Bệnh tình của Hà Vịnh Thanh bắt đầu trở nặng, Lâm Hạo Sơ thủy chung không mở miệng gọi ông một tiếng ba, không phải trong lòng còn oán giận, cũng không phải vì khúc mắt cái chân bị thương của mình, mà là nghĩ đến những người đồng đội còn trẻ kia, thế nào cũng không mở miệng nổi.
Ngày Hà Vịnh Thanh ra đi tinh thần ông rất tốt, biết đâu đây chính là hồi quang phản chiếu mà các cụ hay nói.
Ông ngồi trên xe lăn, được Lâm Hạo Sơ đẩy ra ngoài hàng hiên phơi nắng, trên đùi đắp một tấm chăn bông, ánh nắng buổi sáng vẫn còn hơi chói mắt.
Hà Vịnh Thanh nhìn bầu trời đến ngây ngẩn, nhỏ giọng nói rằng, “Ba đúng là vẫn còn nợ con nhiều lắm, còn chưa trả hết.”
Lâm Hạo Sơ ngồi trên ghế bên cạnh ông, nghiêng mặt thì thấy được tóc mai của ông đã bạc một nửa, anh rũ mí mắt khẽ nói, “Thứ nợ tôi tôi không cần nữa, thứ nợ bà ấy, ông phải trả lại cho bà ấy.”
Hà Vịnh Thanh gục đầu xuống cười cười, “Bà ấy đã chấp nhất nửa cuộc đời, ba cũng không trả nỗi nữa.
Sau này… đối với bà ấy tốt một chút.”
Lâm Hạo Sơ thở hắt ra, nhìn Hà Vịnh Thanh, cong lên khóe môi cười cười, “Được.”
“Những thứ nợ mẹ con con, ba sợ là không còn cơ hội để trả nữa.
Trước khi đi, nhưng cái gì cũng không để lại cho con.” Hà Vịnh Thanh mệt mỏi dựa vào lưng ghế xe lăn, tiếng nói dần dần nhỏ, “Những thứ của ba, con vẫn là thấy ghê tởm không cần.”
Lòng Lâm Hạo Sơ dâng nỗi chua xót, “Không phải như vậy, Mộc Hủy em ấy thích hợp hơn.”
“Thôi được, trước đây ba vẫn tin chắc, truyền nam không truyền nữ, bây giờ thấy, Mộc Hủy tính tình của nó, dường như thích hợp tiếp nhận Hà Thị hơn.”
Nhìn ông như ngọn nến dần dần cạn hết, trong lòng Lâm Hạo Sơ không đau lòng là không có khả năng, anh đi qua ngồi xổm trước mặt ông, “Ban công gió lớn quá, hay quay về phòng đi?”
Hà Vịnh Thanh lắc đầu, “Để ba nhìn lần nữa, nhìn vầng thái dương bên kia, rời xa Trung Quốc nhiều năm như vậy, lúc gần đi mới phát hiện đang ở nơi đất khách tha hương, bên người thậm chí ngay cả một người bạn cũng không có, tính kế nửa cuộc đời, lúc đi vẫn là cái gì cũng không có.”
Lâm Hạo Sơ yên lặng ngồi xổm trước mặt ông, cầm tay ông, bàn tay cằn cỗi chỉ có chút cảm giác ấm áp không rõ ràng lắm, người đàn ông này, là ba ruột của anh.
Lần đầu tiên cầm tay ông, Lâm Hạo Sơ cúi đầu, cẩn thận nhìn bàn tay ông, những đường vân tay mất trật tự này, đều rất giống của anh.
Anh nhắm mắt, dần dần cảm nhận được nhiệt độ cơ thể bắt đầu lạnh đi.
Tay anh bao phủ lấy tay Hà Vịnh Thanh run rẩy, “Ba ơi, con xin lỗi ba…”
Nước mắt Lâm Hạo Sơ đọng trên bàn tay có phần cằn cỗi ấy, Từ “Ba” kia cứ trong cổ họng thế nào cũng không nói ra được.
Hậu sự của Hà Vịnh Thanh xử lý rất nhanh, Hà gia gia đại nghiệp đại, Lâm Hạo Sơ từ chối 50% cổ phần của Hà Thị, tài sản trên danh nghĩa của Hà Vịnh Thanh anh cũng không nhận, Hà Vịnh Thanh trước khi đi lập một quỹ từ thiện khổng lồ, là theo danh nghĩa của Lâm Hạo Sơ quyên góp cho tổ chức y tế.
Điểm này ngược lại khiến cho Lâm Hạo Sơ hơi bất ngờ, sự việc đến bây giờ người cũng đã mất rồi, những gút mắc không rõ ràng trong lòng cũng đều tan thành mây khói.
Một đêm trước khi rời khỏi Hà gia, Hỷ Lạc tỉnh lại thấy Lâm Hạo Sơ một mình ngồi ở sofa hút thuốc, bóng lưng thoạt nhìn rất cô quạnh, Hỷ Lạc n.g.ự.c khe khẽ thở dài trong lòng, chống chọi cực khổ nhiều ngày như vậy, trong lòng anh vẫn là không ra khỏi được cánh cửa của mình.
Hỷ Lạc đi qua ngồi bên cạnh anh, cầm mẫu thuốc trong tay anh dập tắt, gạt tàn thuốc đã đầy một lớp đầu thuốc lá, xem ra anh đã ngồi rất lâu, “Ngủ không được sao?”
Mặt Lâm Hạo Sơ chìm trong màn đêm, anh xoa xoa gương mặt, âm thanh khàn khàn, “Có phải anh quá tuyệt tình hay không, đến cuối cùng vẫn không gọi ông ấy một tiếng.”
“Ông ấy hẳn là đã hiểu rõ anh đã tha thứ cho ông.” Hỷ Lạc an ủi anh.
Lâm Hạo Sơ không có nói nữa, tay anh ôm chặt Hỷ Lạc, vùi đầu vào hõm cổ cô.
Hỷ Lạc cảm giác được hõm cổ thấm ướt, cánh tay nắm thật chặt, Hà Vịnh Thanh có làm nhiều chuyện xấu, ông ấy ở trong lòng anh, chung quy là ba ruột.
Sự ra đi của ông, đối với Lâm Hạo Sơ mà nói, vẫn là có sự kích động sâu sắc.
Khi nằm lại trên giường, Lâm Hạo Sơ dường như rất thiếu cảm giác an toàn, nguyên cả đêm đều quấn lấy Hỷ Lạc, không ngừng đòi hỏi.
Hỷ Lạc có chút mệt, ngày tiếp theo còn phải lên máy bay, thế nhưng lại không đành lòng từ chối anh.
Lăn qua lăn lại cả đêm, hai người hầu như đều không thể ngủ.
Lúc rời khỏi Seattle, là Hà Mộc Hủy tiễn bằng phi cơ, trong khoảng thời gian này cô đều bận bịu công việc của Hà Thị, con gái trẻ tuổi một tay chống đỡ cơ nghiệp to lớn như vậy, quả là không dễ dàng.
“Tôi muốn biết, anh rõ ràng biết tôi hãm hại anh, vì sao còn muốn cùng tôi đi Mỹ?” Hà Mộc Hủy cuối cùng vẫn không thể nhịn được mà mở miệng hỏi.
Lâm Hạo Sơ nghĩ nghĩ, trên mặt rất bình tĩnh, “Bởi vì anh muốn tin tưởng em một lần.”
Hà Mộc Hủy trong lòng run lên, lập tức cười khổ, “Cuối cùng tôi vẫn là khiến anh thất vọng rồi.”
Lâm Hạo Sơ thở một hơi thật mạnh, vỗ vỗ vai cô, “Nếu như em thật muốn xếp đặt anh vào chỗ chết, anh nghĩ anh bây giờ căn bản không có cách nào đứng ở đây rồi.
Em vẫn là không đủ nhẫn tâm.”
Hà Mộc Hủy nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tốt hơn chúng ta sau này trở thành bạn bè mà không phải đối thủ.”
Lâm Hạo Sơ cúi đầu cười cười, “Chúng ta là người nhà.”
“… Người nhà?” Hà Mộc Hủy nhỏ giọng lập lại một lần, người nhà khái niệm này rất mơ hồ, ba chưa dạy qua, mẹ cũng không cho cô biết, trong thế giới của cô, hai chữ này rất mơ hồ.
“Sau này, nếu như có thể đừng nên làm chuyện trái pháp luật nữa.
Vì mình mà suy nghĩ nhiều hơn một chút, con gái, nên kiếm người yêu mình là quan trọng nhất.” Lâm Hạo Sơ nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ của mình, bỗng nhiên xác thực có loại cảm giác làm anh trai.
“Tựa như anh đối với chị dâu?” Hà Mộc Hủy giảo hoạt nháy mắt mấy cái.
Lâm Hạo Sơ nhìn Hỷ Lạc ngồi cách đó không xa, trên mặt bất giác cong môi mỉm cười, “Không, bọn anh trong lúc đó, cô ấy yêu anh nhiều hơn, nhưng mà sau này, anh phải nỗ lực yêu cô ấy nhiều hơn.”
Hà Mộc Hủy xoa xoa cánh tay, “Này, anh, anh ở trước mặt một đứa cô đơn lẻ loi như em đừng diễn tình cảm thâm sâu được không?”
Lâm Hạo Sơ nhìn đồng hồ, “Bọn anh phải đi rồi.”
Hà Mộc Hủy nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng thấy ấm áp, “Anh, vì sao anh không tiếp nhận di sản của ba?”
Lâm Hạo Sơ trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói rằng, “Nơi đó… có m.á.u tươi của đồng đội anh, anh làm không được.”
Hà Mộc Hủy làm như đã nghe hiểu lại làm như không có nghe hiểu, Lâm Hạo Sơ cong khóe môi cười khẽ, “Bảo trọng.”
Máy bay vẫn chưa cất cánh, sắp xếp xong mọi thứ, Hỷ Lạc gối đầu lên vai anh ngủ bù, Lâm Hạo Sơ cầm tờ báo xem đến xuất thần, Hỷ Lạc bỗng nhiên đột ngột đứng dậy, liền đụng phải cằm của Lâm Hạo Sơ, Lâm Hạo Sơ cắn răng rít vài chữ, “Tần Hỷ Lạc, em lại động kinh gì đó?”
Hỷ Lạc trừng mắt nhìn, âm thanh nhỏ dần, “Lâm Hạo Sơ, ngày hôm nay là ngày 15…”
Lâm Hạo Sơ nhìn Hỷ Lạc, Hỷ Lạc bị anh nhìn có chút sợ hãi, tay vòng qua cánh tay anh, “Này… anh không sao chứ?”
Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên xì một tiếng cười ra, anh một tay kéo cô vào trong lòng, “Ngốc quá, anh đã khỏe rồi, nếu không em cho rằng em hai năm ở Paris thì anh đang làm gì?”
Hỷ Lạc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ là với góc độ từ dưới nhìn lên như vậy cũng cảm nhận được vẻ đẹp đến rối tinh rối mù của anh, Hỷ Lạc nheo mắt cười, “Ông xã, cảm ơn anh.” Cảm ơn anh vì em đã làm tất cả.
Lâm Hạo Sơ đón nhận nét mặt tươi cười của cô, véo véo cằm cô, “Đứa ngốc, anh mới phải cảm ơn em, cảm ơn em… khi đó, đã cam đảm yêu anh.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...