Cấm Phạm Quy


Phần 1: Ba phần kiêu ngạo
Trường tư lập Thiên Thành nghỉ hè lần này được 20 ngày, tính cả bảy ngày huấn luyện quân sự, còn chưa đến tháng 9 thì lớp 12 đã vào khai giảng.
Thời tiết vẫn nóng bức, ánh sáng mặt trời gay gắt, trên sân thể dục lúc nghỉ giữa giờ cũng không được bao nhiêu người, tiết thể dục tạm thời dời vào nhà thi đấu có điều hòa.

Nhưng cho dù như vậy, vẫn không biết truyền đâu ra những tin hành lang có vẻ khá chuẩn xác khiến bọn học sinh vừa qua khỏi kỳ nghỉ chưa kịp hồi tâm đã tiếp tục rục rịch, nghe nói đại hội thể thao mùa thu năm nay sẽ tổ chức sớm hơn năm ngoái, tổ chức chung với lễ kỷ niệm 30 thành lập trường.
Trong đại hội thể thao năm ngoái, được chú ý nhất là bóng rổ, những môn thể thao đối kháng vốn luôn khiến người sôi trào nhiệt huyết, huống hồ đây còn là cơ hội tốt để nhóm Alpha khoe ngầu.
Nhưng mà nhóm Omega trong lớp của Diệp Từ năm nay không quá hứng thú với chuyện “ngắm Alpha” —— đám Alpha thối đó nào vừa đẹp trai vừa thơm thơm như anh giai Omega của bọn này?!
Thi đấu thể thao trong đại hội không nghiêm khắc tỉ mỉ như thi đấu chuyên nghiệp, người dự thi chủ yếu vẫn được phân chia theo giới tính tuyến thể, suy cho cùng thì giới tính tuyến thể có ảnh hưởng đến tố chất thân thể lớn hơn giới tính sinh lý.

Các Alpha nữ có thể ngang tài ngang sức với cả Alpha nam, nhưng nam Beta bình thường vẫn thua kém hơn nam Alpha.

Bởi vậy nếu phân chi theo cấu tạo “nam nữ”, vậy đại hội thể thao chỉ sợ sẽ không phải là đại hội thể thao của toàn trường, mà là đại hội thể thao dành riêng cho nam nữ Alpha.
Alpha của lớp Diệp Từ đều rất giỏi đánh bóng rổ, cả khối có 15 lớp, lớp 7 của bọn họ năm trước cơ bản là nhảy nhót tung tăng trên top 5.

Nhưng Omega của lớp 7 thì không được, thường xuyên lót đế top 5 từ dưới đếm lên, có lẽ do Omega thiếu thần kinh vận động của toàn trường đều tụ hết về đây, bởi vậy mấy kì đại hội trước lần nào bọn họ cũng là kiểu trâu bắt chó đi cày, bị lừa gạt đến thi đấu.

Nhưng năm nay thì khác rồi, ánh sáng của Omega đang ở lớp bọn họ, nếu không tranh vị trí thứ nhất thật sự không thể nào nói nổi!
Vì thế hôm nay tan học, Diệp Từ mang mấy Omega muốn lên thi đấu đến sân vận động luyện tập chơi bóng.
Chuyện tan học chơi bóng được quyết định vào tiết thứ hai trước khi tan học, Diệp Từ đã nhắn tin nói rõ tình huống cho tài xế chuyên đưa đón mình, bảo buổi tối tài xế không cần đến đón, cậu sẽ tự gọi xe về.


Gửi tin nhắn xong, Diệp Từ tắt âm điện thoại, vội vàng ném vào ngăn bàn, quay đầu lại đắm chìm vào trái bóng nhỏ đặt trên mặt bàn bóng loáng.

Chờ đến tiếng chuông tan học vang lên, một đám O vây quanh cậu đi đến sân thể thao, có nam có nữ, ríu rít một đường, giống như một đàn chim sẻ vươn cánh.
“Omega của lớp chúng ta lần này nắm chắc quán quân rồi.”
“Tớ sợ tớ lên sân sẽ bị mất mặt, trận bóng rổ học kỳ 1 tớ phạm quy 5 lần bị đuổi xuống luôn hu hu…”
“Tớ cũng…”
“Dựa hết vào Tiểu Từ! Hi vọng của cả thôn!”
Diệp Từ bị khen đến nóng cả mặt, vứt qua vứt lại trái bóng đang ôm trong lòng, chân thành cổ vũ thêm chút an ủi: “Các cậu luyện nhiều hơn một chút chắc, chắc chắn không thể kém so với tớ, bóng rổ quan trọng nhất, là kỹ thuật.

Sợ phạm quy thì chơi nhiều một chút, thuần thục rồi, thì sẽ tốt hơn thôi.”
“Tiểu Từ thật là tri kỷ!”
“Này trước đây tớ nghe ai nhắc tới, Tiểu Từ biết chơi bóng rổ đường phố phải không?”
“Biết mấy chiêu.” Diệp Từ gãi gãi chóp mũi, bảy phần e lệ ba phần kiêu ngạo: “Mấy chiêu làm màu thôi, để khiêu khích.”
“Muốn xem!”
“Tiêu rồi, cảm giác động tâm.”
“A a a quốc gia nợ tớ một cái tuyến thể Alpha!”
“Vậy thì, chờ lát nữa dạy xong… tớ biểu diễn cho các cậu xem, xem một chút.”
Diệp Từ bị vây quanh đến được cưng mà sợ, ngại gần chết, vừa nói, vì để tỏ ra tự nhiên, đầu óc cậu xoay chuyển, làm giống như trong truyện tranh xoay trái bóng rổ trên một ngón tay.
Tiếng khen ngợi bên tai càng thêm vang dội.
Vang dội đến mức Diệp Từ hoàn toàn quên mất việc kiểm tra xem tài xế có trả lời tin nhắn cho cậu chưa.


Hai mươi phút sau.
Trên sân thể thao.
“Tớ làm, làm lại lần nữa.”
Máy lạnh nhà thi đấu mở mát mẻ, Diệp Từ mặc chiếc áo khoác mỏng mùa hè, tay áo được xắn lên, lộ ra cổ tay thanh tú, cậu đập bóng vài cái, làm một động tác chạy ba bước nhảy lên đưa bóng vào rổ vô cùng thành thạo.
Đây là kỹ thuật ném rổ cơ bản nhất, trước đó vào tiết thể dục có vài Omega đã học chơi với cậu, cậu có kinh nghiệm dạy, còn truyền thụ khẩu lệnh.
“Nhớ kỹ, khẩu lệnh sáu chữ.” Diệp Từ giơ ký hiệu số 6 ra, dáng vẻ nghiêm túc khiến người khác muốn trêu chọc: “Một lớn, hai nhỏ, ba nhảy, một lớn là chỉ, chỉ…”
“Là chỉ, chỉ, cái gì?”
Bỗng nhiên có người nhảy vào miệng cậu ngồi.
Giọng nói trầm thấp, không nhìn cũng biết tám phần là Alpha, giọng nói chứa ý cười, học nói lắp trêu chọc Diệp Từ.
Chủ quan mà nói thì cũng chưa chắc có bao nhiêu ác ý, nhưng thật sự khiến người khác không thoải mái.
Diệp Từ nghiêng đầu, lạnh nhạt liếc mắt một cái.
Là Trình Kiêu, Alpha cùng lớp với cậu.
Dáng vẻ quả thật khá đẹp trai, cũng là một đại thiếu gia, mới hai năm cấp 3 ngắn ngủi, đổi người yêu cứ như đèn kéo quân, cũng không biết đến đi học hay đến đi xem mắt.
Lúc Diệp Từ mới chuyển trường đến Thiên Thành, người này cũng hay quấn lấy cậu nói xàm xí, thấy Diệp Từ cứ trưng mặt lạnh ra, biết cậu không dễ “ra tay” mới ngừng nghỉ, kết quả trong khoảng thời gian này lại mang theo mấy lời đầu mỡ ngóc đầu dính trở lại.
“Trình Kiêu cậu có thể đừng ấu trĩ như vậy được không?” Có nhóc O mở miệng nói: “Về chỗ tập luyện của cậu đi.”
Omega lớp 7 bọn họ đều biết Trình Kiêu đa tình, phần lớn đều không có hảo cảm với hắn.
“Liên quan gì đến cậu?” Trình Kiêu nhướng mày, đưa tay muốn lay Diệp Từ: “Này, chọc cậu chơi thôi! Không phải chứ, vậy đã giận rồi à?…”
“Đừng có chạm vào tôi.”
Diệp Từ như mọc mắt sau gáy, né qua một bên, không cho hắn đụng vào.
“Rồi rồi rồi.” Trình Kiêu cũng không giận, có lẽ cảm thấy một đám O làm bộ làm tịch học chơi bóng rổ rất thú vị, nên ôm bóng đứng một bên xem, khóe miệng ngậm cười.

“Một lớn chính là nói…” Diệp Từ xem hắn như không khí, tiếp tục dạy bạn học.
Diệp Từ xem bóng rổ như một sở thích bình thường, chủ yếu là do không có trò giải trí gì khác, nên thường chơi với đám lưu manh đường phố, cá cược vài ván.

Lúc ấy cậu còn nhỏ tuổi, đám người đó xem cậu là con nít, đối xử với cậu không tệ, thua cũng không cần tiền, chơi không thôi cũng được.
Chơi được một thân kỹ năng bản lĩnh của bóng rổ đường phố, mấy trận bóng chính quy đấu quá cứng nhắc, Diệp Từ cảm thấy không hứng thú lắm, những trận bóng do trường học tổ chức cậu chưa từng tham gia.
Kể từ đó, khi cậu dạy cho người khác chơi bóng rổ chính quy, khó tránh khỏi có chút máy móc theo sách vở.
Trình Kiêu nhìn một lát, tự giác cho rằng đã nhìn thấu trình độ chơi bóng của Diệp Từ, có chút đắc ý, nhịn không được ôm bóng rổ chen vào nói, ở một bên chỉ này chỉ nọ, lải nhải dài dòng, lít cha lít chít, ý đồ muốn thu hút sự chú ý của Diệp Từ.
Cuối cùng, Diệp Từ không chịu nổi sự quấy nhiễu này, giơ tay ném bóng rổ cho một nữ sinh học được tương đối, bảo cô dẫn bạn học luyện tập trước, xoay người bước về phía Trình Kiêu.
Trình Kiêu rất hài lòng, cười như không cười ngắm cậu: “Làm gì vậy?”
Diệp Từ dùng ngón trỏ chọt từ dưới lên, móc quả bóng rổ Trình Kiêu đang ôm trong lòng, cầm lấy bằng một bàn tay: “Đến một phen.”
Trình Kiêu vui vẻ, cảm thấy nhóc Omega này chỉ đang mạnh mẽ giả ngầu, sợ Diệp Từ bực, cắn môi nhịn cười, dịu giọng nói: “Được nha, tôi dạy cho cậu vài chiêu nhé?”
“Cám ơn, không cần.” Diệp Từ lạnh nhạt.
“Không cần? Thật sự muốn so với tôi sao?” Trình Kiêu lại cười: “Nếu tôi thắng… có được gì không?”
“Tôi thắng, cậu đi về đó.”Diệp Từ chỉ mấy Alpha ở nơi xa đang cười đùa nhìn về bên này, bọn họ đều là thành viên đội bóng rổ của lớp 7, vốn dĩ cũng đến luyện bóng, kết quả luyện thành hiện trường “vây xem anh Kiêu cua Omega”.
—— Trong mắt Diệp Từ, nhóm người này xem ra ngủ trưa còn chưa có tỉnh.
“Nếu tôi thắng thì sao?” Trình Kiêu không mất thời cơ mà đùa giỡn lưu manh, quăng một ánh mắt thắng chắc về đám hồ bằng cẩu hữu của mình: “Cậu về đó với tôi nhé?”
Diệp Từ: “…”
Cũng là kiểu mặt dày không biết xấu hổ.
Tại sao họ Trình này lại thiếu đánh như vậy?
“Tùy cậu.” Diệp Từ lời ít ý nhiều: “Không thắng được.”
“Đệt.” Trình Kiêu nhẹ nhàng mắng một câu, dùng ngón tay ngoắc ngoắc Diệp Từ: “Lên.”
Ngón tay còn treo giữa không trung, Diệp Từ đã đưa tay ném một cái, bóng rổ hướng thẳng vào mặt Trình Kiêu, đằng đằng sát khí, tốc độ và sức mạnh như này, lỡ đập vào mũi chắc chắn gãy xương.

Trình Kiêu theo bản năng ngửa mặt né đi, nhưng tay Diệp Từ càng nhanh hơn, quả bóng cứ như dính vào lòng bàn tay cậu, bỗng chốc thu hồi về.

Cậu vừa thu bóng về, cú né của Trình Kiêu nhìn có vẻ buồn cười, như một kẻ nhát gan đang phòng vệ.
Nhóm O đứng một bên xem náo nhiệt cười phụt ra tiếng.
Trình Kiêu phân tâm, nhìn về bên đó.
Chưa đến một giây như thế, Diệp Từ xoay tròn cánh tay hung hăng đập bóng vào bảng bóng rổ, Trình Kiêu vặn người cướp bóng, mới nhảy một nửa, bóng đã nảy theo đường cũ về tay Diệp Từ.

Trình Kiêu rơi xuống đất xoay người lại, bước chân còn chưa ổn định, quả bóng lại nảy qua giữa hai chân hắn, hắn xoay người muốn cướp lại, Diệp Từ lại như một cơn gió lướt qua người hắn, điều khiển quả bóng vòng về trước mặt hắn, cứ như đang đùa nghịch một dải lụa.
Trình Kiêu toàn chơi bóng rổ chính quy, nào gặp được trường hợp bị người khác xem mình như con khỉ mà đùa giỡn thế này, xoay chuyển muốn chóng cả mặt.

Diệp Từ lại làm trò cũ mạnh mẽ đập quả bóng vào bảng bóng rổ, Trình Kiêu tự giác nhìn thấu cậu, đứng lù lù bất động, nhìn chằm chằm Diệp Từ, tay phải chuẩn bị cướp bóng, không ngờ Diệp Từ lại lấy đà nhảy lên tiếp bóng, rồi lại nhảy tại chỗ ném bóng vào rổ.
Trình Kiêu bị cậu xoay mòng mòng, người cao thân lớn, nói đùa giỡn khỉ cũng không đúng, nghiêm khắc mà nói có lẽ là đang đùa giỡn tinh tinh.
Nhóm Omega đứng xem bên ngoài đều mừng rỡ nhảy nhót, tiếng ha ha không dứt bên tai.
Diệp Từ dựng thẳng một ngón tay trước mặt Trình Kiêu, ý bảo mình vào một quả, sau đó ném bóng đi, chuyển cho những Omega bên kia, điềm tĩnh nói: “Đã nói, sẽ biểu diễn cho các cậu xem.”
“A đù… cậu được lắm.” Trình Kiêu lấy lại tinh thần, nhịn không được huýt sáo lưu manh với cậu, con ngươi bỗng chốc sáng ngời: “Từng chơi bóng rổ đường phố sao?”
Hắn hoài nghi mình mắc chứng M, bị người ta xoay mòng mòng, ngược lại càng động tâm.
Từng chơi.
Diệp Từ thật sự không thích nói chuyện với tên lưu manh này, gật đầu một cái rất nhẹ.
“Được, đến đến, tôi công cậu thủ…” Trình Kiêu hưng phấn yêu cầu đổi vị trí.
Phòng thủ Diệp Từ cũng không tệ, đại hội thể thao học kỳ 1 cậu không tham gia môn thi đấu nào, nhưng học sinh cần đến đông đủ để ủng hộ, cậu hiểu rõ trình độ của Trình Kiêu.
Không phải vấn đề là thắng hay thua, cướp bóng nên cướp Trình Kiêu thành con trai hay cháu trai mới là vấn đề.
Cậu đổi vị trí với Trình Kiêu, đang muốn bắt đầu, góc nhìn thay đổi, lại thấy một hình bóng quen thuộc đứng ở cửa nhà thi đấu.
“Chờ.”
Diệp Từ tích chữ như vàng bảo ngừng thi đấu.
Nhưng chữ “Chờ” này lại thành cọng rơm cuối cùng đập nát bình dấm chua..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui