Cẩm Tâm

Ngục sám hối, cái tên đã nói nên tất cả.

Nhưng nơi như vậy là chốn thế nào? Rất lâu về trước, khi nàng mới được Chấp Kiếm trưởng lão đời trước đưa về Thiên Kiếm Môn, sau khi biết Thiên Kiếm Môn có một nơi như thế đã rất tò mò tưởng tượng, còn bây giờ vừa nhìn…

… Ngục sám hối cũng chẳng có gì nổi bật. Trong bóng tối, chỉ là sẽ một cái tỏa linh to như cánh tay khóa chặt linh nguyên. Việt Cẩm cảm thấy có phần vô vị. Nàng dựa lưng vào bức tường đá, nheo mắt nhìn khắp bốn bức vách mờ ảo xung quanh, bên tai toàn là những tiếng ngâm nga, rít gào. Là tiếng của “ngọn gió tra tấn” đang bay lượn trong ngục sám hối. Nó được tổ sư lập phái tự ra biển bắt về, rồi tự phóng thích và giam cầm ở đây.

Mặc dù không ai thích sự tĩnh lặng tuyệt đối, nhưng so với tiếng rít gào giờ nào khắc nào cũng vang lên làm người ta muốn thủng cả màng nhĩ… thì yên tĩnh vẫn tốt hơn. Biết mình trong thời gian ngắn không thể thoát khỏi cảm giác choáng váng do tiếng ồn này gây ra, Việt Cẩm không không khỏi cảm thấy có chút thê lương.

Ngồi tĩnh tọa một lúc, Việt Cẩm bỗng nghe thấy có tiếng cự thạch di chuyển hòa lẫn trong tiếng rít gào của gió. Theo phản xạ nàng mở mắt ra, ngay lập tức bị ánh sáng rọi thẳng vào mắt, làm mắt nàng mờ đi, mãi hồi lâu mới nhìn rõ được người vừa đi vào.

Người đó nở nụ cười, nói: “Hôm qua muội được nghe sư tỷ phải vào ngục sám hối, ba ngày trước vì bận không thể đến thăm sư tỷ được, không biết mấy ngày nay sư tỷ thế nào?”

Thì ra đã ba ngày trôi qua rồi! Đôi mắt vốn ở lâu trong bóng tối nay đã dần quen với ánh sáng, Việt Cẩm nhận ra nữ tử đang đứng trước mặt mình chính là người lúc nào cũng kè kè bên cạnh Hứa Nham, nàng cười khẽ: “Thì ra là Lam Duyệt sư muội, cám ơn muội đã quan tâm, ta nghỉ ngơi rất thoải mái.”

Tay xách hộp thức ăn, nụ cười của Hạ Lam Duyệt thoáng sững lại: “Thế sao? Nghe nói, gió tra tấn trong ngục sám hối này trận nào trận nấy buốt đến tận xương, lại làm thương tổn linh nguyên… Sư tỷ chắc là đau đớn khó chịu lắm? Nếu thực sự đau quá, nói với muội, không chừng muội sẽ bất chấp môn quy, mang linh khí khắc chế gió tra tấn đến đây giúp sư tỷ không ít thì nhiều.”

Đến bị tát trước mặt bao người còn có thể nhịn được thì sự công kích nho nhỏ này liệu có đáng gì? Việt Cẩm cũng thuận miệng đáp lại: “Ý tốt của sư muội ta xin nhận. Chỉ là chút việc cỏn con này thực không đáng nói, không phiền sư muội phải bận tâm.”

Nụ cười trên mặt Hạ Lam Duyệt lúc này tắt hẳn. Nhưng ngay sau đó, ả ta lại nở nụ cười còn đẹp và dịu dàng hơn trước, lại thấy ả ta cúi đầu, mở hộp thức ăn mang đến, bày các món ra. Sau đó ả cười thật tươi nhìn Việt Cẩm: “Muội nghe nói mấy hôm nay chẳng có đệ tử ngoại môn nào đưa cơm cho sư tỷ cả, nghĩ chắc sư tỷ giở hẳn là đói lắm, bèn tự ý đem thức ăn tới đây… sư tỷ thấy thế nào?”

Thấy thế nào? Việt Cẩm cau mày, nhìn Hạ Lam Duyệt trước mắt trang điểm lộng lẫy, còn mang đủ các loại linh khí lấp lánh để thị uy với nàng, nghĩ bụng thật buồn cười.

Chỉ là chuyện bé cỏn con lúc trước, người trong cuộc là Hứa Nham còn chẳng để bụng, sao nàng ta vẫn giữ khư khư trong lòng. Xem ra nàng ta không muốn từ bỏ thì phải?

Bao nhiêu phỏng đoán lóe lên trong đầu, Việt Cẩm thấy cực kỳ mất hứng: “Nếu đã vậy thì xin cảm tạ ý tốt của sư muội.”

Hạ Lam Duyệt đứng đó, nhìn Việt Cẩm đang ngồi trong phòn giam: “nếu sư tỷ đã nói cảm tạ, vậy thì phải chăng nên biểu hiện cụ thể một chút?”

“Sư muội muốn biểu hiện thế nào?” Việt Cẩm khẽ hỏi.

Hạ Lam Duyệt cuối cùng cũng thu lại nụ cười, ả ta nhìn Việt Cẩm, lạnh lùng đáp: “Chuyện của Hứa Nham sư huynh, hình như sư tỷ còn nợ một lời xin lỗi thì phải?”

“Sư muội muốn ta xin lỗi thế nào?” Việt Cẩm muốn nghe xem Hạ Lam Duyệt muốn gì.

Ánh mắt Hạ Lam Duyệt đột ngột trở nên sắc bén: “Hồi đó Hứa Nham sư huynh đã tận tình chỉ dạy cho sư tỷ thế nào, nhìn xem bây giờ sư tỷ đối xử với huynh ấy ra sao?”

Việt Cẩm thuận theo lời của đối phương, hỏi ngược lại: “Ta đối xử với Hứa Nham sư đệ thế nào?”

Sắc mặt Hạ Lam Duyệt khẽ đổi, ả ta cười lạnh: “Sư tỷ, đã vào ngục sám hối rồi, chẳng lẽ sư tỷ vẫn cho rằng mình có thể bình an ra khỏi chỗ này, đồng thời có thể tiếp tục yên ổn làm một đệ tử nội môn?” Ả ta dừng lại một lát, rồi cất tiếng, trong giọng nói nghe rõ sự trào phúng: “Ngục sám hối được xây từ thời sư tổ lập phái, đến nay đã ba nghìn năm, tổng cộng đã nhốt…”

“Tổng cộng đã nhốt bảy mươi hai người. Trong đó sau mươi chín người bị gió tra tấn thổi đến tan cả thân xác và linh thể, thậm chí không thể đầu thai chuyển kiếp. Ba người còn lại, một ngươi bị chấn tan nguyên linh, trục xuất khỏi môn phái, trở thành phàm nhân, mấy năm sau ấm ức mà chết. Một người từ đại đệ tử của chưởng môn bị giáng xuống làm đệ tử ngoại môn, linh nguyên bị tổn thương, tu vi không những không thể tăng tiến mà ngày càng giảm sút, cả đời chán nản. Còn về phần người cuối cùng, ngày thứ ba bị giam vào ngục sám hối đã phá ngục ra khỏi sư môn, bởi thiên hạ bất dung nên cuối cùng sa ngã, hóa thân thành ma…” Việt Cẩm khẽ cười, “Không biết ta nói vậy có bỏ sót điều gì không Lam Duyệt sư muội?”

Bị Việt Cẩm chế giễu, mặt Hạ Lam Duyệt tái mét, tức đến nỗi nói không buồn nghĩ: “Sư tỷ biết rõ những chuyện năm đó như vậy, lẽ nào tỷ đã dự liệu trước rằng cuối cùng mình cũng phải sa chân vào ngực thế này ư?”

Việt Cẩm im lặng không đáp lời.

Hạ Lam Duyệt sau một hồi bối rối cũng lấy lại được bình tĩnh: “Nếu sư tỷ biết, vậy muội nói lại lần nữa, muội đã nhận nhiệm vụ đưa cơm đến ngục sám hối rồi, sau này đồ ăn thức uống của tỷ do muội phụ trách…” Ả cúi xuống nhìn các món ăn đã được xếp thành hàng dưới đất, bất thình lình giơ chân đạp đổ đĩa phía ngoài cùng bên trái.

Một khắc trước, trong đĩa vẫn đựng đầy thức ăn thơm ngon ngào ngạt, vậy mà giây tiếp theo đã thành một mớ hổ lốn, Hạ Lam Duyệt nhếch môi hỏi Việt Cẩm: “Sư tỷ, tỷ cảm thấy mình đã sai ư?”

Nói xong, cũng chẳng cho Việt Cẩm thời gian để trả lời, bắt đầu đếm:

“Một.” Món ăn thứ hai bị đạp đổ.

“Hai.” Món thứ ba bị đạp đổ.

“Ba.” Món thứ tư.

“Bốn.” Món thứ năm.

“Năm.” Món thứ…

“Lam Duyệt sư muội.” Tiếng Việt Cẩm vang lên, thanh âm khàn khàn.

Hạ Lam Duyệt nhẹ cười, ả thu lại cái chân đang chuẩn bị đá vào bát canh, nhẹ giọng khuyên bảo: “Sư tỷ, đã ba ngày rồi. Linh nguyên bị khóa, thân thể của sư tỷ chẳng khác nào phàm nhân, nếu còn tiếp tục không chịu ăn gì thì bất luận thế nào cũng không thể chịu thêm được nữa… Vì giữ cái gọi là sĩ diện ấy, chịu khổ có đáng không? Chỉ là một câu nói mà thôi, huống hồ trước đây Hứa sư huynh cũng chiếu cố sư tỷ rất nhiều, đúng không nào?”


Việt Cẩm nhìn Hạ Lam Duyệt: “Năm đó Hứa sư huynh quả thực đã rất tốt với ta…”

Sự việc cuối cùng cũng phát triển theo đúng ý của ả, đáng lẽ Hạ Lam Duyệt phải vui mới đúng, thế nhưng thay vào đó ả lại cảm thấy bất an, hoặc có thể là bởi vì… Mặc dù Việt Cẩm đang bị xích lại, phải ngồi trên mặt đất, muốn nhìn ả phải ngước lên mới có thể nhìn nhưng trên mặt Việt Cẩm vẫn cười rất tươi, giọng nói ung dung tự tại.

Là giả bộ? Hạ Lam Duyệt thầm nghĩ, nhưng quả thật ả không nhìn thấy dù chỉ một chút miễn cưỡng hiện lên trên khuôn mặt đối phương. Nhưng sao có thể không phải là giả bộ chứ? Đã ra nông nỗi này, sao đối phương lại không hề tức giận, thậm chí còn cười, còn ung dung tự tại.

Không hiểu sao, khoảnh khắc đó Hạ Lam Duyệt bỗng nhớ đến câu nói mà Hứa Nham đã từng nhắc nhở mình: “Đừng trêu chọc ả ta nữa.” Sao có thể chứ?

Hứa Nham sư huynh, người mà ả thích… Hạ Lam Duyệt nắm chặt tay lại.

“Nhưng quá khứ đã là quá khứ rồi.” Tiếng Việt Cẩm vang lên, bị lẫn trong tiếng rít gào của gió nên thanh âm có chút biến đổi, khuôn miệng nàng từ từ toát ra hơi thở lạnh lẽo. Thứ lạnh hoàn toàn khác biệt.

Hạ Lam Duyệt nhìn Việt Cẩm. Ả nhìn thấy môi nàng khô nứt, mặt trắng bệch, dáng vẻ nàng chật vật, tiều tụy… Nhưng đồng thời ả cũng nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của nàng, cùng với nụ cười bình thản, khuôn trang ung dung, trấn định như thể đang nắm chắc mọi thứ trong tay.

“Xoảng!” Một âm thanh đột ngột vang lên, là tiếng Hạ Lam Duyệt giơ chân hất đổ hộp đựng thức ăn và đồ ăn còn lại.

Ả nhìn Việt Cẩm chăm chăm, nở nụ cười dữ tợn: “Nếu sư tỷ vẫn nghĩ vậy thì muội không nói nhiều nữa, đành đợi chiều tối lại đến thăm sư tỷ vậy.”

Đến tối sao? Việt Cẩm cười, nói một câu thật lòng: “Ta sẽ đợi muội tới.”

Hạ Lam Duyệt ôm một bụng tức giận bỏ đi, Việt Cẩm ngồi trong ngục sám hối chờ đợi màn đêm tối tăm lại giáng xuống. Chỉ là không ngờ rằng, đêm còn chưa tới, đã có một gã đệ tử ngoại môn đang lặng lẽ đi vào.

“Việt sư tỷ? Việt sư tỷ?” Gã đệ tử ngoại môn nằm phủ phục ngoài cửa phòng giam gọi khẽ, “Sư tỷ, đệ ở đây! Sư tỷ, đệ ở đây này!”

Việt Cẩm lẳng lặng nhìn đối phương một lát, thầm đoán hắn làm vậy hẳn cho rằng nàng không chỉ bị khóa linh nguyên, mà ngay cả mắt cũng chẳng nhìn thấy gì, nên đáp: “Ta nhìn thấy đệ rồi.”

Hiển nhiên, gã đệ tử kia rất lấy làm kinh ngạc: “Sư tỷ, mắt của tỷ không sao rồi à?”

“…” Quả nhiên đúng là hắn nghĩ mắt nàng không nhìn thấy gì.

Gã đệ tử ngoại môn kia nhìn chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, da mặt rất mỏng, sau khi hiểu ra, mặt liền đỏ như gấc, chân tay luống cuống nói: “Sư tỷ, đệ từng đi nghe ngóng, thấy họ nói người nào bị giam trong ngục sám hối, sẽ không nhìn thấy gì nữa. Xin lỗi.”

Việt Cẩm nghe vậy bật cười, đáp: “Ta không sao.” Ngừng một lát, nàng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tâm trạng của cậu nhóc mới vào đột ngột đi xuống, im lặng một lúc cậu chàng nói khẽ: “Sư tỷ, xin lỗi tỷ, việc đưa cơm cho tỷ vốn là do đệ phụ trách.”

Việt Cẩm hiểu ra, nàng gật đầu: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, Ngô sư đệ.”

Hắn ngẩn ra, vừa kích động lại vừa như không dám tin: “Sư tỷ, tỷ vẫn còn nhớ đệ à?”

“Nếu ta nhớ không lầm, năm đó ta đã xét duyệt việc lên núi cho đệ phải không? Hơn nữa khi ta mới vào nội môn, đệ cũng đã giúp ta sắp xếp đồ đạc.” Việt Cẩm nói.

Mắt Ngô sư đệ sáng lên: “Sư tỷ không nhớ lầm đâu! Chỉ có điều lúc đó bao nhiêu người như thế, đệ tưởng là sư tỷ đã quên mất đệ từ lâu rồi, không ngờ sư tỷ vẫn nhớ.” Nói xong, cậu chàng có vẻ vô cùng hưng phấn, nhưng một thoáng sau mặt mày lại ủ rũ: “Nhưng lần này… sư tỷ, đệ vốn nghĩ Hạ sư tỷ chỉ vào chế giễu, mắng chửi vài câu thôi, thật không ngờ tỷ ấy lại quá đáng như thế…”

Cậu nhóc cúi gằm mặt, nhìn đống đồ ăn vương vãi cạnh chân mình, rầu rĩ lẩm bẩm: “Tỷ ấy thật là quá đáng.”

Đúng là một đứa trẻ con. Việt Cẩm nghĩ bụng, rồi nàng nhẹ nhàng bảo: “Không có việc gì thì ra ngoài đi, bị người khác nhìn thấy rồi lại thêm chuyện, không cần thiết.”

Cậu ta bỗng hoảng hốt: “Đợi đã, sư tỷ, đệ có mang một ít thức ăn tới!” Nói rồi, cậu vội lôi từ trong tay áo ra một cái túi da đựng nước, rồi lại lôi từ trong ngực ra một cái màn thầu được cậu dùng vải trắng gói lại, cuối cùng xấu hổ nói: “Sư tỷ, đệ vốn định mang cháo tới, đã lâu tỷ chẳng ăn gì rồi, nhưng cháo khó mang vào, đệ sợ Hạ sư tỷ nghi ngờ, cho nên… xin lỗi tỷ.”

Lần thứ hai cậu nhóc áy náy mở miệng nói lời xin lỗi.

“Không sao.” Việt Cẩm lắc đầu, bảo cậu nhóc: “Để ở đó đi.”

Cậu nhóc họ Ngô kia “Dạ” một tiếng, đang định bỏ xuống thì thấy sợi xích sau lưng Việt Cẩm, buột miệng nói: “Việt sư tỷ, để ở ngoài chắc là tỷ hơi khó lấy.” Nói xong, cậu thò tay qua khe cửa, định đưa cho Việt Cẩm.

“Khoan…” Việt Cẩm còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng kêu lạc giọng đột nhiên vang lên.

Mặt Ngô sư đệ tức thì co quắp lại, cả người cậu run lên bần bật, vừa nói, răng vừa va vào nhau: “Gió, gió này… sao… lạnh thế?…”

Dù vậy, cậu vẫn cố chấp cầm chặt lấy đống đồ trong tay đưa tới: “Sư tỷ, sư tỷ, tỷ nhận lấy này!”

Việt Cẩm im lặng một lúc rồi thò tay nhận lấy đồ ăn cậu nhóc mang đến.

“Cám ơn đệ.” Nàng nói.


Lúc này cậu nhóc họ Ngô kia mới rút tay lại, thở dài một hơi, hỏi: “Gió vừa làm người ta đau buốt lại vừa lạnh, đây là gió gì vậy? Rõ ràng cũng có mạnh lắm đâu!”

“Là hình phong (gió tra tấn).” Việt Cẩm không muốn nói nhiều, đáp ngắn gọn rồi uống một ngụm nước cho thông cổ họng, sau đó mới mở mảnh vải trắng, lấy thức ăn ra, chậm rãi cắn từng miếng một.

Cậu nhóc họ Ngô hiển nhiên không hiểu hình phong là gió gì, mơ mơ màng màng một lúc, định thần nói: “À, phải rồi, sư tỷ, bao giờ tỷ có thể ra ngoài? Trước khi sư tỷ được ra ngoài, cứ nửa đêm đệ sẽ mang thức ăn tới cho tỷ! Lúc trước, khi Hạ sư tỷ đến tìm đệ đòi làm nhiệm vụ đưa thức ăn, thậm chí còn uy hiếp đệ nếu không nhường, tỷ ấy sẽ đi tìm Hứa sư huynh… Mối quan hệ giữa Hạ sư tỷ và Hứa sư huynh thế nào ai ai cũng biết, vì thỏa thuận riêng nên ngọc phù khởi động cửa đá vẫn đang ở chỗ đệ.” Cậu cười hì hì, “Nửa đêm đệ đến có thể mang cho tỷ thức ăn nóng sốt, nửa đêm không có người nhìn thấy mà đi báo tin cho Hạ sư tỷ được.”

Việt Cẩm đang ăn cũng chẳng buồn bảo với cậu nhóc rằng Hạ Lam Duyệt cần gì phải trông coi cửa động, chỉ cần trông chừng cậu nhóc là đủ. Nàng nghĩ một lúc, không vội bảo Ngô sư đệ ra ngoài mà đưa lời hỏi thăm: “Bây giờ bên ngoài khắp nơi đều đang truyền nhau chuyện của ta phải không? Thậm chí còn liên lụy đến Chấp Kiếm trưởng lão tiền nhiệm, người đã mang ta về sơn môn năm đó.”

Bị câu hỏi làm cho sững người, sau một hồi im lặng Ngô sư đệ mới gật đầu, đáp: “Đúng vậy, bọn họ đang đồn đoán nguyên nhân vì sao tỷ lại bị giam ở đây. Bởi vì chưởng môn và trưởng lão không nói rõ, nên lời đồn có hơi…” Cậu có phần ngại ngùng, không nhịn được, hỏi: “Sư tỷ, lúc nào tỷ có thể ra ngoài?”

Việt Cẩm thong thả ăn, không trả lời, lại hỏi: “Bọn họ nói Chấp Kiếm trưởng lão thế nào?”

Ngô sư đệ gãi đầu gãi tai, lúng túng không biết nên nói thế nào cho phải, bởi lẽ những lời đó rất khó nghe.

Việt Cẩm mỉm cười, nói thay cho cậu nhóc: “Nói rằng Chấp Kiếm trưởng lão không biết nhìn người, bị tiểu nhân che mắt… Hoặc giả nói rằng Chấp Kiếm trưởng lão vốn chẳng sạch sẽ gì, nên mới cùng một giuộc với tiểu nhân như ta?”

Nhìn vẻ mặt Việt Cẩm bình thản như trước, Ngô sư đệ đột nhiên thấy có chút buồn, hắn khẽ nói: “Sư tỷ, bọn họ đều là hiểu nhầm thôi.”

Việt Cẩm không đáp, nàng lại mở nút bình da ra, uống một ngụm rồi mới nói với người nãy giờ vẫn đang kiên nhẫn đợi ở bên ngoài: “Dù thế nào đi chăng nữa, thì Chấp Kiếm trưởng lão vốn là người tốt.”

Ngô sư đệ gật đầu như gà mổ thóc, thể hiện mình vô cùng tin tưởng.

Việt Cẩm không nói gì thêm nữa, trả lại túi nước rồi ra hiệu cho hắn ra ngoài.

Lần này, Ngô sư đệ không nán lại thêm, chỉ nhắc Việt Cẩm rằng nửa đêm sẽ lại đến, rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cẩn thận, rón rén bước ra ngoài.

Bóng tối lặng lẽ phủ xuống. Việt Cẩm ngồi tại chỗ, để mặc cho tiếng gào thét ù ù của gió lại một lần nữa ập vào tai cho đến khi đôi tai bị lấp đầy, không thể nghe thấy bất kì thanh âm nào khác.

Nàng ngồi dựa vào tường đá, nghĩ ngợi rất lâu. Nghĩ về mình, nghĩ về Chấp Kiếm trưởng lão, nghĩ về những chuyện đã qua.

Cuối cùng, nàng cắn răng, từng chút, từng chút một cắn nuốt câu lúc nãy chưa kịp nói với Ngô sư đệ:

“Đừng đến.

Tối nay, đừng đến.”

Thời tiết hôm nay không đẹp. Mây đen giăng kín trời, gió mang theo hơi ẩm như ngưng tụ thành hình, bầu trời như hạ thấp xuống, dường như chỉ cần ngẩng đầu, giơ tay là có thể chạm đến.

Trăng đã lặn, sao cũng trốn mất đâu chẳng thấy, dường như có tiếng sấm vang bên tai. Giờ Sửu, cái giờ người ta đang say giấc nồng đã lặng lẽ đến.

Đêm đã khuya lắm rồi, đại đa số chúng đệ tử đã ngủ say, đến cả những đệ tử ngoại môn theo thường lệ đi tuần khắp núi cũng chịu hai tầng ảnh hưởng của thời tiết và thời gian mà ngáp ngắn ngáp dài, tinh thần ủ rũ.

Cẩn thận vòng qua gã đệ tử đứng canh, cậu nhóc họ Ngô giấu thức ăn đã chuẩn bị sẵn trong ngực, mò mẫm đi về phía ngục sám hối.

Trời tối đen như mực, ngục sám hối lại nằm ở một nơi hẻo lánh, xung quanh đừng nói tiếng người, thậm chí đến cả đèn cũng chẳng có lấy một ngọn.

Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên làm chuyện thế này, lòng bàn tay Ngô sư đệ mướt mát mồ hôi, nhưng nghĩ cũng chỉ là làm trọn chức trách của bản thân, chột dạ cái gì, không đến mới càng chột dạ.

Nghĩ thông rồi, Ngô sư đệ đứng thẳng lưng lên, lôi ngọc phù vẫn luôn mang bên mình, bắt quyết chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo từ sau lưng vọng đến: “Ngô sư đệ, đệ muốn làm gì vậy?”

Ngô sư đệ giật bắn người, hai tay run rẩy, ngọc phù vốn đang tỏa hào quang bỗng ảm đạm hẳn, rồi “bộp” một tiếng rơi xuống đất.

Ngô sư đệ hoang mang quay đầu lại thì thấy Hạ Lam Duyệt không biết tự lúc nào đã đứng sau lưng, còn người cầm đèn lồng đứng bên cạnh lại là gã bạn thân cùng phòng của cậu.

Mặt cậu đỏ gay: “Lý Phòng Phong, ngươi…”

Ánh mắt gã đệ tử bị Ngô sư đệ chỉ đích danh hơi lóe lên, kế đó hắn cậy thế có chỗ dựa hống hách nói: “Ta làm sao? Ngô Tử Tề, ngươi còn chưa trả lời Hạ sư tỷ, ngươi ở đây làm gì?”

Ngô Tử Tề sững người, không thèm nói với Lý Phòng Phong mà quay sang Hạ Lam Duyệt: “Hạ sư tỷ, đệ chẳng có ý gì, đệ chỉ cảm thấy…”

“Chỉ cảm thấy gì?” Sắc mặt Hạ Lam Duyệt rất lạnh.

Ngô Tử Tề cắn răng nói: “Đệ chỉ cảm thấy nếu chưởng môn và trưởng lão đã sắp xếp cho đệ nhiệm vụ đưa cơm, hiện tại lại chưa giải thích gì với chúng ta là Việt sư tỷ đã làm sai chuyện gì, nói không chừng vài ngày nữa sẽ lại đưa Việt sư tỷ đi thẩm vấn. Hiện giờ, Việt sư tỷ đã ba ngày chưa ăn uống gì, nên đệ nghĩ…” Nói đến đây, hắn nhìn ánh mắt đã trở nên lạnh đến cực điểm của Hạ Lam Duyệt, trong lòng đồng thời hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện. Chỉ có điều, Việt sư tỷ ở bên trong… hơn nữa chuyện này vốn dĩ không đúng. Hắn cắn răng đánh liều nói: “Bởi vậy, đệ nghĩ đệ nên vào trong đưa chút đồ ăn cho Việt sư tỷ.”


Ngoài sự liệu của Ngô Tử Tề, Hạ Lam Duyệt nghe cậu nói vậy không hề nổi giận, chỉ nhếch miệng cười khinh thường, rồi nói với người bên cạnh: “Trông chừng hắn.”

Trông chừng ai? Ngô Tử Tề nhất thời chưa phản ứng kịp đã thấy mấy sư huynh, sư đệ lúc nãy vẫn đang đứng cạnh Hạ Lam Duyệt vây lấy mình, còn Hạ Lam Duyệt cúi xuống nhặt hộp thức ăn cậu mang đến và ngọc phù rơi trên đất lên, đến trước cửa hang, bắt đầu bắt quyết.

Ngô Tử Tề hoảng hốt, định chạy về phía Hạ Lam Duyệt, nhưng chưa chạy được vài bước đã bị đám người ngáng chân ngã xuống rồi đè trên mặt đất! Không từ bỏ, cậu vừa giãy dụa vừa gọi Hạ Lam Duyệt: “Hạ Lam… Hạ sư tỷ, tỷ muốn làm gì?”

Pháp quyết bay vào trong ngọc bài, cửa đá tức thì mở ra.

Hạ Lam Duyệt quay lại nhìn Ngô Tử Tề đang bị đè chặt trên mặt đất, cười khinh thường nói: “Ta muốn làm gì ư? Đợi lát nữa ngươi sẽ biết ngay thôi.”

Nói xong, ả đi về phía trước rồi mất hút trong bóng tối.

Sau đó là những tiếng trò chuyện văng vẳng và sự im lặng kéo dài.

Bị đè trên đất không thể giãy đạp, Ngô Tử Tề cực kì hoảng hốt xen lẫn bất an, đến cả mấy gã đệ tử đứng đợi ở bên ngoài cũng thấy có gì đó không ổn, rốt cuộc, một người trong số đó lên tiếng: “Lâu quá rồi mà chẳng có tý động tĩnh nào, trong đó có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Gã đệ tử vừa nói xong liền bị một gã đứng ngay cạnh mắng cho một trận: “Trong đó có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đây là ngục sám hối đấy! Việt sư tỷ ở trong đó còn có thể bay ra ngoài mà ra tay với Hạ sư tỷ được sao?”

Gã đệ tử lên tiếng đầu tiên đỏ bừng mặt, lập tức ngượng nghịu đưa lời giải thích: “Đệ chẳng qua là đợi lâu quá nên cảm thấy có phần khó chịu thôi, huynh thấy giờ cũng quá nửa đêm rồi, còn chạy đi chạy lại gì nữa chứ!” Nói xong, hắn lại thấy mình lỡ lời, vội đá một cái vào Ngô Tử Tề lúc này đã bị trói gô trên đất, giấu đầu lòi đuôi: “Đều do hắn rỗi hơi lắm chuyện!”

Xung quanh tất nhiên không ai đáp lại, mặc dù trong lòng họ cũng cực kì tán thành lời của hắn. Đã qua nửa đêm, không ở trong phòng nghỉ ngơi thì thôi, đã thế lại còn chạy đến đây, hắn chẳng phải rỗi hơi lắm chuyện?

Đương nhiên, trong lòng tán đồng là một chuyện, sau lưng mật báo hay không lại là chuyện khác.

May mà Ngô Tử Tề không nghĩ nhiều như vậy, cậu nghe những người xung quanh đưa lời oán giận thì cảm thấy cơ hội của mình đã đến, vội lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói: “Trong đó không chừng thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi! Các huynh thả ta ra, ta vào trong xem hộ cho, thế nào, có được không?”

Thế nhưng không một ai buồn để ý đến cậu.

Ngô Tử Tề vẫn không từ bỏ, lại ỉ ôi thêm mấy câu nữa, cho đến khi có gã sư huynh mất kiên nhẫn cầm một miếng giẻ lên nhét vào miệng, cậu mới không thể không im miệng.

Chỉ là chẳng lâu sau, Ngô Tử Tề không biết bằng cách nào lại đột nhiên hét toáng lên: “Trong đó có động tĩnh truyền ra ngoài! Chắn chắn đã xảy ra chuyện gì rồi!”

Bỗng có người nổi xung: “Cái gã này vẫn chưa chịu im miệng! Nếu không phải vì hắn, chúng ta đâu cần phải ra ngoài lúc nửa đêm nửa hôm thế này. Bịt chặt miệng hắn lại cho nó thanh tịnh!”

Nói rồi bèn vơ lấy miếng giẻ ban nãy, chỉ có điều chưa đợi hắn lấy được giẻ thì một tiếng “rầm” nghe như thể có thứ gì đó đổ vỡ từ trong ngục sám hối vang lên.

Mấy người đến cùng Hạ Lam Duyệt quay sang nhìn nhau, Ngô Tử Tề vốn đang ồn ào cũng chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì? Lúc nãy hắn chỉ tiện miệng nói vu vơ… Không phải là có chuyện thật chứ? Nhưng trong ngục sám hối… thì có thể xảy ra chuyện gì?

“Chúng ta có nên vào…” Còn chưa kịp nói xong câu, một ngọn tà phong không biết từ đâu bất ngờ thổi tắt tất cả các đèn lồng mấy người cầm theo.

Trước mắt đột nhiên tối om, mấy người đứng ngoài ngục sám hối bất chợt thấy ớn lạnh.

Không đợi bọn họ kịp phản ứng, lại một tiếng “rầm” nữa dội lại, đồng thời hình như loáng thoáng có tiếng người vang lên.

Người có nhãn lực tốt nhất nhìn thấy trước mặt xuất hiện một bóng màu đen đậm, còn những người khác chỉ có thể cảm nhận có gì đó không đúng. Trong khi mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn, một tia sét đột ngột rạch ngang bầu trời, khiến trời đất tức thì rực sáng.

Và bóng màu đen đậm đó cũng hiện ra rõ ràng trước mắt. Đó là bóng của hai nữ tử. Việt sư tỷ và Hạ sư tỷ. Khoảnh khắc đó, không gian rực sáng rồi nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Tiếng sấm ầm ầm vang lên, từng hạt mưa nặng trĩu ào ạt trút xuống, lạnh thấu xương. Thế nhưng không ai tìm cách chạy trốn.

Bọn họ nhất loạt nghe thấy một âm thanh ngắn ngủi vang lên trong tiếng sấm đùng đoàng… Là tiếng kiếm đâm vào da thịt, hay là tiếng máu tươi bắn ra?

Và còn hai tiếng “Việt Cẩm” ngắn ngủi, dù đã cố sức phát ra nhưng vẫn đột ngột kết thúc…

Trong bóng tối, có thứ gì đó đang từng bước, từng bước tiến lại gần. Trong đám người, có người hốt hoảng nhìn khắp xung quanh. Có người dần dần thối lui.

Còn có người khẽ thì thào: “… Việt, Việt sư tỷ…”

“Sư đệ.” Tiếng gọi đó bất cứ ai có mặt đều nghe thấy rõ ràng.

Thanh âm đó mới dịu dàng, thanh nhã làm sao. Thế nhưng sau thanh âm ngắn ngủi, có thứ gì đó rơi xuống.

Âm ấm, dính dính… là nước mưa?

Ngô Tử Tề bị trói gô trên mặt đất mơ mơ màng màng nghĩ, hắn gắng sức ngẩng đầu, muốn nhìn cho rõ người đang đứng trước mặt. Là Việt sư tỷ? Sẽ là Việt…

Bỗng “vù” một tiếng, ánh sáng đỏ cam bất ngờ xua tan bóng đêm. Có người đang cầm đèn ngồi xuống. Ngô Tử Tề tức thì nhìn rõ, vẻ mặt người đó bình thản, cử chỉ ung dung, cực kỳ nhàn nhã. Chính là Việt Cẩm.

Ngô Tử Tề há miệng, nhưng lại đột nhiên phát hiện cổ họng bị tắc, nói không nên lời. Hắn có phần hoảng loạn, mơ hồ nhìn khắp xung quanh, thấy các sư huynh vốn đang trông chừng mình đề đã nằm la liệt dưới đất, từ thân thể chảy ra thứ chất lỏng tối màu… không phải nước, càng không phải là nước mưa.

Ngô Tử Tề ớn lạnh toàn thân. Cậu hoảng hốt, muốn tìm thứ gì đó, lại không muốn đối diện với thứ gì đó, vội vàng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Hạ Lam Duyệt. Sau một hồi, cậu nhìn thấy ả ta, ở chỗ cách mình không xa. Đầu một nơi, mình một nẻo. Có thứ mùi khiến người ta buồn nôn bỗng bốc lên nồng nặc.

Ngô Tử Tề lúc này mới lấy lại tinh thần, hốt hoảng gượng cười, nói: “Việt sư tỷ, Việt sư tỷ, tỷ nói xem đệ bị làm sao vậy nhỉ? Nằm mơ mà cũng mơ một giấc mơ hoang đường thế này. Tỷ vốn rất dịu dàng mà, hòa nhã với các sư đệ, sư muội, sao đệ lại có thể không đâu mơ một giấc mơ hoang đường, kì lạ thế này chứ? Đệ…”

“Ầm ầm! rào rào!” Lại một tiếng sấm nữa vang lên, bàu trời âm u cả ngày cuối cùng cũng phá vỡ giới hạn, mưa như trút nước, từng vệt từng vệt thành một màn mưa mờ mịt.


Tầm mắt Ngô Tử Tề trở nên mơ hồ, hai hàm răng bắt đầu run lên cầm cập: “Đệ…”

Một bàn tay bất ngờ đặt lên đầu cậu. Ngô Tử Tề nghe thấy tiếng đối phương gọi mình là Ngô sư đệ, và còn… một số thứ khác nữa… Là gì nhỉ?

Cậu nghĩ bụng, mơ hồ có cảm giác lạnh cóng và đau nhói bùng lên trước ngực, cuối cùng trước mắt tối sầm, như ý nguyện thoát khỏi “mộng cảnh”.

Việt Cẩm đứng thẳng người dậy, lạnh lùng rút trường kiếm ra, không hề dừng lại một khắc, xác định rõ phương hướng rồi nhắm thẳng hướng xuống núi mà đi.

Tuy nhiên, chỉ vừa bắt đầu đi được mấy bước, Việt Cẩm đã lần nữa phải dừng chân, bởi vì người đứng trước mặt nàng, người không biết đến đây từ lúc nào, đã đứng đó, chờ đợi, quan sát.

Việt Cẩm nhắm mắt, buông nhẹ một tiếng thở dài, khi nàng mở mắt ra, phát hiện bản thân vẫn còn có thể mỉm cười: “Đại sư huynh.”

Tiếng sấm dồn dập, mưa hết trận này đến trận khác không ngừng trút xuống nhân gian.

Phục trang trên người Việt Cẩm đã bị mưa làm ướt sạch, có hạt mưa còn nương theo má, theo khóe mắt chảy xuống, một giọt, hai giọt, lạnh buốt, rơi xuống tay, tan biến vào cát bụi.

“Muội có biết mình đang làm gì không?” Giọng người đối diện vang lên, nhẹ nhàng, thảng thốt tựa như sợ giọng nói mình không đến tai người đối diện mà đã tan vào hư vô, giống như thanh âm vang lên từ một nơi xa mãi mãi không thể nào nghe thấy được.

Việt Cẩm khẽ đáp: “Muội luôn biết mình đang làm gì.”

Ánh mắt Vân Hàn Cảnh dần trở nên nghiêm khắc: “Muội thì biết cái gì? Muội có biết hậu quả thế nào không? Muội có biết mình sẽ phải đối mặt với những thứ gì không? Muội có biết họ…”

“Họ nào?” Việt Cẩm đột ngột ngắt lời Vân Hàn Cảnh, nàng mỉm cười nhìn hắn, là nàng đang cười hắn hoặc giả cười với chính bản thân mình, “Họ nào? Đại sư huynh, khi muội được Chấp Kiếm trưởng lão đem về đã không còn thân thích, bằng hữu gì cả. Sư huynh nói “họ” là ai?… Còn có “họ” nào nữa?”

Trong đêm tối, mãi một lúc lâu không có tiếng đáp lời.

Việt Cẩm vuốt ve chuôi kiếm trong tay. Đêm tối chẳng ảnh hưởng mấy đến nàng. Nàng không nhìn Vân Hàn Cảnh mà khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía những ngọn núi nhấp nhô phía xa kia.

“Sư huynh, ba ngày trước, chúng ta đều đứng trước đại điện.” Nàng đột ngột lên tiếng.

“Huynh không hài lòng với lời nói và hành vi của muội.” Nàng khẽ cười, trong nụ cười kèm theo sự trào phúng không dễ gọi tên, “Nhưng đến phút cuối cùng, huynh cũng chưa từng có ý định nói thẳng ra.”

“Sư huynh, ngay từ đầu, lúc ở trấn Lạc Phượng, huynh đã biết muội sai. Nhưng đến lúc này, huynh vẫn chỉ cảm thấy muội sai?”

“Huynh chưa bao giờ muốn thay đổi.”

Trước mặt im lặng như tờ.

Việt Cẩm cảm thấy vô cùng hụt hẫng, mỉm cười nói tiếp: “Có lẽ là muội không muốn thay đổi.” Nàng lắc đầu, “Đại sư huynh, dụng tâm của huynh đối với muội, muội luôn khắc sâu trong tâm khảm, chỉ là…”

“Con đường muội đã chọn, muội sẽ tự đi tiếp.”

“Đúng cũng được, sai cũng chẳng sao.”

“Sống cũng được mà chết cũng xong.”

Mưa, rốt cuộc cũng ngừng hẳn.

Trời dần hửng sáng, mưa đêm gột sạch tất cả mọi bụi bẩn, trả lại bầu trời quang đãng, xanh thăm thẳm.

Vân Hàn Cảnh lẳng lặng đứng chắp tay sau lưng trên vách núi phía trước ngục sám hối.

Lát sau, Hứa Đình Viễn nhẹ đi đến bên cạnh hắn.

“Thế nào?” Vân Hàn Cảnh hỏi.

“Việt Cẩm đã trốn thoát khỏi Bồng Sơn, từ trên xuống dưới đều không thấy tung tích của muội ấy. Thi thể của Hạ sư muội và những đệ tử khác đã được thu dọn thỏa đáng. Trừ sư đệ họ Ngô may mắn thoát kiếp nạn, những người còn lại đều…” Hứa Đình Viễn dừng lại, lúc sau mới nặng nề buông một câu: “Ngoại trừ lần săn giết yêu quái mười năm về trước, Thiên Kiếm Môn chưa bao giờ chịu tổn thất nặng nề đến thế.”

Vân Hàn Cảnh vẫn chìm trong tĩnh lặng.

Hứa Đình Viễn cũng không nói gì thêm, hành lễ rồi thối lui.

“Truyền cho tất cả các đệ tử đang ở bên ngoài ra sức tìm kiếm. Một khi phát hiện tung tích, lập tức bắt lại, nếu kháng cự…”

Nói đến đây, Vân Hàn Cảnh bỗng im bặt.

Quả thực như lời nàng nói, hắn không muốn thay đổi ư? Là hắn đã sớm đơn phương không chịu nói ra lỗi lầm của nàng, giờ thì nói gì đến thay đổi? Vân Hàn Cảnh đặt tay lên ngực tự vấn liên hồi. nếu sớm biết nàng sẽ chọn con đường này, liệu hắn có dành nhiều thời gian hơn cho nàng, bảo ban khuyên giải nàng, hoặc giả trực tiếp cưỡng ép xóa đi ý định nông nổi của nàng?

Nhưng chuyện đã đến nước này thì còn sớm biết cái gì nữa. Huống hồ thật sự là hắn chưa từng phát giác ra sao? Hắn luôn ôm tâm lý cầu may, chỉ là… có lẽ chỉ là không muốn đối mặt với quá khứ.

“Đại sư huynh?”

Vân Hàn Cảnh nhắm mắt.

“Giết chết không tha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui