Cảm Ơn Vì Đã Đến Bên Tôi Lyly


Cuối cùng cũng đến ngày này, ngày mà tôi tốt nghiệp cấp ba và chính thức bước sang tuổi 18, cái tuổi được coi là vị thành niên và phải chịu mọi trách nhiệm về hành vi của mình.

Có thể nói đây là giai đoạn nhạy cảm tôi đang dồn hết công lực vào giọng hát để có thể thi đỗ vào nhạc viện mà tôi đã luyện tập muốn á khẩu luôn.

Lyly thấy tôi ngày nào cũng dán miếng hạ sốt như vậy nên lo lắng lắm.

Nó và mẹ ngày nào cũng sao không chọn nghề khác đi con, nhiếp ảnh hay nhà làm phim tài liệu mà cứ phải chọn cái nghề làm hại đến dây thanh quản này.

Mỗi lần nghe mẹ và nó như vậy là tôi chỉ cười trừ và nói con không sao, tớ không sao vẫn rất khỏe mạnh nên hai người đừng lo mà đi ngủ đi.

Hôm nay cuối cùng luyện tập khắc nghiệt khiến tôi cũng không chịu được mà nén bỏ ra ngoài uống rượu, điều cấm kị nhất của những người học thanh nhạc vì rượu sẽ làm hại đến thanh quản, nhưng tôi vẫn muốn phá bỏ quy tắc đó.


Tôi vừa uống rượu, vừa thở dài vừa suy nghĩ, nghĩ lại mới thấy sao hồi đó tôi lại quyết tâm trở thành ca sỹ như vậy.

Vì mục đích công việc mà tôi muốn làm chẳng mấy liên quan đến các bài học trên lớp nên tôi học gì cũng dở tệ, nghĩ lại mới thấy tôi có năng khiếu với những thứ không được dạy trên nhà trường như chụp ảnh quay phim, làm phim tài liệu về cuộc sống của người ta.

Ôi chết tiệt, chết tiệt thật sự mai là ngày cuối để tôi có thể luyện tập trước kì thi vào nhạc viện mà giờ này vẫn ngồi ở đây.

Tôi vội trở về nhà thì thấy món bánh kem dâu mà tôi thích ở bàn học chắc hẳn con nhỏ đó đã làm để dành cho tôi.

Bằng tuổi tôi mà nó cái gì cũng rất tuyệt đặc biệt là chuyện nấu ăn chỉ cần nhìn qua vài lần thì nó có thể làm tốt hơn cả bản gốc, vậy mà nó lại chọn viết truyện làm công việc sau này chẳng hiểu nó đang nghĩ cái gì.

Tôi ăn bánh xong thì đi ngủ để lấy sức luyện tập và còn chuẩn bị cho kì thi.

Haizz, đã đến ngày tôi lên thớt ngày này có thể là một bước nên thiên đàng hay xuống địa ngục đây, thật không tưởng tượng ra.


Nếu biêt trước đông người đến thi như vậy thì tôi đã chọn nghành khác cho rồi.

Những 1200 người dự thi mà trường chỉ lấy có 50 học sinh thật không thể tin nổi, những người được chọn phải suất sắc đến cỡ nào chứ, tự nhiên giây phút này tôi cảm thấy bản thân kém cỏi vô cùng, và muốn bỏ cuộc.

Nó ngồi bên cạnh ra hiệu cho tôi( cố gắng lên kẻ không giám bắt đầu mới là kẻ thua cuộc).

Thấy nó như vậy nên tôi đã lấy hết dũng khí để chuẩn bị trình diễn ca khúc mà tôi đã khổ luyện bao lâu nay.

Ngày hôm nay tôi sẽ cược một lần nếu tôi đỗ nghĩa là tôi được định sinh ra để trở thành một ca sỹ chuyên nghiệp, còn nếu trượt thì...........!mà không có chuyện đó ở đây tôi đã dành cả tuổi thơ của mình để chăm chỉ luyện tập rồi sao có thể trượt được.

Đang suy nghĩ như vậy thì một giọng nói vang lên: thí sinh tiếp theo Ngọc Linh Anh có ở đây không?.

Mẹ vội chạy đến ôm choàng lấy tôi Xu à mẹ tin con, cố lên dù thất bại hay thành công thì mẹ vẫn luôn tự hào về con.

Đúng rồi tôi phải khiến cho mẹ tự hào, giữ suy nghĩ chắc lịch đó tôi đã bước vào phòng thi và không còn cảm thấy run rẩy nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận