Cảm Ơn Vì Đã Cho Em Gặp Anh
Sáng hôm sau
- Á…_ tiếng hét của Diệp Tử Kỳ vang dội cả căn phòng
- Kỳ nhi làm sao vậy?_ giật mình trước tiếng hét của Tử Kỳ, Tống Sở Thiên tỉnh dậy hỏi cô.
- Tống Sở Thiên, a…nh anh dám nhân lúc em say m…à mà làm chuyện này sao…sao_ Diệp Tử Kỳ lắp bắp chỉ tay vào mặt anh nói.
- Bảo bối à, hôm qua em chính là người chủ động, người chịu oan ức là anh mới đúng._ Tống Sở Thiên nhẹ giọng hờ hững nói, khuôn mặt làm bộ để trêu chọc cô.
- Cái gì?_ Diệp Tử Kỳ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh, nhìn khuôn mặt của anh không giống nói dối. Một màn tối hôm qua như cuốn phim đang tua chậm trong đầu Diệp Tử Kỳ, hình như tối qua chính là người đòi lên trên người anh thì phải, hai má ửng hồng. Ngại ngùng lấy chăn trùm kín đầu lại. " Xấu hổ chết đi được tại sao mình lại có thể làm chuyện như vậy chứ? Híc giờ phải làm sao đối mặt với anh ấy đây?". Nhìn biểu hiện xấu hổ của Diệp Tử Kỳ, Tống Sở Thiên bật cười kéo chăn ra giải phóng cho khuôn mặt hồng hào.
- Kỳ nhi, em yên tâm anh không trách em đâu_ dùng giọng điệu trêu chọc Sở Thiên nói với cô. Tử Kỳ kéo chăn lại " tối hôm qua mày điên rồi sao? Tại sao lại có thể làm ra chuyện to gan như vậy? Ngại chết đi được." cô thầm chửi bản thân mình.
- Kỳ nhi, dù chịu thiệt thòi nhưng anh tình nguyện em đừng ngại_ thấy cô không chịu chui đầu ra khỏi chăn anh tiếp tục giả bộ oan ức nói.
- Cái gì mà chịu thiệt thòi chứ? Em mới là người chịu thiệt, Tống Sở Thiên da mặt anh đúng là dày mà_ không nhịn được anh tiếp tục trêu chọc mình nữa, Diệp Tử Kỳ vén chăn ra quát anh.
- Haha bảo bối à em đáng yêu chết đi được_ ôm cô vào lòng nói.
- Đáng ghét, anh chỉ biết ăn hiếp người ta thôi_ đấm nhẹ vào ngực anh, cô nũng nịu phồng má nói.
- Bảo bối à, chúng ta mãi mãi như bây giờ có được không, anh rất sợ sẽ mất em_ ôm chặt lấy Diệp Tử Kỳ anh ân cần nói
- Được nhưng Thiên ơi, em muốn đi tắm anh có thể_Tử Kỳ ngượng ngùng nói.
- Ừ em nói đúng chúng ta cùng nhau đi tắm_ nói xong Tống Sở Thiên bế Diệp Tử Kỳ lên tay.
- Á, anh làm gì vậy thả em xuống em muốn tự mình tắm_ Diệp Tử Kỳ hét lên khi anh bồng cô trên tay hơn nữa hai người còn không mặc quần áo.
- Em có thể đi nổi sao, đêm qua phục vụ em làm người anh đầy mồ hôi anh cũng muốn đi tắm_ nói xong anh bế cô trực tiếp đi vào nhà tắm. Và trong nhà tắm lại diễn ra một màn nóng bỏng.
*************************************************
Bước xuống nhà nhìn thấy Tống Sở Thiên vẫn thản nhiên ăn sáng như chưa có chuyện gì xảy ra Diệp Tử Kỳ đen mặt đi lại bàn ăn ngồi xuống.
- Dì Trần cho con một phần ăn_ lườm anh rồi cô quay sang nói với dì Trần. Nhìn cô rồi anh nhếch môi tiếp tục ăn không để ý đến Lâm Phù Dung bên cạnh vì cảnh ân ái sáng sớm của họ mà lửa giận ngập đầu.
- Anh Thiên, tối nay có bữa tiệc của nhà họ Tư anh và Tử Kỳ sẽ đi chứ?_ mỉm cười nhìn anh, cô ta hỏi.
- Dĩ nhiên_ Tống Sở Thiên lạnh lùng đáp nhưng anh vẫn dùng ánh mắt chứa đầy sự cưng chiều nhìn cô.
- Bảo bối, em sẽ đi cùng anh chứ?
- Dĩ nhiên, em phải đi rồi nếu không ông xã của em sẽ bị hồ ly tinh dẫn đi mất_ đáp lời của anh ánh mắt Tử Kỳ liếc Lâm Phù Dung. Nhìn Diệp Tử Kỳ, ả ta nở nụ cười xảo trá " Diệp Tử Kỳ tối nay tôi xem cô làm sao giải thích với anh Thiên, coi anh ấy làm sao tin cô" nghĩ thầm trong lòng xong cô ta cúi đầu xuống vui vẻ mà ăn sáng.
- Tử Kỳ cô là chủ tịch phu nhân tương lai nên tối nay cô nhất định phải tới để mọi người trong giới thượng lưu biết_ mỉm cười thân thiện Lâm Phù Dung nói với Tử Kỳ.
- Cô nói đúng_ Tử Kỳ mỉm cười phối hợp với cô ta " Lâm Phù Dung tô xem cô sẽ bày ra trò gì"
- Diệp Tử Kỳ cô cũng có thể coi như là chị dâu tương lai của tôi nên tối nay tôi cùng cô đi chuyện lễ phục rồi cùng nhau đi đến buổi tiệc của nhà họ Tư được không?_ dùng nụ cười chân thành LÂm Phù Dung mời cô đi cùng mình.
- Được tôi đi cùng cô dù sao đối với Thiên cô cũng như em gái anh ấy_ mỉm cười đáp trả, Tử KỲ quay qua nói với Tống Sở Thiên
- Thiên tối nay anh cứ đến trước em và Lâm Phù Dung sẽ đến sau
- Vậy anh đợi em ở bữa tiệc, giờ anh phải lên công ty, tạm biệt_ anh xoay người lấy áo vest vắt trên ghế rồi hôn nhẹ lên môi cô xong mới vui vẻ đi làm.
- Tạm biệt.
- Diệp Tử Kỳ cô đừng quên lời lúc nãy đó_ khi Tống Sở Thiên đi khỏi Lâm Phù Dung liền thay đổi từ khuôn mặt ngoan hiền sang xảo trá.
- Cô yên tâm_ lạnh lùng đáp ả ta, Diệp Tử Kỳ liền đi ra ngoài.Nhìn Lâm Phù Dung nhếch môi cười dì Trần có cảm giác như sắp có sóng gió nổi lên, bà rất lo cho Tử Kỳ không biết có xảy ra chuyện gì không. Quay vào tiếp tục công việc mà trong lòng bà đầy bất an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...