Cảm Ơn Em Vì Đã Ở Bên Anh

- Hân Hân .
Có tiếng nói bỗng vang lên trong không gian tĩnh lặng . Là Nhật Phong , hắn đang đứng dựa vào xe và nhìn người con gái mình yêu đứng trước mặt .
- Ơ ... Nhật Phong ! Anh làm gì ở đây ? Hân Hân hơi ngạc nhiên khi thấy hắn đứng đó nhưng rồi nó cũng mỉm cười chạy lại chỗ Nhật Phong .
- Anh chờ em . Hôm nay em đã làm gì ?
Nhật Phong kìm nén cơn giận lại và dịu dàng hỏi nó . Hắn muốn xem câu trả lời cỉa Hân Hân là gì . - Hôm nay em đi chơi với bạn đó . Vui lắm cơ . - Hân Hân ngây thơ nói .
- Bạn sao ? Là ai vậy ? Nguyệt Linh sao ?
- Không phải , là Tommy cơ !
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý là sẽ được nghe cái tên đó nhưng khi nghe tưc chính miệng Hân Hân nói ra , hắn vẫn cảm thấy bực mình .
- Ha , lại lac tên đó . Rốt cuộc hắn quan trọng tới vậy hay sao ? Em nói 2 người chỉ là bạn hả ? Liệu có đúng như lời em nói hay không ? - Nhật Phong tức giận nói .

- Tụi em chỉ là bạn bình thường thôi mà . Chẳng phải em đã nói rồi hay sao ? - Nó nhìn Nhật Phong và giải thích .
- Nếu vậy thì đây là gì ?
Nói rồi hắn đưa điện thoại có hình nó và Tommy đang ôm nhau . Khuôn mặt nó ánh lên vẻ hạnh phúc và nụ cười cực kì tươi . Hân Hân như sững lại . Cái này ... Đúng là nó có ôm Tommu nhưng đó chỉ đơn giản là cái ôm của tình bạn chứ không có gì khác .
- Vậy là anh đã nói đúng ?
- Khoan , Nhật Phong nghe em giải thích đi . - Nó thấy Nhật Phong bỏ đi liền đuổi theo .
- Chẳng còn gì để giải thích hết .
Nhật Phong bỏ đi và không thèm nghe nó nói dù chỉ 1 lời . Nếu như hắn đứng lại thì con tim hắn sẽ lại mềm yếu mà tha thứ cho nó . Hắn leo lên xe và bỏ đi trước mắt Hân Hân . 1 giọt rồi 2 giọt , từng giọt nước mắt thi nhau lăn dài trên má . Nó buồn lắm khi Nhật Phong lại không chịu nghe nó giải thích . Nó cứ đứng đó , cũng chẳng biết là đã bao lâu rồi nhưng hiện tại chân nó không thể cử động được . Từng cơn gió thổi qua lạnh buốt nhưng sao lạnh bằng lòng nó bây giờ ? Nó cảm thấy bất lực , chẳng phải nó đã nói là giữa nó và Tommy không có gì hết sao , rồi còn tấm hình đó nữa . Minh Nhật vô tình đi ra ngoài thì bắt gặp nó đang đứng đó , anh đi lại tính gọi nó như thường ngày nhưng bắt gặp dáng vẻ nó bây giờ anh thấy ngạc nhiên và đau xót vô cùng .
- Anh hai !
Nó chỉ gọi được 1 tiếng rồi ngã khuỵu xuống và ngất đi . Minh Nhật thấy vậy liền hốt hoảng ẵm nó vào nhà và gọi cho bác sĩ . Nó đã không được khỏe lại đứng ngoài gió lâu như vậy khiến cho cả nhà ai cũng lo lắng đứng ngồi không yên . Đến khi thấy nó nằm ngủ ngoan trên giường thì cả nhà mới yên tâm được phần nào .

Ở 1 nơi nào đó ...
- Thêm 1 ly nữa .
- Dạ
Hiện tại Nhật Phong đang ở quán bar . Bây giờ hắn chỉ có thể mượn rượu để giải sầu mà thôi . Chỉ có như vậy mới khiến hắn quên đi được những chuyện vừa rồi . Nhưng càng uống thì những thứ đó lại càng thể hiện rõ nét hơn bao giờ hết . Nhật Phong cực kì tức giận , không phải là hắn không tin Hân Hân nhưng cứ thấy những tấm hình đó rồi những dòng tin nhắn là hắn lại phát điên lên được . Người con gái hắn yêu sao có thể cười nói rồi ôm thằng con trai khác 1 cách tự nhiên như vậy ?
- Phong , là anh sao ? Sao anh lại uống nhiều như vậy ?
Ngọc Nhi thấy hắn đang ngồi uống rượu 1 mình thì đi tới dịu dàng hỏi .
- Mặc kệ tôi . - Hắn lạnh lùng nói .
- Về đi anh ! Anh say quá rồi . Để em đưa anh về nhé . - Ngọc Nhi nắm lấy tay hắn và đỡ hắn đi .
- Tôi nói bỏ ra . Không cần cô quan tâm .
Hắn hất tay cô ra nhưng Ngọc Nhi vẫn cứ bám vào . Đâu ai biêt rằng trên môi cô vừa xuất hiện 1 nụ cười . Ngọc Nhi không đưa hắn về nhà mà cả 2 cùng vào khách sạn ...
End chap 32
~ Chewry ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui