Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Vụ Án Giết Người


Ở bên ngoài phòng thẩm vấn, Ngụy Nhung đang đứng đối diện cửa kính thoa một lớp son dưỡng lên môi, để giữ ẩm cho đôi môi có dấu hiệu sắp bị nứt nẻ vì thời tiết lạnh giá này.

Hứa Tiếu Ca thì đang cầm một tệp hồ sơ lấy lời khai đứng bên cạnh cô.

Hai người đều thông qua lớp cửa kính mà nhìn vào người đàn ông – tuy chỉ thấy được góc nghiêng khuôn mặt nhưng vẫn cảm thấy rất đẹp ở bên trong.
“Tư liệu được lấy từ cảnh sát khu Hoa Đô, người đàn ông này tên là Chu Nguyên, năm nay 27 tuổi.

Về vụ án mưu sát vào buổi tối hôm nay, anh ta là nhân chứng đầu tiên phát hiện hiện trường.

Nhưng nhân chứng thứ hai phát hiện hiện trường cho biết, thời điểm phát hiện anh ta, hành vi của anh ta có chút quỷ dị.” Hứa Tiếu Ca nói như một cái máy: “Nghe nói khi ấy anh ta đã ngồi xổm xuống trước mặt người chết và nhìn chằm chằm vào gương mặt của người chết.”
“Đúng là có chút quái dị.” Ngụy Nhung kéo áo khoác, đẩy cửa đi vào.
Chu Nguyên đang chống cằm, hai tay giao lại thành hình chữ thập 十, nghe được có tiếng mở cửa, bèn ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Nhung cùng Hứa Tiếu Ca.

Không hề rụt rè sợ hãi như những người từng bước vào phòng thẩm vấn, Chu Nguyên gật đầu với hai người họ, dáng vẻ cung kính khiêm tốn lễ độ khiến cho Ngụy Nhung thiếu chút nữa nghĩ lầm là đang tiếp xúc với một người nào đó thuộc giới tinh anh thành phần tri thức, mà không phải là một người sợ hãi khi tiến vào phòng thẩm vấn.
Ngụy Nhung ngồi xuống đối diện Chu Nguyên.

Đối diện với một người đàn ông có gương mặt đẹp trai thế này, cô cũng không nỡ xụ mặt, mỉm cười hỏi: “Chu Nguyên phải không? Anh là người ở nơi nào? Đang làm nghề gì?”
Chu Nguyên khống chế biểu cảm trên gương mặt rất khéo léo, không sợ hãi cũng không nóng nảy, vừa bình tĩnh vừa thoải mái, không hề giống với một nghi phạm đang trong quá trình thẩm vấn.

Ngón trỏ tay phải gõ nhẹ xuống bàn hai cái, cậu nói: “Là người ở thành phố Thanh Châu, ở tại một ngôi đền cổ tên là Lưu Phương ở khu vực ngoại ô phía tây, nghề nghiệp hiện tại là làm ông từ ở đền Lưu Phương.”
“Đền Lưu Phương?” Ngụy Nhung nhướng mày, dùng khuỷu tay đẩy nhẹ Hứa Tiếu Ca đang ngồi bên cạnh phụ trách ghi chép, ý bảo hắn nhớ kỹ.

Sau đó cô thay đổi biểu cảm trên gương mặt, khóe miệng giương lên có chút tò mò hỏi: “Ông từ? Là người bán hương khói này nọ ở đền sao?”
“Hiểu vậy cũng không sai, đền Lưu Phương là đền thờ được truyền qua nhiều đời thế hệ nhà tôi.” Chu Nguyên cười cười, “Còn vì sao tôi lại xuất hiện ở phố 51 khu Hoa Đô, là bởi vì tôi đang giúp cậu bạn Tần Phong của tôi chuyển phát nhanh gói hàng cuối cùng trong ngày, còn cậu ta thì muốn cùng bạn gái đi countdown năm mới ở trung tâm thành phố.

Trước khi đến cục cảnh sát, đội trưởng Thẩm của hai người đã gọi điện thoại bảo cậu ta đến đây để lấy lời khai.

Trước đó, tôi có ở trong đền Lưu Phương, chú Đặng Hùng phụ trách trông giữ đền thờ và khách hành hương có thể làm chứng cho tôi, thời gian cụ thể chắc tầm 8 giờ 20 phút.


Từ đền Lưu Phương đến phố 51 khu Hoa Đô, tôi lái xe máy với tốc độ tầm 80 km/h, nên tầm 30 phút sau đó tôi đã đến được khu Hoa Đô.”
Chu Nguyên cười cười, nhún vai nói: “Hai người xem video giám sát ở đầu ngã rẽ của con phố đó là có thể nhìn thấy được tôi.

Cho nên, hai vị cảnh sát yên tâm, tôi không phải hung thủ mà hai người muốn tìm.

Nếu muốn bắt giữ tôi về tội lái xe quá tốc độ, tôi sẽ không ý kiến.”
Chu Nguyên vừa dứt lời, Hứa Tiếu Ca đang cúi đầu ghi lại lời khai liền ngẩng đầu lên, cùng Ngụy Nhung nhìn về phía Chu Nguyên.

Rõ ràng có thể nhận thấy được Chu Nguyên đã nhìn thấu bọn họ muốn hỏi cái gì.
Tiết tấu quá trình thẩm vấn bị quấy rối, Ngụy Nhung cũng không hoảng không vội, công tác nhiều năm cô đã từng gặp qua đủ loại người.

Tuy rất ít khi gặp được loại người có đầu óc tỉnh táo giống như Chu Nguyên, nhưng dù vậy cũng không làm ảnh hưởng đến năng lực thẩm vấn của cô.

Ngụy Nhung hứng thú híp nửa con mắt, miệng nói với tốc độ cực nhanh: “Theo lời khai của một nhân chứng phát hiện hiện trường khác cho biết, lúc ấy anh đang ngồi xổm ở trước mặt người chết và nhìn chằm chằm đối diện vào người chết đó.

Vì sao anh lại có hành động quỷ dị như vậy? Lúc ấy cảnh sát còn chưa điều tra thân phận của người chết, vì sao anh lại nói người chết chính là Trương Viên – đối tượng nhận hàng chuyển phát nhanh của anh? Anh đã từng gặp qua cô ấy rồi sao? Hay là đã từng quen biết?”
Ngụy Nhung có một dáng vẻ rất đẹp, nhưng năm đó cô được tuyển chọn vào cục cảnh sát là vì cô là quán quân luận võ của học viện cảnh sát, đa số các bạn học nam năm đó đều không phải là đối thủ của cô.

Vậy nên thời điểm cô vừa mới vào cục cảnh sát, cô chính là “Võ Trạng Nguyên” của cục.

Ở cục cảnh sát, nam cảnh sát đều bị đối xử như sắt đá, nữ cảnh sát thì lại bị đối xử như đàn ông, không có ai thương hương tiếc ngọc.

Bởi vì nếu thương hương tiếc ngọc, vào thời điểm chấp hành nhiệm vụ sẽ dễ làm hại đến nhau.
Trải qua mấy năm rèn luyện, Ngụy Nhung càng hiểu rõ phòng thẩm vấn cũng giống như chiến trường, điều đầu tiên khi ra trận giết địch là phải giữ được thế trận.

Vậy nên tuy ngày thường Ngụy Nhung có chút tùy tiện, nhưng một khi đã tiến vào phòng thẩm vấn cô đều sẽ tận lực phô trương thanh thế, giữ vững thế cờ, đó gọi là thua người không thua trận.
Nhưng đối mặt với câu hỏi độc đoán như vậy, Chu Nguyên vẫn như cũ không hoảng không vội, giống như đang nghe Ngụy Nhung hỏi bữa tối hôm nay cậu đã ăn gì, mà không phải liên quan đến mạng người.

Ngón trỏ gõ nhẹ vào mặt bàn, cậu nói, “Cảnh sát, tôi không biết tư duy logic của cô có chút vấn đề, hay đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với một vụ án giết người, cho nên mới không biết trên mỗi một con búp bê mặc đồ đỏ được đặt trên thi thể người chết đều sẽ viết cái tên của chính người chết đó.


Nhưng, nếu hai người vẫn cho rằng như vậy vẫn chưa thể xác định được người chết là đối tượng nhận hàng tôi muốn tìm, tôi sẽ nói thêm một chi tiết nữa vậy.

Sau khi phát hiện thi thể, tôi đã thử gọi điện thoại cho đối tượng nhận hàng là Trương Viên, bên kia không có ai bắt máy, cho nên tôi mới kết luận người chết chính là Trương Viên – đối tượng nhận hàng của tôi.

Nếu hai người có thể tìm được điện thoại của cô ấy, có lẽ sẽ thấy được cuộc gọi nhỡ này ở trong nhật ký cuộc gọi.”
Ngụy Nhung: “……”
Dưới cơn nóng nảy vội vàng, Ngụy Nhung đã quên đi mất sự tồn tại của búp bê mặc đồ đỏ.

Ánh mắt của cô hiện lên một tia xấu hổ, dường như đang cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Hứa Tiếu Ca, hy vọng hắn có thể cứu vãn cục diện xấu hổ này, giúp cô gỡ hòa.
Chu Nguyên không cho Ngụy Nhung thời gian để phản ứng, cậu lập tức nói tiếp: “Tin tức vụ án giết người búp bê gỗ mặc đồ đỏ rải đầy trên các trang báo.

Tôi luôn luôn quan tâm chú ý đến các tin tức của xã hội, vậy nên khi nhìn thấy người chết và búp bê gỗ mặc đồ đỏ, tôi lập tức liền biết được thân phận của người chết.”
Ngụy Nhung liên tục chịu đả kích, mặt mày có chút hờn giận, thoáng chốc liền xụ mặt xuống, trừng mắt nhìn Chu Nguyên đang “có lý là không tha người”.
Hứa Tiếu Ca nhìn vị tiền bối có chút nóng tính sắp sửa bùng nổ tới nơi, hiện tại một là khiến tiền bối đè nén lại cơn tức giận, hai là đành phải khiến cả căn phòng thẩm vấn này phải nổ tung.
Hứa Tiếu Ca nhìn Ngụy Nhung nhấp môi vài lần nhưng sau cùng vẫn cố nhịn mà nuốt ngược những lời muốn nói trở về, lập tức lên tiếng nói tiếp lời cô: “Chu Nguyên phải không? Có nhân chứng nhìn thấy anh ngồi xổm ở trước mặt thi thể một cách rất quỷ dị, vì sao anh lại làm như vậy? Trong lúc đó, anh có chạm vào thi thể không? Xin hãy suy nghĩ thật kỹ, bởi vì lời nói hiện tại của anh sẽ được kiểm chứng ở trên thi thể và sẽ được ghi lại để làm bằng chứng.”
Nhìn thấy Hứa Tiếu Ca tiếp tục vấn đề, Ngụy Nhung muốn dùng khuỷu tay đẩy nhẹ hắn một cái, tỏ vẻ cảm ơn.

Nhưng Hứa Tiếu Ca là một tên ngốc, hắn giật mình tránh ra, làm Ngụy Nhung xấu hổ không thôi.
Thấy người đặt câu hỏi đã bị thay đổi, Chu Nguyên đành chuyển ánh mắt từ trên người Ngụy Nhung sang Hứa Tiếu Ca, quét mắt từ trên xuống dưới, sau đó nheo mắt lại nói: “Hứng thú mà thôi! Huống hồ tôi cũng chưa từng làm những chuyện gì trái với lương tâm, cho dù quỷ tới cửa tôi cũng không phải sợ, nhỉ? Tôi cũng được học một ít, không đến mức là thất học.

Từ lúc phát hiện cho đến khi rời đi, tôi cũng chưa từng chạm qua thi thể.

Nếu trên người thi thể có dấu vân tay của tôi, đó mới thật sự là gặp quỷ.

Cảnh sát, hai người thấy có đúng không?”
Hứa Tiếu Ca cùng Ngụy Nhung cảm thấy có chút đau đầu.


Hai người đều nhất trí cho rằng người đàn ông trước mặt này không phải là một nhân vật bình hoa.

Từ lúc người này bình tĩnh trả lời các câu hỏi thẩm vấn đã biết người này có chút khó đối phó rồi.
Thời điểm buổi thẩm vấn sắp sửa kết thúc, Chu Nguyên nhướng mày, hạ giọng nói: “Cảnh sát, hai người đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi nữa, tôi không phải là người hai người muốn tìm.

Có thời gian này, tôi hy vọng hai ngươi có thể đi tìm hiểu thứ Nữ Sửu kia……À, ý là búp bê mặc đồ đỏ ấy, nói không chừng sẽ có manh mối mới……”
“Vốn dĩ tôi đã đi ngủ rồi, tôi bị đánh thức sau một loạt tiếng động gây ra.

Mấy người cũng biết trời giá rét đang ủ trong chăn mà bị người bên ngoài làm ồn, thật sự đáng ghét đến mức nào mà.

Khi ấy tôi nén giận trong lòng, nhưng nhìn thời gian thì đã 10 giờ, vì vậy càng tức giận hơn, nghĩ thầm thời gian tốt thế này không lo đi ngủ mà lại nháo nhào ở trước cửa nhà tôi làm gì? Không ngờ vừa mở cửa ra thì liền thấy…… Thiếu chút nữa thì đã bị thứ kia……hù chết.” Đối mặt với cảnh sát thẩm vấn, chủ căn nhà số một nói.
“Nghe nói chú thường hay đi ngủ vào tầm 9 giờ 30 phút, trước khi ngủ chú hay đặt túi rác ra bên ngoài cửa, có chuyện này không?”
“Có, nhưng 9 giờ tối nay tôi đã mang rác ra ngoài rồi.

Thời gian công tác vệ sinh môi trường trong thời điểm Tết âm lịch không ổn định, có đôi khi sáng hôm sau họ mới lấy rác, có đôi khi là sẽ lấy sớm vào buổi tối, vậy nên trước khi ngủ tôi đều mang rác ra để ở bên ngoài.

Bởi vì hôm nay thời tiết quá lạnh, cho nên tôi mới ngủ sớm hơn bình thường.” Nói rồi, vị chủ nhà kia liền cầm lấy ly nước ấm mà Hứa Tiếu Ca vừa mới rót ra cho, cái ấm làm xoa dịu nỗi kinh hoàng và cái lạnh của đêm nay, “Cảm ơn cậu cảnh sát.”
“Hôm nay là đêm giao thừa, sao chú lại đi ngủ sớm vậy?” Ngụy Nhung nhướng mày, tận lực lấy thông tin chi tiết của từng chuyện nhỏ nhặt nhất một cách rõ ràng.

Bỗng nhiên cô lại hạ giọng, nghiêm túc nói: “Chú phải biết rằng khai man ở cục cảnh sát sẽ bị truy tố trách nhiệm pháp lý đấy, cho nên tôi hy vọng mỗi một câu nói mà chú nói ra, chú đều phải chịu trách nhiệm.”
Vốn dĩ chủ căn nhà số một là một người đàn ông trung niên hói nửa đầu, ngày thường vẫn luôn sinh hoạt một cách nơm nớp lo sợ, nghe Ngụy Nhung nói xong, bèn kích động nói: “Cảnh sát, mỗi một câu tôi nói ra còn thật hơn cả trân châu nữa.

Cái đêm giao thừa chết tiệt này, đối với tôi mà nói nó chẳng khác gì là đang dày vò làm khó tôi cả.

Bà nhà vừa mới ly hôn với tôi, dẫn theo cả đứa nhỏ đi về nhà ngoại, hiện tại căn nhà này chỉ có một mình tôi mà thôi.

Lễ tết làm cái quái gì, không đi ngủ chẳng lẽ lại nhìn người ta ăn tết sao? Thất vọng buồn nhiều trong lòng lắm đấy……”
Chủ nhà Địa Trung Hải kích động lên, thời điểm nói chuyện bọt biển bay tứ lung tung.

Ngụy Nhung ngửa đầu ra sau, nhíu mày tiếp tục hỏi: “Vậy thời điểm từ 9 giờ cho đến 10 giờ tối, chú có nghe thấy tiếng động gì ở bên ngoài không?”
“Không có, tôi vừa nằm xuống là đã ngủ rồi.

Độ cách âm của căn nhà cũng không kém quá mức, trừ phi là bên ngoài làm ầm làm ĩ lên, bằng không tôi vẫn sẽ như bình thường chẳng nghe thấy gì cả.”

“Tôi cùng bạn gái đi quảng trường trung tâm thành phố để chúc mừng Tết âm lịch, chuẩn bị đi countdown hứa nguyện, chưa kịp hứa nguyện gì đã bị mấy người ở cục cảnh sát gọi điện thoại chạy qua đây rồi.” Tần Phong ngồi có chút cà lơ phất phơ, lời nói ra còn mang theo vài phần trách móc các vị cảnh sát đã làm lỡ hẹn hứa nguyện của hắn và bạn gái.
“Anh là nhân viên chuyển phát nhanh?” Ngụy Nhung không quá thích những loại người lưu manh như Tần Phong, cô xụ mặt hỏi.
Tần Phong lấy giấy chứng nhận nhân viên chuyển phát nhanh từ trong túi ra, dùng đầu lưỡi đảo quanh miệng một vòng, dáng vẻ vô cùng tuỳ tiện: “Người đẹp cảnh sát à, đây là chứng nhận công tác của tôi.

Cô có thể gọi điện thoại đến công ty chuyển phát nhanh này hỏi một chút, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh ưu tú ở công ty đó.”
“Anh có quen biết với Chu Nguyên không?”
“Vô nghĩa, Chu Nguyên là anh em của tôi.

Hôm nay bạn gái tôi cứ thúc giục tôi mãi, nhưng tôi thì vẫn còn một gói hàng cuối cùng chưa kịp giao, vì vậy nên mới nhờ cậu ấy giúp đỡ.

Người đẹp cảnh sát à, có vấn đề?” Tần Phong lấy điện thoại di động ra, mở wechat nhấn vào Chu Nguyên, đưa lịch sử cuộc đối thoại mới nhất ra đặt ở trước mặt Ngụy Nhung và Hứa Tiếu Ca: “Đây, tôi nhắn wechat cho A Nguyên, nhờ cậu ấy hỗ trợ.

Còn đây là ảnh chụp tôi đã đăng lên vòng bạn bè, ảnh chụp của một quán cà phê ở trung tâm thành phố mà tôi và bạn gái đã đi vào tối nay.

Không tin hai người có thể đến quán cà phê đó để xem video giám sát, hai người gọi tôi qua đây là để hỏi mấy thứ này mà phải không?”
“Xin anh hãy chú ý thái độ nói chuyện của anh.” Ngụy Nhung áp chế cơn lửa giận trong người, cau mày tiếp tục nói: “Người bạn Chu Nguyên của anh là nhân chứng đầu tiên phát hiện hiện trường của một vụ án mạng, không những vậy, anh ta còn có hành động quỷ dị là ngồi xổm ở trước mặt thi thể rất lâu, cho nên……”
Ngụy Nhung nói còn chưa nói xong, Tần Phong liền nhịn không được xen mồm vào nói: “Cảnh sát, hai người đừng lãng phí thời gian ở trên người chúng tôi nữa, bạn tôi tuyệt đối sẽ không có khả năng làm chuyện xấu.

Cô nói cậu ta là loại người thấy việc nghĩa hăng hái làm tôi còn tin, tôi cảm thấy đầu óc của cô có vấn đề rồi mới đi nghi ngờ cậu ta.”
Nói xong Tần Phong liền khiêu khích mà nhìn Ngụy Nhung, không hề bởi vì cô là một người đẹp mà thân thiện hòa nhã.
Ngụy Nhung thiếu chút nữa là nhịn không được mà bùng nổ, may thay có Hứa Tiếu Ca giữ chặt cô lại.

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy khách đến phòng thẩm vấn đêm nay, thật đúng là người nào người nấy cũng nguy hiểm như nhau, rất dễ châm ngòi khiến cô phát nổ.

Ngụy Nhung dùng sức đập mạnh xuống bàn, trầm mặt nói: “Chú ý thái độ của anh, tôi chỉ cần anh trả lời cho tôi biết Chu Nguyên có quen biết với Trương Viên hay không? Trả lời là có, hoặc là không.”
Ngụy Nhung kéo dài mặt tỏ vẻ không vui, nhưng Tần Phong thì đã quen với thói lưu manh vô lại, ăn mềm chứ không ăn cứng.

Hắn ngã lưng vào ghế, cà lơ phất phơ mà nhìn Ngụy Nhung đang nổi giận đùng đùng kia, lộ ra vẻ mặt thản nhiên cười một cách đê tiện: “Tôi không biết.

Những gì tôi biết tôi đã nói hết với các người rồi.

Cảnh sát à, có thể thả tôi ra ngoài được chưa? Tôi còn phải đi giải thích với bạn gái nhà tôi nữa, Tết nhất mà phải tới cục cảnh sát đúng là đen đủi mà.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui