Cám Ơn Vận Mệnh Đã Cho Anh Gặp Được Em

Sáng hôm sau, ai cũng ngủ nướng một chút, đến 8 giờ mới chịu dậy. Tôi nhanh chóng thay đồ, trang điểm, còn Hạt Dẻ thì để Lục Lăng Tranh lo, từ khi ở trên đảo, tôi đã quen với việc này.

Lục Lăng Tranh lái xe chở chúng tôi đi ăn sáng, rồi chở tôi tới nhà xuất bản. Biên tập viên tên Chu Tinh,là bạn học của Trần Hạo, lại là biên tập của Chị Mạn Thanh nên cũng quen biết với tôi. Lúc đầu cũng là do chị ấy giúp đỡ nên tôi không có gì phải lo, chị ấy cũng tranh thủ cho tôi những điều tốt nên tôi chỉ đọc hợp đồng một lần rồi kí luôn.

Khi ra tới nơi thì vẫn còn rất sớm, Lục Lăng Tranh liền đưa chúng tôi đến khu công viên vui chơi. Hạt Dẻ từ khi ra đời đến nay chưa từng rời đảo, hiển nhiên là chưa từng thấy mấy thứ này, liền thích thú vô cùng. Tiếc là tuổi nó còn nhỏ, không chơi được các trò cảm giác mạnh, nếu không sẽ thú vị hơn nhiều.

Đi một buổi chỉ toàn ngồi bập bên, thú nhún, Hạt Dẻ nhanh chóng chán. So với ở trên đảo được đi bơi, bắt cá, leo núi, trèo cây, bắt chim, nơi đây cũng không thú vị mấy.

Đến giữa trưa, anh liền đưa chúng tôi đi ăn, anh dẫn chúng tôi đến một nhà hàng Trung Quốc, ăn đã đặt phòng trước ở đó, nhà hàng này trước đây đi học tôi cũng biết đến, trước đây còn nói chờ tốt nghiệp rồi nhất định sẽ để dành tiền, vào đây ăn một bữa cho biết, nào ngờ hôm nay được đi vào thật.

Lục Lăng Thiên không biết đánh hơi ở đâu, cũng đến. Thật ra thì tôi cũng khá là có thiện cảm với cậu ấy. Cậu ấy dù sao cũng là em trai của anh, đương nhiên là tôi muốn người nhà của anh có ấn tượng tốt với mình. Hơn nữa từ khi gặp đến giờ, Lục Lăng Thiên luôn dành cho tôi sự chào đón, nên tôi càng cảm thấy thân thiết hơn.


Ăn được một ít thì Hạt Dẻ mắc đi vệ sinh, thế là tôi liền dẫn thằng nhóc đi.

Thằng nhỏ giải quyết xong, chúng tôi liền nắm tay đi về. Nhà hàng này lớn thật, nhà vệ sinh cũng cách phòng chúng tôi ăn một khoảng.

Khi đang đi ngang qua một phòng riêng thì cửa phòng đột nhiên mở ra, va vào tôi một chút, người bên trong nhanh chóng nói: “Xin lỗi!”

Giọng nói có một chút quen thuộc, tôi ngước lên nhìn, người kia cũng nhìn lại tôi, đó là một cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, cô ấy nhìn tôi nghi ngờ hỏi: “Trần Hạ? Là Trần Hạ phải không?”

Tôi cuối cùng cũng nhận ra người này là ai, liền lạnh nhạt nói: “Là cậu à, Trương Hân.”

Đôi lúc tôi cứ nghĩ những kí ức kia đã chìm vào quá khứ, nó sẽ không còn có thể làm tôi khó chịu nữa, thế nhưng khi nhìn thấy Trương Hân, những chuyện năm xưa lại hiện lên rõ ràng trong đầu tôi.

Hoảng sợ, kinh hoàng khi bị cưỡng hiếp, đau đớn khi người mình yêu phũ phàng chia tay, thất vọng khi mọi người vui sướng khi mình bị hại, những lời dèm pha, nói ra nói vào và cảm giác không thể tin được bởi sự phản bội. Tôi khi đó, dường như đã nếm đủ đắng cay của một cuộc đời, mà tất cả, đều là do người trước mặt, “bạn thân” của tôi ban cho.

Tôi thật chẳng muốn nhìn mặt cô ta, vì vậy định ôm con quay đầu bước đi, thế nhưng Trương Hân đã nhanh tay nắm lấy tay tôi, sức của cô ta thật mạnh, tôi nghĩ cánh tay tôi hẳn đã in dấu, giọng nói vui mừng giả tạo của cô ta vang lên:

“Trời ơi, Hạ Hạ, gặp được cậu ở đây thật là mừng quá, bấy lâu nay cậu đã đi đâu, mình tìm cậu suốt. Vào đây, vào đây, đúng lúc lớp chúng ta đang tổ chức họp mặt trong này, mọi người thấy cậu chắc sẽ vui lắm.”

Trương Hân dùng sức lôi tôi vào phòng, hướng bên trong nói: “Mọi người ơi, coi ai đến nè!”


Đến khi tôi giãy tay ra khỏi Trương Hân, thì tôi đã đứng trong phòng, Hạt Dẻ hoảng sợ nép vào người tôi.

Bên trong rất đông, những người trong đó đều là những người bạn mà tôi quen thuộc, tôi có thể thấy rõ vẻ ngạc nhiên trên mặt họ. Lớp trưởng cũ của tôi, Kim Minh Viễn vui vẻ đến gần, nói:

“Trần Hạ, là cậu à, tôi đã cố liên lạc với cậu mà không được, không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây.”

Kim Minh Viễn là một thanh niên hoạt bát, có tài lãnh đạo và là người nhiệt tình, năm xưa, cậu ta là một trong số ít những người không châm chọc tôi, vì vậy đối với cậu ấy, tôi cũng có thiện cảm, dù sao trước đó cũng là bạn.

“Ừm, mình đi ăn với bạn, tình cờ thôi.”

Kim Minh Viễn kéo tôi đến bàn ăn: “Nào, nào lại đây. Gặp cậu lúc này trùng hợp quá, nhân lúc mọi người đang họp mặt, cậu cũng vào chung vui.”

Tôi đang định lên tiếng từ chối, dù sao thì hai anh em Lục Lăng Tranh cũng còn đang đợi tôi, thế nhưng tôi bất chợt đối diện với một đôi mắt đầy phức tạp.


Nếu như ai từng học tại đại học T, hẳn là biết Lý Dương. Anh là hot boy của trường, vừa đẹp trai, học giỏi, lại là sinh viên tiêu biểu của khoa tài chính. Năm ấy khi tôi và anh quen nhau, không biết bao nhiêu nữ sinh ghen tị trong lòng, ngoài sáng trong tối châm chọc tôi.

Anh là một người bạn trai khá hoàn hảo, dịu dàng, biết chăm sóc, lại có điều kiện tốt như vậy, năm đó tôi cũng thích anh biết bao, còn rất hạnh phúc khi được quen với anh.

Thế nhưng người bạn trai này, năm đó khi thấy tôi quần áo không chỉnh trong khách sạn, đã chẳng có một lời an ủi, thay vào đó là sự thất vọng, chỉ trích. Tôi còn nhớ anh hẹn tôi ra, nói với tôi:

“TRần Hạ, anh xin lỗi, tuy anh biết em là người bị hại, thế nhưng anh không thể tiếp tục quen với một cô gái có vết nhơ như em.” – Anh ta nói như vậy xong, chưa đầy một tháng đã quen với Trương Hân.

Nay gặp lại, tuy nói tôi không trách anhh chuyện năm xưa, nhưng cũng chẳng muốn nhiều lời. Khẽ gật đầu chào hỏi, liền định tạm biệt: “Được gặp mọi người ở đây cũng thật vui, thế nhưng tôi…”

“Ai da, đây là con của cậu phải không? Đứa bé là kết quả của năm đó sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui