Thuyết Thuyết kết thúc hồi tưởng đau buồn đó. Gương mặt xinh đẹp cũng nhòa lệ. Khóc thì ích gì chứ? Cười cũng sẽ hết đau sao? Phải. Đã quá đau rồi, chỉ mới tám tuổi, mới tám tuổi đã biết mình là con của mẹ và người khác, đúng ngày sinh nhật thì mẹ lại bỏ đi chỉ để lại một sợi dây chuyền, cha dượng thì suốt ngày xua đuổi, đánh đập, Trọng Minh cũng bị vạ lây. Chị em vì thế nương tựa vào nhau mà sống Có lẽ...có lẽ cô không thể nhận được những thứ tình thương đó, nó thật quá xa vời.
Chùi nước mắt của mình, Thuyết Thuyết mỉm cười nhìn anh và nói:
-Có lẽ trước đây tôi hay lừa gạt anh, nhưng chuyện này, tuyệt đối không.
-Tôi cũng không nói cô gạt tôi.
-Tôi chỉ nói thế thôi. Dù gì tôi cũng kể chuyện của mình cho anh rồi. Anh có thể kể lại chuyện của mình cho tôi nghe được không?
Sắc mặt Hạo Thần nhanh chóng đen lại, đôi mắt nâu hiện lên tia hung dữ.
"Xoảng"
Một chiếc ly uống rượu bị Hạo Thần ném vào tường không thương tiếc.
Thuyết Thuyết giật bén mình, khó hiểu nhìn anh.
-Tôi... tôi chỉ là...tò mò... nếu anh...
-Thì ra, cô cũng chỉ là loại người đó, tự làm mình tội nghiệp rồi nhân lúc đó moi móc thông tin từ tôi để nhanh chóng hoàn thành hợp đồng.-Hạo Thần cắt ngang lời cô, ngữ âm lạnh nhạt, từ anh toát ra hàn khí làm người đối diện phải run rẩy.
-Anh nói cái gì vậy? Tôi không có.-Thuyết Thuyết cắn môi.
-Vậy sao?-Hạo Thần nhếch miệng cười khinh bỉ.
-Tôi không rảnh để tự bịa ra những chuyện đó để lấy thông tin từ anh đâu. Đừng có quá đáng.-Thuyết Thuyết tức giận nhìn anh
Trong mắt cô hiện lên sự thất vọng, cô không ngờ, chuyện mà cô đã giấu kín trong lòng suốt chín năm khi kể ra cho anh lại bị anh nói như vậy. Đáng lẽ, đáng lẽ cô không nên nói ra, không nên tỏ ra yếu đuối trước mặt anh để rồi anh cười khinh bỉ với cô.
-Khỏe rồi thì về đi.-Hạo Thần nhìn vào ánh mắt ấy, tại sao ánh mắt ấy hiện lên sự thất vọng, chẳng lẽ anh làm sai rồi ư?
-Không cần đuổi. Tôi đi ngay bây giờ.
Nói rồi Thuyết Thuyết bỏ đi một mạch, cũng không ngoảnh đầu nhìn lại.
-Chết tiệt! Sao cứ nhắc đến chứ?-Hạo Thần lại tiếp tục quăng một cái ly nữa.
Một hồi lâu, Hạo Thần đứng dậy, đi đến bên chiếc bàn cạnh giường, mở hộc bàn ra có một chiếc máy ghi âm nhỏ màu hồng nhạt, có khắc ba chữ La Mộc Ngân. Phải, nó chính là của người con gái anh yêu thương nhất, cũng chính là thứ cuối cùng cô để lại cho anh.
"Cố Hạo Thần...suốt đời này La Mộc Ngân sẽ chỉ yêu mình anh thôi, sẽ mãi mãi yêu anh và bên anh"-Từ trong chiếc máy ghi âm cũ, một giọng nói êm ả, trong veo như dòng suối vang lên.
"Đừng giận nữa mà, em với anh ấy không có gì hết, đừng giận nha, nha, nha"
"Haha, cuối cùng anh cũng hết giận rồi, Hạo Thần của em thật đáng yêu, Mộc Ngân sẽ làm bánh kếp cho anh ăn"
"Hạo Thần, em yêu anh, La Mộc Ngân mãi mãi yêu anh, sẽ bên anh cho đến lúc chết...Anh có biết không? Tulip đỏ tượng trưng cho tình yêu của hai ta, tình yêu nồng cháy không thể cưỡng lại được."
"..."
"..."
"..."
"Này! Lại giở trò giận dai nữa phải không? Em là nói thật, em với anh ấy thực sự không có gì hết mà, không thể tin em một lần sao? Em không đi ngắm biển với anh nữa bây giờ, đồ xấu xa!"
"Em chịu hết nỗi anh rồi đó, tại sao cứ nghi ngờ hoài vậy? Em ghét anh, đồ xấu xa"
"Hạo Thần, có lẽ đây là lần cuối cùng em ghi âm lại lời nói của mình vào đây. Có lẽ em sẽ không thể bên anh được nữa, em xin lỗi vì đã không giữ lời hứa, Anh hãy tìm một cô gái khác, để cô ấy yêu thương, chăm sóc anh thay em nhé! Anh hãy quên em đi, em không xứng có được tình yêu của anh, Mộc Ngân xin lỗi anh, tha lỗi cho em nhé. Nhưng dù có chết, La Mộc Ngân này vẫn sẽ mãi mãi yêu anh..."
Đến đoạn này, mỗi lần nghe lại, tim Hạo Thần đều đau nhói, đây chính là máy thu âm những kỉ niệm về tình yêu của hai người nhưng...vì sao chứ? Vì sao cô lại bỏ anh mà đi, đi mãi không quay về. Những kỉ niệm buồn, vui đều có trong chiếc máy này, nhưng nó lại là món quà cuối cùng cô tặng anh.
Đau, đau lắm, thật sự rất đau, đã hai năm rồi, hai năm đối với người khác thì ít nhưng đối với anh là một quãng thời gian rất dài. Mỗi ngày không được gặp cô anh đều buồn bã huống chi đã hai năm rồi. Anh luôn mong nhớ cô, luôn mong chờ có kì tích mang cô quay về với anh. Nhưng kì tích cũng chỉ là kì tích mà thôi.
-La Mộc Ngân, em ác lắm, tại sao lại bỏ anh mà đi, bỏ anh một mình.-Hạo Thần cay đắng nói.
Hạo Thần nắm chắc máy thu âm, anh không khóc, khóc cũng không có tác dụng gì, anh phải mạnh mẽ lên để bắt "họ" phải trả giá cho những việc làm của mình.
[Lời tác giả: Hầy! Mai là tôi phải thi các môn không tập trung rồi, nên sẽ không up truyện thường xuyên cho các cậu đọc, thấy có lỗi quá đi à. Mong các bạn sẽ vẫn ủng hộ truyện của tôi. Yêu các bạn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...