanh hiện lên nét chần chừ, nhưng rất nhanh đã hoàn toàn biến mất, hắn nhìn Việt Cẩm, nếu không phải vì miệng không nói được, chỉ e hắn đã vội đồng ý, trực tiếp nói “đương nhiên rồi.”
Hiển nhiên Việt Cẩm hiểu ý của Phó Thư Khanh: “Sư huynh đã đồng ý.” Nàng chầm chậm gật đầu rồi khẽ nở nụ cười.
Giơ kiếm lên, đâm thẳng, rút ra, buông nhẹ ba chữ: “Ta không thèm.”
Nụ cười ấm áp vẫn còn sót lại trên khuôn mặt Việt Cẩm.
Đồng tử Nhai Xế khẽ co lại.
Đâm kiếm xuyên qua cổ họng Phó Thư Khanh xong, Việt Cẩm chẳng buồn để ý đến kẻ đã chết kia thêm một khắc nào nữa, bước qua, ngồi dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.
Xương cổ tay trái bị gãy, xương tay phải nứt, xương sườn gãy hai cái… Nhưng không thành vấn đề, quan trọng nhất là tuần hoàn linh lực. Việt Cẩm húng hắng ho, mắt lim dim, nhíu mày định dẫn linh lực đang tán loạn trong cơ thể một lần nữa trở về đúng quỹ đạo, nhưng tiếc là không thuận lợi. Nội lực của Phó Thư Khanh quả thực nàng còn chưa thể so bì, nếu thêm một thời gian nữa… Việt Cẩm nghĩ, có lẽ… nhưng rồi nàng lại lắc đầu.
Làm gì còn thời gian nữa.
“Ta giúp nàng một việc lớn như vậy mà nàng chẳng bày tỏ chút thành ý nào sao?” Đột nhiên, một giọng nói bất ngờ vang lên.
Vì còn đang mải đắm chìm trong suy nghĩ, Việt Cẩm nhất thời thoáng mơ hồ.
Nhai Xế nói xong cũng tự thấy hối hận, không biết vì sao bản thân lại buột miệng nói ra những lời như thế, nhưng mọi sự đã rồi… Nhai Xế cau mày, liếm môi, bất mãn nói: “Nàng không định bày tở chút thành ý nào sao?”
Việt Cẩm lúc này mới định thần lại được: “Huynh muốn bày tỏ thế nào? … Ta mời huynh một bữa nhé?”
“Cũng không phải là không thể…”
“Nhưng hiện chúng ta đang ở vùng thôn dã.”
Câu trả lời của Nhai Xế và câu bổ sung của Việt Cẩm nhất thời cùng vang lên một lúc. Trong một khắc, cả hai chìm trong im lặng.
Nhai Xế hỏi: “Ở vùng thôn dã?”
Việt Cẩm có chút ngại ngùng: “Ở vùng thôn dã thế này, đợi lần sau gặp… Mà thôi, luôn bây giờ cũng được, miễn phải đi đi lại lại nhiều lần.”
Nhai Xế chăm chú nhìn Việt Cẩm, rồi mỉm cười vui vẻ: “Được thôi.”
Dùng linh lực áp chế thương thế, Việt Cẩm từ từ đứng lên: “Huynh kiếm củi, ta đi săn thú, sau đó…” Nàng nhìn xung quanh, chỉ chỗ khuất gió phía bức tường đá trước mặt, “Chỗ kia nhé?”
Nhai Xế nghe vậy chỉ tùy tiện gật đầu.
Hai người chia ra mỗi người một việc. Chỉ một loáng sau đã nhóm một đống lửa, gác con mồi được làm sạch sẽ, bắt đầu nướng.
Nhai Xế đột nhiên cất tiếng: “Chúng ta không có gia vị.” Hắn đang nghĩ xem có cần đi hái vài trái cây về để ăn cho có vị không thì đã nghe Việt Cẩm nói:
“Ta có mang theo.” Dứt lời, quả nhiên nàng lấy từ trong áo ra đủ các loại gia vị khác nhau.
“…” Nhai Xế thoáng đứng hình, cất giọng đầy vẻ khó tin: “Nàng còn có thời gian mà chuẩn bị những thứ này sao?”
“Là chuẩn bị từ trước.” Việt Cẩm vừa trị thương, vừa bình thản đáp.
Tiếc là công pháp của yêu tộc và nhân tộc khắc chế nhau, nếu không hắn đã có thể giúp nàng trị thương mà không phải nhìn nàng chịu đau đớn, giày vò… Nhai Xế thầm nghĩ, rồi nhíu mày: “Nàng đã tính tới chuyện sau này phải chạy trốn à?”
“Sửa cửa trước khi mưa thôi mà.” Việt Cẩm lật con thỏ rồi tiếp tục trị liệu vết thương của mình.
“Con kia thì sao?” Nhai Xế bất mãn, chỉ vào con báo đặt cạnh con thỏ.
Việt Cẩm nhẹ nhàn giải thích: “Vẫn chưa chín.”
Nhai Xế hiểu ra, trừng mắt nhìn con báo, sau đó đưa tay ném một viên hỏa tinh nhỏ vào đống lửa.
Ngọn lửa âm ỉ trong chớp mắt bốc lên tận trời cao.
Việt Cẩm nhanh tay nhanh mắt, nhấc con báo đang nướng trên đống lửa ra, lúc quay sang con thỏ đã thấy nó hóa thành tro bụi.
“…”Việt Cẩm chìm trong im lặng sau đó mới khẽ nói với Nhai Xế: “Chín rồi.”
Nàng lại nói: “Một cái chân là của ta đấy.”
Nhai Xế nghe vậy tỏ vẻ vô cùng hào phóng đáp: “Cho nàng hẳn nửa con luôn.”
Việt Cẩm lẳng lặng cắt một chân ra, phần còn lại đưa cho Nhai Xế.
Nhai Xế nhận lấy, cắn một miếng, trong mắt ánh lến tia kinh ngạc không hề che giấu: “Mùi vị quả thực rất ngon.”
Việt Cẩm cũng cắn một miếng, tùy tiện đáp: “Hồi nhỏ vẫn thường làm.”
Nhai Xế nghĩ một hồi, lại hỏi: “Lúc lưu lạc với ca ca nàng à?”
Việt Cẩm đáp một tiếng cho xong rồi xắn tay áo tiếp tục ăn.
Ánh mắt Nhai Xế chuyển động theo từng động tác của Việt Cẩm, tức thì ấn kí trên cánh tay trắng nõn của nàng đập vào mắt hắn.
… Là ấn kí của hắn, Nhai Xế ngĩ, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kì lạ.
Lúc trước hắn hạ ấn kí trên tay nàng, mặc dù đa phần vì phẫn nộ và nghi hoặc, nhưng có một phần trong đó là hai người nói chuyện rất ăn ý, hắn còn từng nói rằng muốn nhận nàng là muội muội… Cảm giác kì lạ trong lòng càng lúc càng rõ rệt, Nhai Xế bất giác ngẩng đầu nhìn Việt Cẩm vừa hay thấy nàng đã ăn xong, đang chăm chú nhìn vào đống lửa, khóe mắt rơm rớm, bất chợt có một giọt nước mắt long lanh lăn xuống, lăn xuống…
Khoảnh khắc đó, Nhai Xế bỗng nhiên như bị sét đánh.
Lúc phát hiện Nhai Xế đang nhìn mình, Việt Cẩm quay sang hỏi: “Sao vậy?”
“… Mắt nàng.” Nhai Xế không hiểu sao hắn lại không thể khắc chế giọng điệu kì lạ của mình.
Việt Cẩm hiểu ra, đưa tay gạt đi giọt nước trên gò má: “Bị khói xông vào nên thế đấy.”
Nhai Xế hồ nghi, nhìn kĩ người con gái đang ngồi đối diện, phát hiện quả thực sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh, lúc này mới tin, Nhưng rồi hắn lại lập tức cau mày hỏi : “ Nàng rốt cuộc có phải là người tu đạo không vậy ? Sao lại lắm bệnh thế ?” Hắn nhớ lại, “ Lần trước gặp nhau, nàng vẫn chưa bị thế này phải không ?”
“ Phải.” Việt Cẩm trả lời, “ Sau này bị trúng gió.”
“ Gió gì ?”
“ Thứ gió có tên gọi là Hình Phong.”
Gió tra tấn….Nhai Xế rơi vào tĩnh lặng, bất chợt nhớ ra Hình Phong vón chỉ xuất hiện ở ngoài biển cả, trong đất liền chắc chỉ ngục sám hối của Thiên Kiếm Môn mới có….
“ Bị trúng gió ở ngục sám hối à ?”
“ Ừm !”.
Chẳng trách, Nhai Xế nghĩ, rồi bâng quơ hỏi :“ Sao nàng lại phải vào ngục sám hối ?”
Việt Cẩm cũng bâng quơ : “ Cấu kết với yêu tộc.”
Thì ra là…Nhai Xế thoáng ngẩn người : “ Cấu kết với yêu tộc ?….Với ta ?”
Việt Cẩm cười : “ Hình như là vậy.”
“ Tại sao ?” Câu hỏi này bao hàm quá nhiều ý nghĩa, Việt Cẩm không muốn trả lời, chỉ nói : “ Đã là chuyện của quá khứ.”
Nhai Xế không truy hỏi thêm nữa, trắng trợn đánh giá Việt Cẩm đang nghiêm nét mặt, chỉ thấy hai hàng mi nàng cong cong hình rẻ quạt như chớp như không, phủ một lớp bóng râm lên đôi mắt, nhưng không gây cho người ta cảm giác mệt mỏi mà là một cảm giác bình yên, một thứ cảm giác ôn hoà…Nhai Xế bỗng chú ý đến vết sẹo trắng nhờ nhờ nơi đuôi mắt của nàng.
Đó là vết sẹo do lần trước lưu lại ? Lúc đó là do bị dây xích sượt qua….
“ Sao vậy ?” Phát giác ánh mắt chăm chú của Nhai Xế đang nhìn về phía mình, Việt Cẩm ngẩng đầu, vừa hay tay của đối phương chạm vào đuôi mắt nàng.
Nong nóng, run rẩy, nhẹ như cánh ve, như thể chỉ cần khẽ dùng sức một chút là có thế kéo xuống, vò nát, sau đó…chiếm hữu ? Nhai Xế ngưng thần, đột ngột thu lại yêu khí được móng tay hút ra, tránh tầm mắt dang hướng khác : “ Vết thương của nàng vẫn còn chút yêu khí sót lại nên vết sẹo mới mãi mà không biến mất.”
Việt Cẩm hiểu ra, đưa tay lên nhẹ xoa đuôi mắt, gật đầu thay lời cảm ơn Nhai Xế.
Nhai Xế không nói gì thêm, chỉ bất giác nhớ lại từng chút những chi tiết trong mấy lần gặp gỡ Việt Cẩm. Hắn đột ngột lên tiếng : “ Nàng không tức giận à ?”
“ Giận cái gì ?” Việt Cẩm đang trị thương, trả lời không tránh khỏi có phần qua quýt.
Giọng Nhai Xế pha mùi khó chịu mà đến chính bản thân hắn cũng không phát giác ra : “ Nàng phải rời bỏ sư môn là do đã tiếp xúc với yêu tộc.”
Việt Cẩm ngước mắt nhìn Nhai Xế một lúc rôi cười đáp : “ Ta đã từng hỏi bản thân rằng phải chăng không có cách nào thay đổi ? Nhưng tiếc thay, đáp án là có, bởi vậy. việc chẳng liên quan đến người khác cớ sao lại trách người ta ?”
Nhai Xế nghe vậy ngẩn ra, sau một hồi im lặng, hắn mới từ từ lên tiếng : “ Nếu nàng đã vì có quan hệ với ta mà phải rời bỏ sư môn….Vậy nàng có muốn về phe chúng ta không ?”
Nhai Xế nhìn Việt Cẩm, đôi đồng tử sâu thẳm mang ý chờ đợi.
Việt Cẩm lấy một cành cây khô cời nhẹ đống lửa, “ Ta không giận huynh, cũng không phải vì huynh mà rời bỏ sư môn, những đúng là ta đã vì huynh mà phải vào ngục sám hối.Chung quy lại, chính huynh là người đã hại ta phải vào đó.”
Nàng khẽ cười, nói tiếp : “ Vậy mà bây giờ, huynh lại đang đứng trước mặt ta, giống như ban ân mà nói với ta rằng ‘ Có muốn về phe chúng ta không’…”
Giọng nàng lộ rõ vẻ trào phúng, cũng chẳng buồn nói hết câu. Thế nhưng những lời chưa nói ấy cả hai người đều hiểu. Sự tình đến nông nỗi này, mặc dù không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Nhai Xế, nhưng suy cho cùng cũng là từ hắn mà ra. Nếu nàng còn chút long tự trọng thì dù thế nào cũng không thể hoang mang như chó mất nhà mà nhập làm thuộc hạ của kẻ thù.4
Nhai Xế không nói nữa. Việt Cẩm cũng im lặng.
Dần dần, cả không gian bốn bề tĩnh lặng.
Dần dần, đám lửa chỉ còn lại tàn tro.
Dần dần, VIệt Cẩm ngồi đó, nhắm mắt lại….
*
Trời sáng.
Nhai Xế mở mắt nhìn đám tro tàn đã nguội lạnh từ lâu, chậc lưỡi : “ Đã đi rồi !”
Hắn đứng dậy,phủi lớp bụi bám trên y phục, đang định bỏ đi thì nghe thây gần đó có tiềng ồn ào vọng lại.
Bây giờ mới chịu đến ?Tốc độ này đúng là chẳng ra làm sao cả. Nhai Xế thầm nghĩ, nhìn về phía rừng cây, vừa hay thấy một đám tu sĩ chính phái ào ào xông đến. Có hai kẻ lên tiếng trước : “ Ngươi có biết một nữ tử mặc váy tím, đeo trường kiếm, tên là Việt Cẩm không ?”
“ Ta biết.” Nhai Xế hiếm khi vui vẻ, đáp.
Mấy gã tu sĩ xung quanh tức thì dồn tất cả sự chú ý vào Nhai Xế.
Gã tu sĩ lên tiếng lúc đầu vui mừng hỏi : “ Vậy bây giờ ả đang ở đâu ?”
“ Vừa đi chưa lâu, chắc là xuống núi.” Nhai Xé uể oải nói : “ Chẳng qua…”
“ Chẳng qua cái gì ?” Mấy gã tu sĩ vốn định bỏ đi nhao nhao quay mình hỏi.
Nhai Xế mỉm cười, khẽ động đậy các ngón tay. Có kẻ tinh mắt thấy móng tay Nhai Xế dần mọc dài ra, vội hét lên : “Hắn là yêu tộc !”
Âm thanh đọt ngột tắt lịm. Vì ghét ồn ào nên nhai Xế còn tiện tay vặn đầu hắn ném xuống đất. Máu theo bộ móng tí tách chảy xuống. Nhai Xế thờ ơ nhìm đám tu sĩ đang lùi dần về phía sau.
Việt Cẩm ! Lần đầu tiên trong đời, ta thực sự muốn nhận một người làm muội muội….
Tiếp đó một đám rồi một đám nữa, họ tập hợp lại, sau đó nhát tề cầm binh khí xông lên.
Bởi vậy…Có thứ chất lỏng đỏ tươi bắn ra xung quanh, tựa như những đoá hoa máu rực rỡ khoe sắc. Nhai Xế cười rộ lên khi hắn vặn gãy cổ của kẻ cuối cùng. Những nốt nhạc tuyệt diệu đang nhảy múa dần dừng lại rồi tắt hẳn. Nàng nhất định không được làm ta thất vọng.
*
Cùng ngày, trong điện Chính Đức trên Bồng Sơn của Thiên Kiếm Môn.
Thảm án ở Tắc Sơn đã truyền đến tai các đại môn phía, chưởng môn Thiên Kiếm Môn lập tức triệu hồi các trưởng lão và chúng đệ tử nội môn đến điện Chính Đức.
Giới luật trưởng lão cao gọng nói : “ Giờ Tý đêm qua, Phso thư Khanh của Vân La Phái đã mất mạng ở Tắc Sơn, hung thủ là Việt Cẩm – phản đồ của bản môn. Đồn thời, tất cả các đệ tử của các môn phái tham gia truy sát Việt Cẩm, tổng cộng năm mươi tư người cũng đều bỏ mạng ở Tắc Sơn, do một gã thuộc yêu tộc tên là Nhai Xế gây nên. Cấu kết với yêu tộc sát hại đồng đạo, tội chứng rành rành, không thể tha thứ.” Ngừng một chốc, ông lại nói tiếp :“ Ta còn có mật báo rằng, gã Nhai Xế này chính là thủ lĩnh mới của yêu tộc.”
Chưởng môn khẽ gật đầu, gọi : “ Hàn cảnh.”
Dứng ngoài cùng bên trái, Vân Hàn Cảnh tiến lên trước một bước : “ Có đệ tử.”
“ Bắt đầu từ hôm nay, con tự dẫn người truy sát Việt Cẩm, tìm được rồi không cần bắt giữ, trực tiếp giết chết.”
Vân Hàn Cảnh khẽ nhắm mắt, đáp : “ Vâng, thưa sư tôn.”
Chưởng môn Thiên Kiếm môn khẽ gật đầu, đang định nói thêm gì đó thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài vọng vào. Nhìn ra ngoài, ông gọi to : “ Ngôn Chấp, vào đây.”
Tức thì, không gian trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, kẻ gây náo loạn Tả Ngôn Chấp lúc này đang sải bước vào chính điện, vái chào Thiên Kiếm chưởng môn :“ Đệ tử bái kiến sư tôn.”
“ Chuyện gì mà làm ồn vậy ?” Thiên Kiếm chưởng môn hỏi.
“ Đệ tử xin được cùng đại sư huynh đi truy bắt kẻ phản bội, mong sư tôn ân chuẩn.” Tả Ngôn Chấp cung kính đáp.
Thiên Kiếm chưởng môn nhìn Vân Hàn Cảnh như ngầm hỏi.
Chỉ thấy Vân Hàn Cảnh nhẹ gật đầu : “ Cũng không phải là không thể.”
Kế đó, Thiên Kiếm chưởng môn dặn dò vài chuyện rồi cho tất cả lui ra .
Mọi người lục tục tản ra, mãi đến cuối cùng Tả Ngôn Chấp mới vội vã đuổi theo Vân Hàn Cảnh : “ Không biết sư huynh định truy bắt kẻ phản bội thế nào ? ”
Vân Hàn Cảnh lặng im không đáp. Hứa Đình Viễn đi bên cạnh thấy vậy đành lên tiếng để Tả Ngôn Chấp đỡ mất mặt : “ Ngôn sư đệ, chuyện đại sự thế này phải thương lượng với các đồng đạo trước mới được.”
Tả Ngôn Chấp không thèm để ý đến Hứa Đình Viễn, lại hỏi : “ Đại sư huynh nghĩ vậy sao ?”
“…Phó Thư Khanh đã chết, đây đã không còn là chuyện riêng của Thiên Kiếm Môn nữa. Ta sẽ thương lượng với các phái.”
“ Nếu đã vậy, không biết đến lúc đó đệ có thể đấu một trận với ả không ?” Ánh mắt Tả Ngôn Chấp đã trở nên băng giá, “ Đệ chỉ xin đánh một trận thôi, nhất định sẽ không để Việt Cẩm có cơ hội chạy thoát.”
“….”
“ Đại sư huynh ?”
“ Có thể.”
Đúng như trước đây Nhai Xế từng nói, rốt cuộc Việt Cẩm không thể quay đầu được nữa. Cái chết của Phó Thư Khanh và đệ tử các phái đã khiến các môn phải tu chân phẫn nộ, cộng thêm có sự dẫn dắt của Thiên Kiếm Môn, trong thời gian rất ngắn các môn phái đã cử ra, lập thành một đội ngũ tinh nhuệ tìm kiếm và truy bắt Việt Cẩm trên khắp trung thổ rộng lớn.
Lần truy bắt này kéo dài suốt ba tháng liền.
Trong ba tháng ấy, Việt Cẩm bị đệ tử các phái truy đuổi, bắt được mấy lần, cũng may là đều tìm được đường thoát nạn. Ngược lại, đệ tử các phái tham gia truy bắt Việt Cẩm cũng phát hiện thời gian càng dài, kẻ phản bội càng thêm giảo hoạt, càng lanh lợi, đồng thời cũng thêm mạnh hơn.
“ Đã một tháng rồi chẳng tìm thấy tung tích ả đâu.” Trong buổi hội họp mười ngày một lần như thường lệ, đệ tử của Hoàng Sơn Phái nói với giọng đầy tiếc nuối.
Đệ tử của các phái vẫn chưa đến đủ, rảnh rỗi không có việc gì làm, có người nối tiếp chủ đề của Hoàng Sơn Phái : “ Ta nhớ ban đầu cứ dăm ba ngày là lại có thể tìm được ả.”
“ Không chỉ vậy.” Mọi người bắt đầu bàn luận sôi nổi : “ Mọi người có phát hện ra không ? Ả ta tiến cảnh thần tốc, cho dù trong thực chiến, khả năng vận dụng pháp thuật đều đã thành thục hơn trước, nhưng không thể có chuyện linh lực cũng theo đó mà thâm hậu hơn được ? Chúng ta tìm kiếm, tra xét rồi loại trừ từng tấc đất thế này, ta không tin là ả còn thời gian thảnh thơi mà tu luyện tinh lực. Nếu là ta, ta thật chẳng có thời gian mà nghĩ tới nữa là.”
Có người cười khúc khích : “ Biết đâu ả lại có thiên phú phi phàm.”
Bỗng có mấy người ngự kiếm bay đến. Đám người đang tán gẫu lập tức im bặt, đợi mọt lát liền thấy mấy người kia lần lượt ngự kiếm hạ. Họ đều là thủ lĩnh của đợt truy bắt lần này thuộc phái Thiên Kiếm và Vân La.
Thu phi kiếm lại, Vân Hàn Cảnh không quan tâm đám người kia đang nói gì, cũng không cần biết còn ai chưa đến hay không, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề : “ Ba ngày sau, Kiêu Sơn, đỉnh Vong Xuyên.”
Đại diện của Vân La Phái đến cùng với Vân Hàn Cảnh là một nữ tử, dung mạo xinh đẹ, nàng mỉm cười thật tươi rồi cất giọng : “ Chúng ta đã phân tích rồi, địa điểm tiếp theo mà phản đồ muốn đến chính là Kiêu Sơn, còn tính theo tốc độ di chuyển của ả ta, nhanh nhất cũng phải ba ngày sau mới đến được.”
Không thể phủ nhận một điều, có nhiều lúc mỹ nữ rất được hoan nghênh, chỉ nhìn hiện tại, có một số người vốn bất bình với thái độ hờ hững của Vân Hàn Cảnh, định lên tiếng chỉ trích nay sắc mặt đã dịu hẳng. Đương nhiên, cũng có những trường hợp ngoại lệ, gã đệ tử của Hoàng Sơn Phái khơi chuyện lúc nãy, lạnh giọng nói : “Chúng ta đã phân tích ? Nói thuận miệng nhỉ ? Không biết các người…rốt cuộc là sao phân tích được phản đồ của Thiên Kiếm Môn sẽ đến Kiêu Sơn ?”
Đệ tử của Vân La Phái còn chưa kịp đáp lời, Vân Hàn Cảnh đã nhìn về phía gã đệ tử Hoàng Sơn Phái kia, ánh mắt như điện, bao hàm thần thức, đâm thẳng vào khiến gã đó tái mặt, lùi ra sau một bước, rồi mới thong dong đáp : “ Muội ấy sẽ đến đó.”
“ Nàng ấy sẽ đến đó.” Cùng một câu nói, Nhai Xế đang ở cách đó hàng ngàn dặm nói với kẻ bên cạnh mình.
Kẻ đó nghe vậy trầm ngâm một lúc :“ Thuộc hạ không hiểu. Đó đâu phải là một địa điểm lí tưởng.”
Nhai Xế đang xử lí các sự vụ của yêu tộc, ung dung nói : “ Ngươi nói đó không phải là địa điểm lí tưởng là bởi vì địa hình chật hẹp, có lợi cho việc phục kích chứ không thích hợp để ẩn nấp, hay là vì bên cạnh Kiêu Sơn chính là lãnh địa của chúng ta ?”
“ Cả hai.” Đại hán cao to đứng bên cạnh Nhai Xế cất giọng ồm ồm.
“ Dù vậy thì chỗ đó cũng là thông đạo duy nhất để ra hải ngoại.”
Đại hãn cao to cũng không phải chưa nghĩ tới điểm này : “ Chẳng qua cũng là cửu tử nhất sinh mà thôi.”
“ Nàng ấy là người thông minh. Đương nhiên có thể phân biệt sự khác nhau giữa cửu tử nhất snh và thập tử vô sinh.”
Đại hán kia chìm trong im lặng, lúc này mới hiểu rõ sự việc quả đúng như những lời Nhai Xế nói. Vượt qua Kiêu Sơn dưới sự phục kích củac các môn phái sẽ là cửu tử nhất sinh, nhưng nếu muốn tiếp tục ở lại trung thổ thì sớm muộn gì cũng bị các nhân sĩ tu đạo vây giết cho đến chết.
Hắn đột nhiên nói một câu ngốc nghếch : “ Đường đi của Việt cô nương vốn chẳng có quy luật gì cả, có thể những nhân sĩ tu đạo kia nhất thời chưa nghĩ đến.”
Nhai Xế không thèm ngẩng đầu lên, nói với giọng trào phúng : “ Chi bằng ngươi hi vọng nàng đột nhiên linh lực đại tiến, thần cản giết thần, ma cản giết ma đi.”
Dại hán tức thì đỏ bừng mặt.
Nhai Xế giải quyết xong công việc cuối cùng, hạ bút nói : “ Thư đã viết xong chưa ?”
“ Viết xong rồi.” Đại hán đáp, thoáng do dự : “ Vương, thực sự trong thư phải đề nghị Việt cô nương đi Kiêu Sơn sao?”
“ Ta chỉ đề nghị mà thôi.” Nhai Xế hờ hững đáp, “Hơn nữa, trước đây ngươi cũng viết thư cho nàng rồi, có lần không phải nàng đẫ đi theo phương hướng mà ngươi chỉ dẫn đó sao ?”
Đại hán đưa thư cho Nhai Xế, do dự một lát rồi nói thêm : “ Vương, thuộc hạ thấy hành vi của Việt cô nương hình như khá có cảm tình với chúng ta, chi bằng…”
“ Chi bằng cái gì ?” Nhai Xế nhận thư, vận linh lực, bức thư trong tay tức thì hoá thành một con chim, sau khi ngẩng cao đầu hót vang một tiếng thì vỗ cánh bay đi.
“ Chi bằng thu nạp Việt cô nương vào hàng ngũ của chúng ta.” Đại hán cao lớn không quên đưa lời phân tích : “ Hiện nay, thế lực của chúng ta khá yếu, lại phân tán khắp nơi, trước mắt việc đòi hỏi cấp thiết là phải làm vài chuyện đại sự để hội tụ lòng người. Hơn nữa, Việt cô nương hiểu công pháp tu luyện của nhân tộc, đây cũng chính là điểm cực kì có lợi cho chúng tay.”
Nhai Xế có chút băn khoăn : “ Nếu nàng ấy thưc sự nghiêng về phe yêu tộc.” Rồi như bừng tỉnh khỏi cơn mọng, hắn quả quyết đứng lên : “ Đi thôi, đi Kiêu Sơn.”
Thực sự, nghiêng về phe yêu tộc….
Đại hán không ngừng ngẫm nghĩ về câu noi vừa rồi của Vương, nhưng nghĩ mãi chưa ra đành chỉ còn cách im lặng đi theo sau Nhai Xế.
Kiêu Sơn, bân cạnh địa bàn của chúng ta.
Muốn vượt qua Kiêu Sơn để ra biển, yếu tố địa hình không cho phép, vậy thì tạo hỗn loạn…đẩy hoạ sang cho kẻ khác ?
Nghĩ đến đây đại hán cao to đột nhiên ngây cả người.
Muốn vượt qua Kiêu Sơn, biện pháp ổn thoả nhất, cũng là duy nhất của Việt Cẩm đương nhiên là dẫn đám tu sĩ sang lãnh địa yêu tộc, sau đó nhân cơ hội hỗn loạn mà thoát thân. Nhưng nếu nàng ấy làm vậy, há chẳng phải đã nghiêng về phe bọn họ ư ? Giả như không làm vậy thì sao có thể thoát thân ?
Đại hán nhớ lại những lời chân thành trong thư, chí thấy một luồng khí mát từ tim phỏi dần dân bốc lên, trải rộng, lan toả khắp châu thân.
Mưa tháng sáu chợt đến rồi chợt đi. Sau một trận trút nước ào ào dữ dội, bầu trời trở lại màu xanh trong, cây cỏ được tắm gội sạch sẽ, vài giọt mưa còn đọng lại, căng tròn, lấp lánh.
Đệ tử các phái tham gia vây bắt Việt Cẩm đã đến Kiêu Sơn từ sớm, rồi thay phiên nhau chiếm cứ đỉnh núi, chỉ đợi phát hiện ra hành tung của Việt Cẩm là kêu gọi động đạo giết chết nàng.
Địa điểm Tả Ngôn Chấp phụ trách là một ngọn núi nhỏ, bên cạnh đỉnh Vong Xuyên, vị trí hoẻ lánh, địa hình cũng xấu : dốc dựng đứng, do đó không thuận tiện vòng về núi chính để thẳng tiến ra hải ngoại ; quá bằng phảng, do đó cũng không có chỗ nào để ẩn nấp.
Chỉ có điều, ngoài hai ngọn núi chính là Vong Xuyên và Ức Xuyên, các ngọn núi khác không có khuyết điểm này thì cũng có khuyết điểm kia. Tả Ngôn Chấp sau khi thấy Vân Hàn Cảnh và đệ tử Vân La Phái phân ra chiếm cứ hai ngọn núi chính liền không noi gì thêm, chăm chú canh giữ ngọn núi mà mình được phân, hi vọng vận may sẽ đến.
Và quả thực vận khí của hắn không tồi.
Tai nghe thấy tiếng động rất khẽ như tiếng chân thỏ giẫm lên cỏ, Tả Ngôn Chấp vẫn quay mặt vào vách núi, ngồi xếp bằng : “ Nếu đã đến rồi thì sao lại không xuất hiện ?”
Phía sau không có bất cứ động tĩnh gì cả. Tả Ngôn Chấp đặt tay lên trường kiếm đang kê trên đầu gối, đứng thẳng lưng : “ Ngươi và ta còn nợ một trận tỷ thí, sư muội muốn tránh sao ?”
“ Thật không dám nhận hai tiếng sư muội này.” Việt Cẩm cuối ùng cũng đi ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Tả Ngôn Chấp đứng lên, quay đầu lại, nhìn người vừa đến sau lưng mình.
Lần cuối gặp mặt chỉ mới cách đây bốn tháng. Chỉ bốn tháng ngắn ngủi, vậy mà đã xảy ra những biến cố long trời lở đất đến vậy. Tả Ngôn Chấp nhìn thẳng vào hai mắt Việt Cẩm, sau khi thấy trong đó vẫn cháy lên ngọn lửa ẩn tàng cực sâu nhưng không khó để nhận ra như lúc trước, hắn khẽ gật đầu : “ Sư muội vẫn như trước đây.” Lúc sau, hắn lại nói : “ Sau khi chúng ta tỷ thí, bất luận thắng thua, ta đều sẽ gọi người đến.”
Việt Cẩm im lặng một chốc, khẽ cười, cúi người nói :“ Đương nhiên là thế rồi.”
Dứt lời, hai người không nói thêm lời nào nữa. “ Keng” Một tiếng, hai thanh kiếm tức thì rút ra khỏi vỏ.
Kiếm khí bốc lên tận mây xanh tức thì thu hút sự chú ý của đám đệ tử đang đứng canh trên các ngọn núi lân cận. Chỉ trong chớp mắt, tất cả những người tham gia đợt truy bắt lần này đều tập trung đến ngọn núi do Tả Ngôn Chấp canh giữ.
“ Cuối cùng cũng co thể kết thúc rồi.” Nữ tử đại diện cho Vân La Phái nói khẽ, như đang tự nói với chính mình, lại cũng như đang nói cho người bên cạnh nghe.
Bên cạnh tức thì có kẻ tiếp lời:“ Chúng ta xuống kết thúc trận đấu đi.”
Cũng có người lắc đầu, nói: “ Trận tỷ thí này không tồi. Ba tháng còn đợi được, huống hồ chỉ là một chút thời gian, chúng ta đợi một lát, đã đến dây rồi thì ả có mọc cánh cũng không bay thoát.”
Nhưng người tham gia đợt truy bắt này đều là lực lượng tinh nhuệ của các phái, họ vốn không muốn vì một chút chuyện vặt vãnh mà làm tổn thương hoà khí, nên chỉ còn cách giữ im lặng, quan sát trận tỷ thí.
Vân Hàn Cảnh, người phụ trách đợt truy quét lần này, cũng đang đứng đó nhìn.
Sau bốn tháng, lần tỷ thí này với Việt Cẩm, Tả Ngôn Chấp không hề có ý lơ là, hắn đứng nguyên tại chỗ đợi Việt Cẩm tấn công. Từ lúc bắt đầu. hắn chưa từng mát tập trung dù chỉ là một phút.
