Anna cho ca nô chạy vào bờ, sau đó dựng nên một màn chìm ca nô, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười chiến thắng. Điện thoại của Mộc Ngân nằm trong tay Anna, cô xóa đi tin nhắn của mình, trùng hợp thay có tin nhắn đến, lúc đầu có phần bất ngờ, nhưng ngay sau đó cười nham hiểm, ý định xấu xa len lỏi trong đầu.
"Hãy nhanh chóng rời khỏi đây, ta sẽ kêu thư ký Trương mang cho cô vé máy bay và một số tiền đủ cho cô sống phần đời còn lại. Còn nếu không, cô sẽ phải hối hận"
Anna lướt lướt bàn tay trắng mịn trên màn hình rồi bấm gửi, sau đó quăng điện thoại lên bờ biển.
"Cháu không cần số tiền đó, cháu biết rồi, cháu sẽ rời xa anh ấy, mãi mãi."
Bóng lưng đẹp đẽ của Anna nằm dài trên bờ biển, bóng lưng của sự chiến thắng.
- - -
[ Xin lỗi, cậu có phải bạn của chủ nhân số điện thoại này không? ]
[ Phải, có chuyện gì sao? ]
[ Tôi là cảnh sát thành phố, ở biển ngoại ô có một vụ chìm cà nô, chúng tôi nhặt được chiếc điện thoại này và nghĩ nó là của nạn nhân, anh có thể tới để xác nhận được không? ]
_Bộp...
Khi nhận được tin, hắn mới chợt nhận ra, căn bản hắn không thể quên Mộc Ngân. Không phải chỉ cần không nhìn thấy cô, không nghe cô nói chuyện, không quan tâm đến cô thì sẽ quên, mà là càng ngày càng khắc ghi hình bóng của cô vào tận xương cốt.
Anh không cho phép em rời bỏ anh, nếu anh chưa cho phép, La Mộc Ngân, cho dù em lợi dụng anh, tiếp cận anh vì mục đích, anh cam tâm trở thành bù nhìn, mà yêu em.
Khi hắn đứng trên bờ biển, cảm giác đau đớn trong tim kéo dài mãi, như thể vạn mũi kim đâm vào, từng cái từng cái, tê liệt cả tim hắn. Đến khi nhìn thấy dòng tin nhắn kia, tim hắn hoàn toàn lạnh lẽo, hai tay siết chặt nổi đầy gân xanh. Khi ấy, hắn lại lạnh lẽo hơn cả băng, nguy hiểm hơn cả loài sói hoang.
Thì ra, là do ông ép cô, chứ không phải cô phản bội hắn! Tất cả, đều là sắp đặt của ông ta.
-Từ nay trở về sau, tôi sẽ không bao giờ coi mình có người ông như ông, đứa cháu này, ông cũng xem như đừng có, là ông ép tôi đến con đường tuyệt vọng thì đừng ép tôi vì sao lại trở thành như hôm nay.
- - -
Đó là lần cuối cùng hắn gặp ông mình, hắn đã đứng trước mặt ông ta và nói câu đó, từ đó tới giờ hắn không gặp mặt ông mình lần nào nữa.
-Tránh xa tôi ra... đừng đến gần... đừng...
Dòng suy nghĩ bị đứt quãng bởi tiếng la đầy bất lực của Thuyết Thuyết, Hạo Thần giật mình quay đầu nhìn thấy cô đang ngồi trên giường thu mình lại khóc, từng giọt nước mắt chạm tới cánh lòng của hắn, càng lúc càng nhiều.
Thuyết Thuyết gục đầu úp lên giữa hai đầu gối, ôm chân mình, nước mắt càng chảy dài, lúc đó, cô rất sợ, sợ nếu bị bọn họ tóm được, cuộc đời cô chắc chắn bị hủy hoại. Vì sao họ lại ác độc đến thế?
Thuyết Thuyết đau đớn tủi nhục khóc, lại được một vòng tay dang ra ôm vòng lấy thân hình nhỏ bé của mình, vòng tay ấy, lòng ngực vững chắc ấy, lại ấm áp dịu dàng cùng vững vàng biết bao.
Hạo Thần ôm thân thể bất lực của cô vào lòng, hắn không biết lúc đó mình thế nào, hắn chỉ biết, hắn muốn ôm cô, cho cô dựa vào lòng ngực mình mà khóc, nước mắt của cô, làm con tim bấy lâu nay khóa chặt của hắn rung động từng đợt một.
Thuyết Thuyết hai tay vấu chặt áo hắn, nước mắt càng rơi nhiều, tiếng khóc càng lớn hơn.
khi ấy, cô cũng chỉ biết, ngoài hắn ra, cô không cần bất cứ ai nữa, ngoài hắn ra thì không thể ai có thể cho cô dựa dẫm, cho cô lòng ngực đầy an toàn cùng ấm áp này.
-Được rồi, nín đi.
Hạo Thần ôm cô chặt một chút để cô có thể cảm nhận được hơi ấm của mình, nhẹ giọng nói.
-Tôi... tôi rất sợ... rất sợ... bọn họ muốn... tôi sợ lắm, Hạo Thần.-Thuyết Thuyết như đứa trẻ bị bắt nạt liền òa khóc nói với hắn.
-Không sao rồi, không sao rồi. Đừng nhớ nữa, quên hết đi.-Hạo Thần vỗ vỗ bờ vai gầy run lên của cô.
Hắn không thể dối lòng rằng "Mình không hề quan tâm cô." mà là hắn thật sự bắt đầu rất quan tâm lo lắng cho cô, hình bóng của cô từ từ khắc ghi vào tận tâm can của hắn, vào tận trái tim khóa chặt của hắn, mà hắn, lại không dám thừa nhận điều đó, chỉ có thể nói với bản thân mình "Cô không phải dành cho hắn, hắn lại càng không thể dành cho cô."
Thuyết Thuyết khóc một hồi rồi nín, gương mặt xinh đẹp đã bị nhòe lệ, cô mệt mỏi nhìn hắn.
-Rửa mặt, rồi xuống nhà đi, tôi có cái này cho cô.-Hạo Thần buông cô ra, vươn một tay lau nhẹ vài giọt nước mắt ở khóe mắt của cô, không còn lạnh lùng như trước nữa.
Thuyết Thuyết thoáng chút ngạc nhiên, lời nói, cử chỉ của hắn, hoàn toàn không còn xa lạ như trước, không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo kia, chỉ còn một con người hết mực ân cần cùng dịu dàng.
Cô, đang nằm mơ hay sao? Nhưng nếu là mơ, cô nguyện được mãi trong giấc mơ này mãi, bởi vì bản thân cô, rất muốn thứ cảm giác ấm áp từ nơi hắn.
Khi Thuyết Thuyết bước vào bếp, thì trên bàn ăn trải khăn trắng điểm vài hoa văn đã bày một ly kem chocolate béo ngậy, một ly cà phê Uyên Ương cùng một dĩa bánh macaron đủ màu sắc.
Hạo Thần tựa lưng ngồi ở ghế, hai tay hắn chắp lại đặt lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau.
-Cái này...-Thuyết Thuyết sụt sùi chỉ những thứ trên bàn
-Những thứ này đều mua cho cô, vẫn còn trong tủ lạnh, nếu muốn ăn nữa thì lấy thêm.-Hạo Thần nhìn cô, hai tay để xuống đút vào túi quần mình.
-Thật, sao?-Thuyết Thuyết ngệch mặt, từ bao giờ,hắn lại trở thành một con người khác biệt như trước đến thế này?
-Không muốn ăn sao?-Hạo Thần nhìn cô, như ý muốn lấy lại những thứ trên bàn cất đi
-Không phải, ý tôi, ý tôi là... tôi sẽ ăn hết, sẽ ăn hết không bỏ thứ gì.-Thuyết Thuyết cười đến híp cả mắt, cảm giác vui sướng cùng hạnh phúc tràn đầy trong lòng cô
Hạo Thần hơi nhoẻn miệng cười, sau đó nhìn cô nhanh như thoắt ngồi đối diện mình, cầm chiếc muỗng múc kem trong ly ra ăn
Thuyết Thuyết ăn kem xong, nhấp một ngụm cà phê rồi tiện tay cầm bánh macaron lên ăn, sau đó tiếp tục ăn kem, cô luôn nói, khi ăn kem, tâm tình cô sẽ tốt hơn. Hôm nay, kem lại mang theo hương vị hạnh phúc hơn cả bình thường, có phải vì, là do hắn chuẩn bị cho cô, là do hắn đang ngồi trước mặt cô, nhìn cô ăn hay không?
-Mà cà phê này, là pha thế?-Thuyết Thuyết hỏi.
Hạo Thần im lặng một hồi rồi mở miệng nói:
-Là tôi.
-Thật sao? Đây là cà phê do chính tôi tự chế ra, sao anh có thể pha được nó?-Thuyết Thuyết cực kì ngạc nhiên.
-Lúc trước cô pha cho tôi, còn nói ra cách pha cho tôi, giờ lại đi hỏi như thế. Đúng là gà mái ngốc.
-Có sao? Anh đừng pha cho ai nữa nhé, cũng không được nói cách pha cho ai luôn đấy. Đây là bí mật giữa hai chúng ta thôi đấy.-Thuyết Thuyết đưa ngón trỏ đặt lên môi làm động tác giữu bí mật.
-Vô sĩ!-Hạo Thần phun ra hai từ nhưng khóe môi lại cong cong.
-Thôi mà, quán cà phê của chúng tôi còn phải kinh doanh kiếm tiền nữa mà, nếu anh đi nói ra hết, chúng tôi sẽ bị phá sản cho xem.
-Ai thèm nói chứ.-Hạo Thần hất mặt.
-Mà nó ngon lắm, mùi vị đậm đà, vừa ngọt vừa đắng, đúng vị này rồi đấy. Học trò ngoan!-Thuyết Thuyết đưa ngón cái ra.
-Cái gì mà học trò chứ? Cô bị điên à, từ khi nào tôi lại trở thành học trò của cô?
-Thôi thôi, học trò cưng của cô, em ngoan lắm.-Thuyết Thuyết cười híp mắt.
Hạo Thần lườm cô một cái thật dài, sau đó chẳng thèm quan tâm đến cô nữa.
-Anh ăn đi.
Thuyết Thuyết đưa một muỗng kem to đến trước miệng Hạo Thần, cười ngọt ngào.
Hạo Thần hơi né đi, cũng thay cho câu trả lời là không, nhưng Thuyết Thuyết lại dịch chiếc muỗng đưa đến trước miệng hắn lần nữa.
-Ăn đi, sẽ rất thoải mái.-Thuyết Thuyết cười tươi hơn bao giờ hết, bởi vì ngay bây giờ, cô đang rất hạnh phúc
Hạo Thần đưa mắt nhìn xuống muỗng kem chocolate, đôi mày hơi nhíu lại nhưng rồi dãn ra, hành đông tiếp theo chính là há miệng ăn muỗng kem của cô.
Đến hắn, cũng bất ngờ là thế!
-Có ngon không?-Thuyết Thuyết đưa muỗng kem về, nhìn anh dò ý
-Cũng được.
Hạo Thần nuốt kem trong miệng đi, thoáng suy nghĩ rồi gật nhẹ đầu nói.
-Phải là được chứ? Lần nào hỏi anh, anh cũng cũng được, cũng tốt, cũng ngon. Có thể khác không?
Hạo Thần hơi im lặng, như trầm ngâm suy nghĩ.
-Làm sao thế? Giận sao?-Thuyết Thuyết thấy anh im lặng, nhìn hắn.
-Đang suy nghĩ.
-...
Thuyết thuyết im lặng nghe anh nói tiếp.
-Cô nói xem, sau này tôi có nên nói rất tốt, rất hay, rất được không?-Hạo Thần đặt hay tay lên bàn hỏi cô
Thuyết Thuyết nhìn hắn, sau đó bật cười.
-Phải là rất tốt.-Thuyết cười không ngớt nói
Hạo Thần chỉ nhoẻn miệng cười, nhìn cô. Có phải, càng ngày hắn càng lún sâu không?
- - -
Khoảng thời gian ấy, là khoảnh khắc cô hạnh phúc nhất, nhưng chưa được bao lâu, thì chính con người làm cô hạnh phúc rơi xuống vực thẳm, hóa ra, hắn có mục đích, là cô, ngộ nhận.
Mặt trời đã lặn từ lâu, mảng trời đen được điểm vài vì sao sáng lấp lánh, vầng trăng tròn sáng rực tỏa sáng cả bầu trời đêm.
Thuyết Thuyết ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn bầu trời đêm, nụ cười tươi hiện rõ trên gương mặt thanh tú, chiếc miệng nhỏ hát nhỏ một đoạn nhạc.
Cô không khó nhận ra khoảng thời gian gần đây, cô đối với hắn, đã có sự thay đồi rất nhiều, khi nhìn thấy hắn, tim cô lại rạo rực, như muốn nhảy ra ngoài.
Thuyết Thuyết vui vẻ hát khúc nhạc cho đến khi thấy Hạo Thần lái chiếc Ferrari ra ngoài, trong lòng cô hiếu kì nhưng cũng không dám đuổi theo. Cho đến một tiếng sau, tiếng chuông báo tin nhắn của chiếc điện thoại của cô vang lên, Thuyết Thuyết xem tin nhắn là của Hàn Phong.
"Anh muốn cho em biết một chuyện, đến Cám Dỗ, sau đó nhờ nhân viên dẫn đến nơi anh và Hạo Thần hay đua."
Dòng tin nhắn có vẻ ngắn gọn nhưng mà trong lòng Thuyết Thuyết rục rịch không thôi, linh cảm cho cô biết, hình như là có gì rất quan trọng, lại không tốt xảy ra?
Rốt cục là chuyện gì?
Không nghĩ ngợi nhiều, Thuyết Thuyết thay nhanh quần áo, bắt vội taxi đi đến đại điểm anh nói. Đến Cám Dỗ có một nhân viên hỏi cô có phải Lăng Thuyết Thuyết không? Đợi cô gật đầu anh ta mới đưa cô đi.
Anh ta dẫn cô đến bãi đất trống khá gần bar, đối diện đường cao tốc, nhân viên đưa cô đến nơi xong cũng bỏ về bar trước, từ xa Thuyết Thuyết có thể nhìn thấy Hạo Thần và Hàn Phong đứng nhìn nhau xung quanh có hai chiếc xe môtô phân khối lớn cùng nhiều tên con trai khác đứng phía sau hai người, Thuyết Thuyết còn định tiến lên gọi hai người nhưng mà lại dừng chân nép vào một chỗ kín, lắng nghe cuộc đối thoại của cả hai.
-Thuyết Thuyết, không sao chứ?-Hàn Phong lên tiếng trước
-Vẫn khỏe đó thôi.-Hạo Thần hơi nhún vai lạnh nhạt đáp
-Dạo này, thấy cậu khác so với trước nhỉ?-Hàn Phong không biết là đang hỏi thăm hay chế giễu
-Có ý gì?-Hạo Thần nhíu mày nhìn Hàn Phong.
-Không, chỉ là góp ý, thấy cậu có vẻ càng ngày càng quan tâm Thuyết Thuyết thôi.-Hàn Phong dựa người vào chiếc xe môtô, nhìn thấy chiếc bóng đen núp trong chỗ khuất, khóe môi nhếch lên đầy thỏa mãn
-Có phải cậu muốn ám chỉ tôi yêu cô ta?-Hạo Thần hơi cười lạnh
Thuyết Thuyết tim đập thình thịch, trong lòng có chút chờ mong câu trả lời của Hạo Thần, là cô quá mơ tưởng hay sao mà nghĩ hắn yêu cô?
-Cũng có ý đó.-Hàn Phong hơi nhún vai
-Cậu đề cao cô ta quá nhỉ? Nếu không phải cô là chịu được ba tháng tôi đã không dùng kế sách này, trực tiếp ra tay để cô ta yêu tôi rồi sau đó tôi sẽ ruồng bỏ cô ta, để cô ta đau khổ quay về nhà mình.
Ai mà biết, tim Thuyết Thuyết như ngưng đập, cảm giác tê liệt cùng đau nhói mạnh mẽ nổi dậy, cả người cô bủn rủn, suýt đứng không vững, lòng ngực như có tảng đá nè xuống làm cô rất khó thở, cứ như, xung quanh oxi đã bị rút cạn.
-Thật sao?-Hàn Phong ý cười càng đậm.
-Cậu nghĩ, cô ta có thể để tôi yêu sao?
Thuyết Thuyết cười, nụ cười lại thê lương, giọt nước mắt nóng hổi chưa kịp rơi xuống đã được cô mạnh mẽ lau đi. Cô không phải không biết mình yêu hắn, bắt đầu yêu hắn, từng chút một. Nhưng hắn lại nói, hắn không phải yêu cô, hắn quan tâm là vì muốn làm cô yêu hắn, sau đó bỏ rơi cô, làm cô đau khổ để tự mình bỏ đi.
Cô, nhất định phải hỏi rõ hắn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...