Thuyết Thuyết khẽ thở dài, nhìn ra bên ngoài tiệm lại xuất hiện các cô gái hám trai, chắc lại phải vất vả nữa rồi.
-Thuyết Thuyết à, mấy ngày nay không gặp em, anh quả thật rất nhớ em.-Tuấn Kỷ nói xong liền ôm lấy Thuyết Thuyết, cái ôm này rất ấm áp, mùi hương nam tính phả vào lỗ mũi Thuyết Thuyết làm cô thoáng đỏ mặt.
Chuyện Thuyết Thuyết bị bệnh nhập viện chỉ có Hạo Thần, Hàn Phong và em trai cô biết thôi, ngoài ra cô không nói cho ai cả.
-Anh này, buông em ra.-Thuyết Thuyết vội đẩy anh ra khỏi người mình.
-Không có em để chọc phá, anh thật chán.-Tuấn Kỷ nhéo nhẹ chóp mũi của cô.
-Vậy là anh đến đây chọc phá em để giúp anh giải khuây?-Thuyết Thuyết bĩu môi.
-Ơ...anh không có. Em...hiểu lầm rồi, chỉ là...chỉ là...-Tuấn Kỷ bối rối.
-Nhìn anh kìa, em chỉ nói đùa thôi, anh có cần như vậy không?-Thuyết Thuyết cười phá lên.
Đúng rồi nhỉ! Tại sao anh phải giải thích vội vàng như vậy?
-Xem hai người kìa, tôi là người vô hình hả?-Hạo Dương im lặng từ nãy giờ mới được nói.
-Em nào có.-Thuyết Thuyết cười cười.
-Anh biết em không dám.-Hạo Dương cười ấm áp, lộ ra hàm răng thẳng tắp, anh khẽ vươn tay xoa đầu cô.
-Hai anh ngồi đi, để em giới thiệu cho hai anh người này.-Thuyết Thuyết nói.
Tuấn Kỷ cùng Hạo Dương ngồi xuống, liền nhìn thấy Chi Nguyên, Hy Vy bước ra, Thuyết Thuyết cũng nhanh chóng giới thiệu hai anh cho hai người kia. Đậu Đậu có lớp học thêm nên đã xin phép nghỉ sớm.
Tiệm cà phê này là do Thuyết Thuyết cùng Chi Nguyên và Hy Vy hùn vốn để mở, ba người tuổi tác tuy chênh lệch nhưng rất thân nhau, Thuyết Thuyết là nhỏ tuổi nhất, Chi Nguyên đang học lớp mười hai ở trường Hoa Thanh, còn Hy Vy đã tốt nghiệp mười hai, đang là sinh viên trường đại học B. Chi Nguyên là con gái của bí thư tỉnh, gia đình tuy giàu có nhưng cô không hề kiêu căng, ngược lại còn rất thân thiện, tiền vốn mở quán, Chi Nguyên là người bỏ ra nhiều nhất.
-Đây là anh Tuấn Kỷ, đây là anh Hạo Dương.-Thuyết Thuyết giới thiệu cho hai người kia.
Hy Vy chào hỏi vài câu rồi đi tiếp khách, vì cô nàng này đã là hoa có chủ nên cũng chẳng quan tâm mấy đến chuyện này.
-Chào hai cậu. Tôi là Đông Chi Nguyên, bạn của Thuyết Thuyết.-Chi Nguyên dịu dàng nói.
-Chào cậu, tôi là Cao Tuấn Kỷ, mọi người thường gọi tôi là Kỷ đẹp trai, cậu cũng có thể gọi tôi như thế.-Tuấn Kỷ tự tin nói.
-Cậu đừng nghe anh ấy nói, gì mà Kỷ đẹp trai chứ? Kỷ ngạo mạn thì có.-Thuyết Thuyết bĩu môi.
-Muốn anh ký đầu không hả?-Tuấn Kỷ dơ tạy dọa
-Anh Hạo Dương, anh có muốn đi xem em pha chế cà phê không?-Thuyết Thuyết thờ ơ không quan tâm đến Tuấn Kỷ.
-Được, anh đi cùng em.-Hạo Dương mỉm cười rồi đứng lên đi theo Thuyết Thuyết vào quầy pha chế.
-Này! Đó đó, cậu thấy không? Từ giờ gọi tôi như vậy đi, đừng như Thuyết Thuyết, chả chịu khen tôi bao giờ.-Tuấn Kỷ vui vẻ tự tin nói.
-Được, được, Kỷ đẹp trai.-Cô bị thái độ trẻ con của anh mà làm cho phì cười,
-Phải vậy chứ. Sao mà bạn của Thuyết Thuyết lại hiểu lí lẽ hơn em ấy vậy nhỉ?
-Thôi được rồi, Kỷ đẹp trai, cậu ngồi đợi tôi pha nước cho cậu.
Chi Nguyên đưa đôi mắt lướt nhìn người con trai trước mặt có mái tóc màu nâu đồng kiểu undercut được vuốt keo gọn gàng, để lộ vầng trán nam tính và đôi lông mày đậm, chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng đỏ ngạo mạn. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đẹp trai như vậy.
Thuyết Thuyết cùng Hạo Dương mang cà phê ra bàn, bốn người cùng vui vẻ đánh bài, mọi người đã sớm đóng cửa tiệm để cuộc chơi được thoải mái hơn, Hy Vy thì đã đi chơi với bạn trai.
Đây là kiểu đánh bài cặp, Chi Nguyên cùng Tuấn Kỷ một cặp, Thuyết Thuyết cùng Hạo Dương một cặp, cặp nào chơi thua một ván sẽ phải bị phạt. Phạt gì thì cặp chiến thắng sẽ đưa ra.
-Này, cậu có biết đánh không vậy? Chúng ta gần thua rồi đó.-Chi Nguyên cau có nhìn Tuấn Kỷ.
-Tôi đương nhiên biết, chỉ là cậu đánh dở quá nên liên lụy cho tôi.-Tuấn Kỷ lườm Chi Nguyên.
-Cậu...-Chi Nguyên tức không nói nên lời.
-Thôi thôi, hai cậu chịu thua đi, chúng ta sắp thắng rồi, đúng không Thuyết Thuyết?-Hạo Dương mỉm cười nhìn Thuyết Thuyết.
-Haha. Hai người thua chắc rồi.-Thuyết Thuyết hứng thú cười.
-Thua thì thua, cùng lắm là bị phạt.-Chi Nguyên bỏ bài xuống, mặt bí xị.
-Hừm. Hình phạt là gì đây nhỉ? Anh Hạo Dương, anh nói xem.-Thuyết Thuyết xoa xoa cằm nhỏ, hứng thú nhìn Hạo Dương.
-Hay là hai người cùng vào bếp chuẩn bị bữa tối đi, cũng tới giờ cơm tối rồi. Em thấy được không?-Hạo Dương mỉm cười nói.
-Được đấy, em đói sắp xỉu rồi đây.-Thuyết Thuyết giả bộ làm động tác xỉu, trông rất đáng yêu.
Hạo Dương cùng hai người kia khẽ lắc đầu, con nhóc này thật biết cách làm nũng.
-Đều do cậu hết, tại sao tôi phải nấu ăn cùng cậu chứ?-Chi Nguyên vừa rửa rau vừa than.
-Cậu nói sao cũng được.-Tuấn Kỷ đang bắt nước luộc rau, anh không biết nấu ăn nên chỉ có thể làm theo sự chỉ dẫn của Chi Nguyên.
-Này! Cậu phải cho cơm vào trước chứ, ai lại đập trứng vào rồi mới đổ cơm vào.-Chi Nguyên đang chiên sủi cáo cau có nhìn Tuấn Kỷ.
-Dù gì nó cũng thành cơm rang trứng.-Tuấn Kỷ bĩu môi.
-Cậu...
-Thôi cậu thái cà rốt đi, để đấy cho tôi.-Chi Nguyên đẩy nhẹ Tuấn Kỷ ra.
Người con trai này, lần đầu nhìn rất đáng yêu, tại sao bây giờ lại phiền phức như vậy chứ?
Căn bếp vì thế mà ồn ào hẳn lên, Thuyết Thuyết và Hạo Dương nhìn vào bếp, vô thức nhìn nhau cười, một nụ cười ám muội.
Nửa tiếng lục đục trong bếp, cuối cùng Chi Nguyên và Tuấn Kỷ cũng đem ra vài món ăn dân dã, rau luộc, trứng chiên, sủi cảo chiên và cơm rang trứng thơm phức.
-Oa, ngon thật đó.-Thuyết Thuyết nuốt nước bọt, xuýt xoa khen ngợi.
-Ăn thôi.-Hạo Dương cười tươi nói.
Thế là bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm bình thường, không có sơn hào hải vị, nhưng lại rất ngon, rất ấm cúng, vui vẻ.
Mãi đến tối khuya Tuấn Kỷ và Hạo Dương mới quay về, cô mệt mỏi vươn vai một cái, sau đó nhanh chóng dọn dẹp rồi về nhà tắm rửa thay đồ.
Nhà cô thuê cách tiệm cà phê không xa, chừng mười phút đi bộ, căn nhà tuy nhỏ nhưng đủ chứa cô và Trọng Minh ở.
Cô bây giờ mới nhớ đến Trọng Minh, từ trưa đến giờ nó đâu mất rồi nhỉ? Lại đi chơi bời với đám con gái hám sắc kia rồi thì phải.
Cô lấy điện thoại điện gọi cho Trọng Minh, được khoảng năm giây đầu dây bên kia đã có người bắt máy, một giọng nói lười biếng cất lên:
-A lô. Đứa nào?
-Đứa nào? Chú mày gan nhỉ?-Thuyết Thuyết nghiến răng nói.
-Chị hả? Em xin lỗi! Tại em không để ý, cứ a lô đại.-Trọng Minh cười cười.
-Tha cho cậu, ngày nay cậu ở đâu? Sao không về?-Thuyết Thuyết hỏi.
-Chị về nhà rồi hả? Sao không nói với em?-Trọng Minh có chút ngạc nhiên.
-Chị mới về lúc trưa? Em có về nhà không? Đã gần mười hai giờ rồi đó.-Thuyết Thuyết nói với giọng dịu dàng, đầy thương yêu.
-Chị ngủ trước đi, đừng đợi em. Nhớ khóa cửa cẩn thận.-Trọng Minh có phần mệt mỏi.
-Mai là sinh nhật em, về nhà đi, chị làm vài món ngon đãi em.
-Được. Chị ngủ đi, trễ rồi.
Nói xong chưa đợi Thuyết Thuyết trả lời thì Trọng Minh đã dập máy, ánh mắt cậu hiện lên tia mệt mỏi, tay trái cầm một thanh gỗ, miệng ngậm một điếu thuốc lá, khẽ rít một hơi rồi cậu lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo tột cùng.
-Chúng nó không được phép hống hách ở đây. Đây là địa bàn của anh Hàn Phong, nên nhớ! Tiến lên.
-Vâng thưa anh.-Một đám thanh niên đồng thanh hô to, hưng phấn xông lên, phía trước là một đám thanh niên cầm dao, gậy cũng đang chờ lệnh.
Bên kia, chàng trai mái tóc màu sợi đay khẽ nhếch khóe miệng, hai tay ung dung nhét vào túi quần, anh đứng dựa lưng vào chiếc xe Bugatti, bóng người cao ngạo đổ xuống mặt đường.
-Cho bọn nó biết thế nào là hống hách đi.-Hạo Thần cười khỉnh ra lệnh.
Hai bên giao chiến rất hỗn loạn, không ít người bị đánh đến nỗi ngã gục xuống, toàn thân đầy máu, một thảm cảnh rất thường gặp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...