Cảm Ơn Em Đã Bước Vào Thế Giới Của Anh
Nhìn quầng thâm hiện rõ trong mắt phản chiếu qua gương, Kiều Tiểu Ân mím môi vẫn chưa thể tin được rằng cô vừa được tỏ tình.
“Cứ thế mất ngủ tới sáng luôn. Sao lại thấy áp lực thế này?”-cô vẫn chưa hết căng thẳng đưa tay chạm lên ngực trái của mình, nơi trái tim đang biểu tình kịch liệt.
CỘP CỘP
Tề Tuấn đứng bên ngoài phòng tắm gõ cửa nhắc nhở: “Em xong chưa vậy, anh còn phải đi vệ sinh nữa.”
Sau tiếng gọi của Tề Tuấn, Kiều Tiểu Ân như một cái máy mở cửa ra, hai mắt dán chặt xuống sàn nhà đi nhanh qua người anh: “Em dùng xong rồi, anh vào đi!”
Tề Tuấn vuốt nhẹ trái tai của mình, nhìn Kiều Tiểu Ân ngồi xếp bằng trên nệm ôm chằm lấy gối nằm, đến giờ vẫn chưa thực tỉnh táo sao?
“Làm ơn, xin anh đừng nhìn em nữa!”-Kiều Tiểu Ân hai mắt long lanh nước, cô cảm thấy vô cùng không công bằng. Bình thường sau khi tỏ tình người con trai sẽ cho cô gái một khoảng thời gian để suy nghĩ, còn anh và cô cứ liên tục chạm mặt nhau, cô còn nghĩ được gì nữa ngoài lúng túng và xấu hổ đây.
Tề Tuấn không gấp gáp vào phòng tắm, anh bước tới gần hơn, hai tay đút sâu vào túi quần thể thao màu đen rộng, trông anh càng thêm vẻ tiêu soái: “Nhìn em kìa, hay là anh rút lại lời tỏ tình để chúng ta được như trước đây?”
“Đừng!”-Kiều Tiểu Ân dứt khoát nói nhanh, nhìn khuôn mặt đắc ý của Tề Tuấn, cô ấm ức ném luôn cái gối vào người anh.
“Anh lại trêu em.”
Tề Tuấn chụp lấy cái gối đặt lại giường, bàn tay áp lên đỉnh đầu cô vò nhẹ, nhìn cô rất giống mèo con đang làm nũng. Trước đây Tề Tuấn vốn không thích kiểu con gái hay nũng nịu trước mặt bạn trai, nhưng với cô hết thảy anh đều chấp nhận được, cực kỳ vui vẻ chấp nhận.
“Vậy em muốn anh phải làm sao đây? Nhìn anh giống loại người trăng hoa không chung thủy lắm à?”
“Không phải, anh rất tốt, em sợ mình không xứng với anh, em sợ một ngày nào đó tỉnh mộng em sẽ không chấp nhận được thực tế mình mất anh.”
“Tiểu Ân, em tiêu cực quá rồi.”-anh phần nào hiểu được cảm giác hạnh phúc bong bóng xà phòng của cô, chỉ cần chạm tay vào sẽ vỡ ra. Anh không biết nói những lời hoa mỹ, anh chỉ biết mình yêu cô, anh sẽ cho cô cảm giác an toàn mà cô mong muốn.
Trong khi Tề Tuấn còn đang không biết nói gì để bồi đắp niềm tin cho Kiều Tiểu Ân thì cô lại buông ra một câu làm anh bị sốc toàn tập: “Anh có thể hôn em lần nữa không?”-cô bối rối gãi đầu: “Em mới đánh răng xong, ít nhất thì nó cũng cảm giác tốt hơn...ưm...”
Lời giải thích của cô bị chặn lại bằng đôi môi ấm nóng của anh, nụ hôn lần này mãnh liệt và cuồng nhiệt hơn nụ hôn trước rất nhiều, Kiều Tiểu Ân có thể cảm nhận được anh đã dồn hết tình cảm của mình vào nụ hôn này.
Không sao nữa rồi, cô sẽ bất chấp hết để được yêu anh.
Kiều Tiểu Ân rụt rè vòng tay qua cổ Tề Tuấn kéo nụ hôn đi sâu hơn nhưng anh đã tách khỏi cái hôn dang dở làm cô lập cập để luôn hai tay lên vai anh.
Tề Tuấn chớp nhẹ mi mắt nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Tiểu Ân, khẽ khàng đáp: “Lần này anh chưa đánh răng.”
Cả hai nhìn nhau cùng bật cười, Kiều tiểu Ân thu hết dũng khí vòng tay qua cổ Tề Tuấn nối lại nụ hôn ngọt ngào đầu ngày.
“Ai quan tâm chứ.”
Cao Cẩm tú hay tin Tề Tuấn đến Phuket công tác liền đặt vé máy bay theo cùng, cô cố ý sắp đặt cả hai gặp nhau như một sự tình cờ của duyên phận, trong đầu tưởng tượng ra những hình ảnh lãng mạn giữa cô và anh. Nhưng mọi suy tính đều tan biến khi Cao cẩm tú hay tin Tề Tuấn và thư ký của anh đặt chung một phòng trong khách sạn, còn những ba đêm.
“Chỉ là một ả thư ký thôi, phẩm vị của anh không thể nào thấp kém như vậy.”-Cao Cẩm Tú bực bội kể với đứa bạn du học của mình nghe phiền muộn trong lòng.
Susan cũng từng chơi thân với Cẩm Tú, nhìn thấy bạn mình sầu khổ vì tình bỗng nổi tính muốn giúp đỡ: “Có cần tớ giúp một tay không? Cho cô ta một bài học.”
“Như thế có được không?”
“Ở đây là Thái Lan, chỗ này là lãnh địa của tớ, cậu cứ yên tâm.”
TBC.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...