Thương Thanh trường kiếm lơ lửng giữa không trung, được sóng nước bao quanh, không ngừng kết hơi nước trên đỉnh núi thành những điểm sáng màu xanh thẫm, rồi kéo những điểm sáng ấy tập trung lại, dệt thành một lớp lam sa mỏng như cánh ve.
Viêt Cẩm đồng thời cũng chỉ tay thành kiếm, vận chuyển linh lực, khởi động trận pháp phi kiếm.
Băng Diệm kiếm nhanh như thiểm điện, đột ngột lướt qua không trung, hình thành hai viên băng tinh bọc trong ngọn lửa, bắn thẳng về phía chính diện của Tả Ngôn Chấp.
Chỉ trong chớp mắt, Băng Diệm kiếm đã đâm tới lớp màng mỏng trong suốt màu lam nhạt trước người Tả Ngôn Chấp, khiến cho lớp màng ấy rung lên từng đợt. Đột nhiên, lớp màng đang rung mạnh bỗng bung ra vô số những sợi tơ bé tí, quấn quýt, uốn lượn, nhanh chóng bò lên thân Băng Diệm kiếm, hòng trói chặt lấy nó. Nhưng, chính lúc những sợi tơ bé tí này chuẩn bị chạm đến chuôi kiếm, Băng Diệm kiếm vốn đang bị khoá chặt đột nhiên biến mất rồi bất ngờ xuất hiện sau lưng Tả Ngôn Chấp, kế đó loé lên ánh sáng hình trăng khuyết.
Lớp màng mỏng bao quanh người Tả Ngôn Chấp sau khi loé lên một cái liền chuyển thành ảm đạm. Đứng giữa lớp màng sa mỏng bao bọc màu lam nhạt, Tả Ngôn Chấp không chút bận tâm, vừa bắt quyết tiếp tục duy trì lớp màng mỏng quanh người trói chặt Băng Diệm kiếm, vừa chỉ tay thành kiếm. Trong khoảnh khắc hắn vung tay, liền có vô số kiếm khí mạnh mẽ gào thét chui ra.
Việt Cẩm đứng nguyên tại chỗ, chăm chú điều khiển Băng Diệm kiếm đang bị các sợi tơ quấn lấy, một lần nữa Băng Diệm Kiếm của nàng biến mất rồi lại xuât hiện, lần này kèm theo sự xuất hiện của nó là một vầng ánh sáng hình trăng khuyết ẩn chứa sức mạnh công phá.
Lớp bình phong màu lam nhạt bao quanh người Tả Ngôn Chấp trong nháy mắt vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh nhỏ, Băng Diệm kiếm với vầng ánh sáng chỉ còn lại một nửa, bay thẳng về phía Tả Ngôn Chấp.
Cùng lúc đó, luông kiếm khí do Tả Ngôn CHấp phát ra cũng lao đến trước mặt Việt Cẩm, rồi không hề nhân nhượng, mạnh mẽ xuyên qua nàng.
Tiếng máu thịt bị xé toạc vang lên bên tai, Tả Ngôn Chấp không chớp măst, siết chặt thanh kiếm trong tay, quay người chém xuống.
“ Keng!” Hai thanh kiếm va vào nhau, phát lên một tiếng ngân, vang đến tận chín tầng mây, Tả Ngôn Chấp không vì thế mà tự đắc, ngược lại hắn mở bừng mắt, dụng toàn bộ mười phần công lực lao thẳng sang mé bên phải. Nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Khi Tả Ngôn Chấp đnag dùng hết sức để né mình thì Băng Diệm kiếm đã đến gần, ánh sáng rực rỡ loé lên rồi sau đó là máu tươi nhiễm đỏ cả tầm nhìn.
“ Keng” một tiếng, trường kiếm trong tay Việt Cẩm gãy đôi.
Tả Ngôn Chấp không đánh tiếp nữa, hắn nhắm mắt lại, tra kiếm vào vỏ, ôm cánh tay trái bị thương: “ ….Sư muội càng ngày càng tiến bộ.”
“ Sư huynh đã nhường rồi.” Việt Cẩm thu lại Băng Diệm kiếm.
“ Ta chưa từng nương tay chút nào.” Tả Ngôn Chấp lạnh nhạt đáp, rồi tiếp lời: “ Ta đoán ngươi sẽ sử dụng chiêu hư ảnh để đón kiếm khí của ta, thật không ngờ lại dám sử dụng một thanh kiếm bình thường…Ta cứ nghĩ Băng Diệm kiếm chém xuống chỉ là hư ảnh. Là ta đã thua.”
Việt Cẩm không nói gì, bởi lẽ giữa họ thực chẳng có gì để nói. Thắng được một người thì đã sao? Bên cạnh còn có bao nhiêu cao thủ khác nữa. Nhưng chỉ cần đến được nơi đó…Một nửa tâm trí nàng tập trung đến phía sau, cũng chính là chỗ Tả Ngôn Chấp ngồi xếp bằng lúc nãy.
Đang cân nhắc về khả năng thoát thân, Việt Cẩm bỗng nghe Tả Ngôn Chấp nói: “ Cuộc tỷ thí giữa ngươi và ta đã kết thúc. Hơn nữa, lúc này ngươi tuyệt đối không có khả năng thoát thân…Chi bằng bó tay chịu trói. Đợi đến lúc về đến sư môn, ta sẽ cầu xin sư tôn, ngươi cũng nên nói rõ những khúc mắc trong đó…” Giọng Tả Ngôn Chấp đột nhiên dừng lại, nhanh như cắt nắm lấy trường kiếm, chuẩn bị rút ra.
Việt Cẩm đang lặng lẽ bắt quyết cũng bắt đầu cảnh giác, nàng mặc kệ hết thảy, gom hết tất cả linh lực, cố gắng đi đến chỗ Tả Ngôn Chấp ngồi lúc nãy, nhưng không ngờ trước ngực bỗng mát lạnh, một tiếng “ hừ” khẽ vang bên tai, đồng thời một lưỡi kiếm sáng chói đã đam xuyên qua ngực nàng.
Một kiếm này đã đợi sẵn ở đó từ lâu.
Việt Cẩm có chút mơ hồ, bỗng nàng nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau: “ Ngày đó ngươi cũng sử dụng thủ đoạn ti tiện thế này để giết chết Phó sư huynh đúng không?”
Giọng nói nhẹ nhàng đặc trưng của nữ tử truyền thẳng vào tai Việt Cẩm.
Đau đớn và lí trí cùng ập đến, phản ứng bản năng nhất của Việt Cẩm lúc đó không phải là phản kháng, cũng không phải giãy giụa, mà là tự giễu vì chẳng hiểu tại sao mỗi lần nàng đắc tội với nam nhân, nhưng đến cuối cùng, những kẻ cứ quấn lấy nàng đều là nữ nhân?
Ý nghĩ vô vị này đến rất đột ngột, khiến Việt Cẩm sững ra một lúc.
Cũng trong khoảnh khắc sững lại đến ngây người đó, nàng nghe thấy tiếng rít phẫn nộ của Tả Ngôn Chấp, rõ ràng là ở ngay sát bên tai, nhưng sao nàng lại không nghe rõ chút nào.
Nàng có cảm giác, thứ lạnh lẽo đâm vào ngực mình đang động đậy, không phải được rút ra ngoài, mà là thuận thế đi chếch lên trên…Đó chính là vị trí trái tim, Việt Cẩm nghĩ.
Phải kết thúc ở đây ư? Nàng lại nghĩ…Có lã cũng không phải là quá tệ?
Ý nghĩ còn chưa hoàn thiện thì bóng tối đã ập đến.
Trên đỉnh núi chìm trong im lặng.
“ Cuối cùng cũng coi như kết thúc rồi.” Có người cảm thán buông nhẹ một câu.
“ Bọn họ hình như chuẩn bị đánh nhau thì phải?” Một người khác lại nhanh chóng tiếp lời.
Những người đang đứng trên hai đỉnh núi cao nhìn xuống. Tình thế căng thẳng như vậy chẳng phải chuẩn bị đánh nhau thì còn là gì nữa? Nghĩ đến đây, tất cả mọt người nhất loạy nhìn sang Vân Hàn Cảnh, trông chờ hán sẽ có hành động.
Nhưng Vân Hàn Cảnh chỉ đứng đó, nhìn, không lên tiếng, không động đậy.
Cuối cùng cũng coi như kết thúc. Cuối cùng cũng coi như kết thúc rồi ư? Hắn đặt tay lên chuôi kiếm, như muốn làm gì đó. Nhưng phải làm gì bây giờ?….Có thể làm gì được bây giờ chứ? Chẳng qua là tự làm tự chịu.
Ánh mắt Vân Hàn Cảnh lạnh đi, im lặng nhìn tình cảnh trước mặt một lần nữa rồi quay ngươi bỏ đi.
“ Đi rồi à?”
“ Lần này lại nổi điên cái gì nữa không biết.”
Đám người bên cạnh chỉ dám trao đổi với nhau bằng ánh mắt.
“ Chúng ta phải làm sao?”
“ Hình như vẫn còn sức, có cần tiếp tục không?”
“ Thực ra, Thiên Kiếm Môn đã ở đây rồi, chúng ta không cần nhúng tay vào việc của sư môn nhà người ta mà làm gì, huống hồ còn có cả Vân La Phái nữa.” Có người đề nghị.
“ Nói vậy cũng không sai!”
“ Cứ thế đi.”
Đề nghị này nhanh chóng được đại đa số mọi người tán đồng, bọn họ khẽ gật đầu với đói phương rồi bỏ đi theo Vân Hàn Cảnh, chí là đúng lúc này, dưới trường đấu phát sinh đột biến.
“ ….Nhai Xế?” Tiếng kêu đờ đẫn đột ngột vang lên.
Đám người đang định bỏ đi hoàn toàn sửng sốt, lần lượt quay người lại thì thấy Tả Ngôn Chấp vốn đang tranh chấp với Vân La Phái đã quỳ trên đất, một tay chống kiếm, một tay ôm eo, máu tươi chảy qua kẽ tay không ngừng, hiển nhiên trúng phải đòn mạnh. Còn nữ tử của Vân La Phái thì đã ngã xuống cách đó khá ca, không rõ sống hay chết.
Mọi người há hốc miệng, nhìn về phía bóng người đang bế Việt Cẩm, chỉ thấy trường bào đỏ bay phần phật, hắn sải bước giữa không trung, rồi trong tích tắc bay đi cùng làn gió.
Đa phần những người tham gia đợt này đều là tinh anh của các phái, những khoảnh khắc đó tất cả đều hiểu không ai trong số họ đuổi kịp, liền quyết định không đuổi theo mà chỉ đă mắt nhìn sang Vân Hàn Cảnh lúc này cũng đã quay lại.
Vân Hàn Cảnh cầm kiếm, hoàn toàn chìm trong im lặng, một giây sau hắn đột ngột lao lên đỉnh núi, đến bên cạnh Tả Ngôn Chấp.
Linh lực dồi dào tràn vào cơ thể Tả Ngôn Chấp, chỉ trong chốc lát đã trục xuất tất cả yêu khí đang tấn công bừa bãi trong cơ thể hắn ra ngời. Trên khuôn mặt trắng bệch của Tả Ngôn Chấp đã có chút hồng hào, chỉ lát sau, hắn đã đứng dậy được.
Lúc này, đệ tử của các môn phái khác cũng đã kiểm tra tình hình nữ tử Vân La Phái, khẽ thở phào một hơi: “ Chỉ bị hôn mê.” Ngừng một lát, có người đọt ngột cất tiếng: “ Bây giờ phải làm sao đây? Nếu kẻ phản đồ kia đã được yêu tộc cứu thoát….”
“ Cảm phiền các vị.” Giọng Vân Hàn Cảnh vang lên, mặc dù khách khí, nhưng rõ ràng lạnh lùng đến vô cảm.
Kẻ vừa lên tiếng lúc nãy chửi thầm một tiếng trong bụng, cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa, chào các phái rồi bỏ đi.
Các phái khác cũng không chịu nổi thái độ của Vân Hàn Cảnh, nhao nhao chà nhau rồi lần lượt rời khỏi, không lâu sau, chỉ còn lại hai người Vân Hàn Cảnh và Tả Ngôn Chấp đứng đó.
Tả Ngôn Chấp lúc này mới lên tiếng, giọng nói thập phần lạnh nhật: “ Sao huynh không ra tay?”
Vân Hàn Cảnh lặng im không đáp.
Tả Ngôn Chấp lại nói: “ Đại sư huynh.”
Sắc mặt Vân Hàn Cảnh thoáng trần xuống, nhẹ phất tay áo, quay người bỏ đi: “ Ta sẽ giải thích với sư tôn.”
Tả Ngôn Chấp quả nhiên không nói thêm gì nữa, chỉ quay đầu nhìn về hướng Nhai Xế rời đi.
“…Chỉ còn lại mình muội thôi!”
“ Hứa với ta, muội nhất định phải nhớ kĩ…”
“….Nhất định phải nhớ kĩ!”
Việt Cẩm giật mình tỉnh lại, cả người bị lắc đến nỗi toát mồ hôi lạnh.
Trước mắt tối sầm, nàng đành nhắm mắt lại, từ từ vận nội lực, mãi một lúc lâu sau khi mở mắt ra, nàng mới phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe ngựa. Còn cảm giác bị lắc lúc nãy chính là tình trạng xóc nảy khi xe chạy trên đường.
Thì ra, nàng vẫn chưa chết…Vẫn chưa chết sao?
Giữ nguyên tư thế dựa vào tấm đệm, VIệt Cẩm nhìn chằm chằm lên nóc xe một lúc, mãi đến khi mắt cay xè, không thể không nhắm lại, nàng mới lên tiếng: “ Nhai Xế.”
Đây không phải là câu hỏi.
Bên ngoài nah chóng có tiếng đáp lời: “ Tỉnh rồi à? Biết là ta sao?” Tiếp đó, màn xe được xốc lên, Nhai Xế cúi ngườu bước vào, nhưng rồi bỗng dừng lại. Ánh mắt hắn vừa hay nhìn thẳng vào đôi đồng tử đang mở to của Việt Cẩm.
Đen láy, ảm đạm, không có lấy một chút ánh sáng, hơn nữa còn chứa đựng sự phẫn nộ và thù hận sâu sắc.
Ánh mắt đó, vừa hung dữ như muốn cắn xé người ta, vừa âm u, tăm tối như không còn bất cứ hứng thú gì trên đời. Trong chớp mắt, Nhai Xế gần như nghĩ rằng mình đã nhìn thấy ánh mắt của một kẻ sắp chết. Một người bị vận mệnh đùa giỡn, đè nặng lên vai, cuộc sống đối với hắn từng giây, từng phút đều là đau khổ, do đó chỉ có thể chờ đợi sự thanh thản mà cái chết đem lại mà thôi.
“ Ta nghĩ, ngoài huynh ra sẽ không còn ai khác tới cứu mình.” Giọng Việt Cẩm đều đều, nhưng vào tai Nhai Xế lại trở nên cao vút. Nàng lại hỏi: “ Giờ đang đi đâu vậy?”
“ Vùng đất của yêu tộc.” Nhai Xế định thần, chăm chú nhìn Việt Cẩm lần nữa, nhưng lúc này hắn chỉ thấy vẻ bình thản trong mắt nàng, mặc dù không giấu được sự mệt mỏi nhưng chỉ là những mệt mỏi do thương thế trên người gây nên.
Vậy…lúc nãy là hắn đã hoa mắt?
Vừa nói được mấy câu, ngực lại nhói đau, Việt Cẩm định thần rồi liếm đôi môi khô khốc: “ Nếu đưa ta ra hải ngoại thì ta sẽ càng cảm tạ huynh hơn.”
“ Nếu muốn đưa nàng ra hải ngoại thì ta đã chẳng cứu nàng.” Nhai Xế khẽ nheo mắt, không để tâm đến những gì vừa thấy lúc nãy, thong dong đáp lời.
Việt Cẩm bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến: “ Lúc huynh dẫn ta đi, đjai sư huynh có ra tay không?”
“ Không. Bởi vậy ta chỉ tốn một chút sức, nàng không cần phải cảm ơn.”
“ Nếu đại sư huynh của ta ra tay…” Việt Cẩm lại nói.
“ Ta và hắn đấu cũng ngang ngửa.” Nhai Xế trực tiếp đáp lời.
Việt Cẩm nghe vậy không nói gì thêm, từ từ nhắm mắt.
Nhưng chỉ một lát sau, Nhai Xế lại lên tiếng : “ Đừng ngủ nữa.”
“ Sao thế ?” Giọng Việt Cẩm hơn khàn.
Nhai Xế nhìn Việt Cẩm, lấy một túi nước vứt qua cho nàng.
Việt Cẩm không đón được, nhưng cũng không quan trọng, bởi lẽ túi nước đã rơi ngay xuống bên cạnh nàng. Nàng cố gắng chống người ngồi dậy, cầm túi nước, vừa hít thật sâu vì đau vừa từ từ uống.
Nhai Xế xốc rèm che cửa sổ xe ngựa lên, nhìn núi non bên ngoài đang lùi dần về phía sau : “Sao không đi về phía Nam ?”
“ Đi về phía Nam làm gì?” Việt Cẩm đặt túi nước về chỗ lúc nãy mình nhặt lên.
“ Chỗ đó là vùng đất yêu tộc, nếu nàng thực sự muốn vượt biển, dẫn đám người kia đến vùng đất của yêu tộc là sự lựa chọn tốt nhất. Trên người nàng có lạc ấn mà ta lưu lại, đủ để vào trong đó ẩn thân.” Nhai Xế nói.
“ Ta không biết chỗ đó là vùng đất của yêu tộc.” Giọng Việt Cẩm thờ ơ đáp.
“ Thì ra nàng không chỉ bị thương ơt ngực mà còn bị thương cả ở đầu nữa? Nàng nghĩ, nói như thế ta sẽ tin chắc ?” Nhai Xế trào phúng cất lời.
“…Không có cơ hội.” Việt Cẩm thay đổi câu trả lời của mình.
Nhai Xế có chút mất kiên nhẫn : “ Ta muốn biết lí do thực sự.” Hắn nói, giọng điệu uy hiếp : “ Nếu không bây giờ ta sẽ đem nàng quay lại, trao nàng cho Vân Hàn Cảnh.”
“…” Việt Cẩm hít sâu một hơi, “ Ta không muốn đi, được chưa ?”
“ Được.” Nhai Xế bỗng thẳng thắn.
Nhất thời, hai người không nói gì thêm.
Lát sau, Nhai Xế lại lên tiếng: “ Ta đã nghĩ là nàng sẽ đi. Ta nghĩ, nếu đã quyết định thì nàng sẽ tếp tục thẳng tiến.” hắn nhìn Việt Cẩm, đôi đồng tử màu máu mang theo thâm ý, “ Dù có phải hi sinh những thứ mà nàng quan tâm.”
Việt Cẩm tập trung linh lực trị liệu thương thế, nàng không trực tiếp trả lời câu hỏi, hỏi sang chủ đề khác : “ Bây giờ ta đang ở đâu ?”
“ Vẫn ở Kiêu Sơn.”
Việt Cẩm khẽ gật đầu: “ Huynh muốn biết lí do ta không đi ? Ta dẫn huynh đếnchỗ rồi huynh sẽ biết.”
Nói xong, Việt Cẩm ra hiệu cho người đánh xe quay đầu lại, đi về chỗ nàng và Tả Ngôn Chấp tỷ thí lúc trước.
Bởi vì Việt Cẩm đnag bị thương nên xe chạy không nhanh lắm, đến khi trở lại được chỗ đó thì cũng đã mất gần một canh giờ.
Lúc này, ở Kiêu Sơn đương nhiên không còn đám tinh anh của giới tu chân tụ tập, bầu không khí tĩnh mịch bao trùm cả ngọn núi, hoa cỏ nhẹ nhàng ca múa cùng gió, phía xa mây trắng nhẹ trôi, thiên địa một màu.
Thương thế trong thời gian ngắn như vậy không thể lành ngay được, nhưng ít nhất đi lại không thành vấn đề. Việt Cẩm đi đến chỗ mình với Tả Ngôn Chấp tỷ thí lúc trước, giơ tay về phía Nhai Xế.
Đang quan sát những vết tích do trận đấu lúc đó lưu lại, Nhai Xế nhất thời không phản ứng kịp :“ Làm gì ?”
“ Nắm lấy tay ta.” Việt Cẩm khẽ đưa lời giải thích.
“ Muốn đến chỗ nào ?” Nhai Xế trầm ngâm một lát liền hiểu ra. Hắn thuận theo lời nàng, trong khoảnh khắc nắm lấy tay Việt Cẩm, hắn thấy tay nàng không mềm mại, mịn màng như những thiếu nữ bình thường khác, mà ngược lại, rắn chắc, thô ráp như tay nam tử.
Sau đó, hắn nghe thấy người bên cạnh lẩm bẩm những âm tiết ngắn, linh lực xung quang đột ngột dao động cuồn cuộn, đồng thời cả người bỗng rơi vào trạng thái mất trọng lượng…
“ Đến rồi !” Giọng Việt Cẩm vang lên.
Nhai Xế dưa mắ nhìn khắp xung quanh, thì thấy hai người đã ở trong một thông đạo. Thông đạo này không lớn, nhưng nếu hai người đứng sóng vai thì hơi chật, xung quanh tối om, nước rịn ra lăn xuống từ trên đám thạch bích, không khí cũng không đủ….
Nghĩ tới lượng tinh lưc ít ỏi được sử dụng lúc nãy, Nhai Xế có thể chắc chắn một điều :“ Chúng ta hiện đanh ở trong lòng ngọn núi à ?” Hằn dừng một lát rồi hỏi, “ Nàng thấy thế nào rồi ?” Sau đó, hắn liền nghe thấy tiếng Việt Cẩm thở hổn hển.
Giọng Việt Cẩm vang lên trong không gian tĩnh mích : “ Ta không sao, sẽ ổn thôi.”
Nói rồi, nàng mò mẫm trong bóng tối, tiến về phía trước.
Nhai Xế cũng không chậm trễ theo ngay sau lưng nàng. Yêu tộc vốn không giống nhân tộc, dù chưa từng tu luyện nhưng họ không sợ bóng tôi, huông hồ là một đại yêu như Nhai Xế.
Nhưng bóng tối thế này đối với nhân xí tu đạo mà nói hẳn cũng không phải vấn đề gì to tát. Nhai Xế thấy Việt Cẩm có chút lảo đảo vì vấp phải hòn đá dưới chân. Mắt của nàng vẫn chwakhoir, hai là càng lúc càng kém đi ?
“ Rất nhanh sẽ ổn thôi.” Giọng Việt Cẩm lại đột ngột vang lên.
Nhai Xế ngây ramoojt lúc thì thấy Việt Cẩm giải thích : “ Có chút ánh sáng rồi.”
Nếu đã không sợ tối, đương nhiên yêu tộc cũng không quá mẫn cảm với ánh sáng. Nhai Xế nhìn theo hương Việt Cẩm, quả nhiên thấy thấp thoáng có ánh sáng le lói xuyên qua trong đêm tối.
Hai người không nói gì thêm, một trước một sau, rất nhanh đã đến nơi khởi nguồn của ánh sáng.
Đó là một hang đá rộng khoảng một trượng, trong hang chí có một cái bàn đá và nửa miếng ngọc bội xanh biếc đang lơ lửng trên bàn, hoa văn hình vân lôi được khắc hoạ uyển chuyển. Nhai Xế vừa nhìn thấy liền nhíu mày lại.
Lúc này, nhờ ánh sáng phát ra từ miếng ngọc bội, xung quanh đã không còn tối om, Việt Cẩm bước tới cầm lấy miếng ngọc, tỉ mẫn vuốt ve, sau đó chỉ vào bàn đá nói : “ Ta vô tình biết được chỗ này. Chỉ cần khởi động trận pháp ở đây là có thể trực tiếp đến hai ngoại rồi. Tiếc là ở đây chí cs Không Chi Quyết, không có Chuyển Chi Quyết. Nếu sau này tìm được, ghép hai miếng lại với nhau, thiên hạ không có chỗ nào không đến được.”
“ Chuyển Chi Quyết…” Giọng Nhai Xế có chút khác lạ.
“ Sao vậy ?” Việt Cẩm thoáng buồn bực. Vừa quay đầu lại, liền thấy Nhai Xế xoè tay ra, giữa lòng bàn tay là một nửa miếng ngọc bội mà đỏ như máu, xung quanh được phủ bởi một lới khí mờ mờ ảo ảo, ban đầu nhìn như sương, một lúc sau lại giống như mây, sau đó thậm chí còn có hình thái của nước.
Việt Cẩm hoàn toàn sững sờ, “ Chuyển Chi Quyết ?…Sao huynh lại có ?”
Nhai Xế lấy Không Chí Quyết trong tay Việt Cẩm, hai nửa mảnh ngọc hợp lại thành một : “ Lấy trên người Phó Thư Khanh.”
“ Phó Thư Khanh ?”
Nhai Xế cười, đưa lời giả thích : “ Trước đó hắn đến chỗ Bạch Cốt.” Nhìn Việt Cẩm một cái, hắn mới nói tiếp, “ Chính là lần ở bên ngoài trấn Lạc Phượng. Hắn đến chỗ Bạch Cốt để lấy thứ này, đúng lúc ta thấy bèn tiện tay lấy lại.”
Khoảnh khắc đó nàng bỗng thầm trách bản thân tại sao trước đây không để tâm đến những tầng nghĩa ẩn trong lời nói của Phó Thư Khanh ? Việt Cẩm nhớ lại mà vẫn thấy rùng mình : “ Phó Thư Khanh có phát hiện ra không ?”
Mặt Nhai Xế đầy vẻ khinh thường, đáp :“ Sao mà phát hiện được.”
“….” Cuối cùng nàng cũng biết vì sao Phó Thư Khanh lại nhất quyết đuổi theo mình. Chẳng qua là…
“ Huynh không trả lại cho người ta sao ?” Việt Cẩm hỏi.
“ Bạch Cốt nhìn thấy thứ này xong liền hiểu ra, chỉ nói tìm một nửa còn lại quá phiền phức, lưu lại một nửa không có tác dụng cũng chẳng có ý nghĩa gì, bèn ném cho ta.”
Nhai Xế ngắm miếng ngọc bội trong tay, “ Không ngờ nó có thể hợp lại dễ dàng thế này.”
Việt Cẩm vừa nghĩ vừa cân nhắc xem sau này làm sao lấy được miếng ngọc bội trong tay Nhai Xế, nói với giọng không hề để tâm :
“ Nếu đã hợp lại rồi thì chúng ta ra ngoài thôi.”
“ Cho nàng này.”
Hai câu nói vang lên đồng thời, Việt Cẩm không rõ Nhai xế nói gì, hỏi lại : “ Huynh nói gi cơ ?”
“ Cho nàng.” Nhai xế nhắc lại, rồi thuận thế ném miếng ngọc bội cho Việt Cẩm, sau đó quay lưng bước ra ngoài, “ Nhìn nàng có vẻ rất muốn có nó.”
Không có âm thanh đáp lại, cũng không có tiếng bước chân theo sau.
Nhai Xế quay người : “ Không đi à ?”
“ Ừm.” Việt Cẩm đáp, cũng không biết có nghĩ là đi hay không, “ Huynh không cần sao ?”
Nhai Xế nhướn mày : “ Chỉ lafngojc bội có thể xuyên qua kết giới mà thôi.” Hắn cười, hai hàng lông mày nhếch lên, liếc xéo đầy ngạo mạn. “ Ta muốn đến chỗ nào, còn cần đến thứ đồ vặt vãnh này sao ?”
Cuối cùng, hắn phô ra vẻ mặt trào phúng : “ Cũng chỉ có những người như nàng và Phó Thư Khanh mới coi nó như bảo bối.”
Việt Cẩm nghe vậy không hề để bụng : “ Cho ta thật à ? ”
Sao càng ngày càng lắm lời thế không biết, rõ ràng là rất muốn có mà. Nhai Xế buồn bực nhìn Việt Cẩm nắm chặt miếng ngọc bội, khẳng định : “ Cho nàng.”
Việt Cẩm dừng một lúc, sau đó lại hỏi :“ Không cần thứ gì trao đổi ?”
Nhai Xế rổ cuộc cũng bực mình : “ Nàng muốn lấy gì trao đổi ? Không có chuyện gì thì màu lên ! Lề mề cái…” Hắn đột ngọt dừng lại khi thấy người trước mặt nở một nụ cười.
Giống như nắng hạn gặp mưa rào, giống như ngọn núi quanh năm tuyết trắng ba phủ bỗng sinh ra bích thảo, giống như nơi thâm sơn thạch quật hoang vu, dổ nát có thêm những cây bông cẩn rậm rạp, có thêm tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót véo von, có thêm bướm bay, hạc múa.
Nhai Xế nhìn dung nhan người đang đứng trước mắt, nhớ lại năm đó mình cùng mẫu thân xuống Hoàng tuyền đã đi qua ba bến sông. Lần đó, hoa bỉ ngạn từng đoá từng đoá nở rộ, trải qua cả ngàn dặm, vừa ngước nhìn, trong tầm mắt toàn một màu đỏ, không lẫn dù chỉ một chút tạp sắc. Lời nguyền rằng hoa mọc thì lá rụng, hoa rụng thì lá mọc, hoa lá mãi mãi không bao giờ gặp mặt, trong giờ khắc đó có vẻ như lại hoàn toàn biến đổi.
Lá dùng sinh mạng của mình để tác thành cho ho nở rộ, hoa cũng đem hết cả sinh mạng của mình để báo đáp sự tác thành của lá.
Bởi vậy hoa yêu kiều nở rộ, rực rỡ, không hề đó kị, không chút ưu phiền…Giống như nụ cười đang nở bung trước mắt hắn lúc này. Rạng rõ, hưng phấn đến nỗi cả thế giới ma quỷ cũng vì nó mà rực sáng.
“ Cám ơn !”
Trong khoảnh khắc hắn thấy nụ cười trước mắt, tươi sáng, đjep đẽ như thể tập trung tất cả sắc màu của thiên địa, tập trung hết thảy nét đẹp của thế gian.
Bởi vậy, cuối cùng cũng “ thật” rồi.
Thiếu nữ mang tên Việt Cẩm cuối cùng cũng trút bỏ tất cả nguỵ trang, cởi bỏ mọi trói buộc, sống và tỉnh táo một cách chân thực, ngay thẳng.
Nhai Xế có chút thất thần, hắn muốn đưa tay vuốt ve dung nha kiều diễm rạng ngời ấy và cũng đã đưa tay ra thật : “…Về yêu tộc cùng ta nhé !”
Việt Cẩm không tránh khỏi ngây người.
Nhai xế thấy sẵ hồng trên khuôn mặt Việt Cẩm nhạt dần, đôi mắt sáng ngời một lần nữa trở về vẻ bình tĩnh, khó đoán, đương nhiên cũng thấy nàng khẽ nghiêng đầu, né bàn tay của hắn…Hắn nhấn mạnh : “ Về yêu tộc cùng ta, ta nhận nàng làm muội muội.”
Việt Cẩm còn chưa trả lời, đã nghe Nhai Xế nói tiếp : “ Nàng không phải là nhân loại đầu tiên gia nhập yêu tộc đâu.”
“ Năm năm trước, cũng từng có một đẹ tử nội môn của một môn phái lớn trong giới tu đạo, vi đồng tình với yêu tộc mà bị sư môn trục xuất. Và rồi yêu tộc đa thu nạp hắn.” Nói đến đây, Nhai Xế rơi vào trầm ngâm, một lúc sau lại nói : “Nhưng xem ra, gã đệ tử này là nội ứng.”
“ Nội ứng ?”
Nhai Xế lại tuỳ tiện nói : “ Còn cả trước đó nữa. Bảy năm trước, tên phản đồ nổi tiếng Liễu Chiêu Minh, rồi mười năm trước là những đệ tử đã từng gây chấn động một thời của hai phái Vân La và Hoàng Sơn. Chỉ là…” Hắn trầm ngâm một lúc, “…nhưng cuối cùng đều bị tra ra là nội ứng do giới tu đạo cài vào, rốt cuộc không thoát khỏi cảnh phải vào động Vạn Quỷ.”
Việt Cẩm cuối cùng cũng lên tiếng : “ Huynh đang mời ta đến yêu tộc ?”
“ Nếu không thì là gì ?” Nhai Xế nói như là lẽ đương nhiên.
Việt Cẩm cúi đầu trầm ngâm một lát sau đó ngẩng đầu, khẽ nói : “ Một khởi đầu không tồi.” Nàng bỗng bật cười, ánh mắt có phần nóng bỏng :“ Được thôi, Nhai Xế, ta về cùng huynh.”
Sau đó…
Nàng nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, nụ cười trên khuôn mặt trắng bệch đẹp đến lạnh lẽo.
Nhai Xế lặng lẽ nhìn nụ cười đó rất lâu, đến nỗi chính bản thân hắn quên mất những lời định nói tiếp :
“ Lần đầu tiên ta nhận muội muội…”
“ Bây giờ nàng cũng có thể đi, ta sẽ tiễn nàng ra hải ngoại.”
“ Bởi ta không muốn một ngày nào đó sẽ phải dẫn nàng vào động Vạn Quỷ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...