Biên tập: Bún Chả.
Chỉnh sửa: Lychee.
Lời này vừa nói ra, người Angusgail phía sau cứng lại, Tạ Tử Thanh cũng có chút hối hận.
Anh có phải là… Nặng lời quá rồi không?
Trong phòng yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ nghe được tiếng hít thở của hai người.
Tạ Tử Thanh đang muốn mở miệng nói cái gì đó phá giải bầu không khí, lại nghe được:
“Bố.”
Angusgail nhẹ giọng mở miệng.
“Đây là chính người mở miệng thừa nhận.”
Tạ Tử Thanh: … Tôi sống từng tuổi này chưa gặp thằng nào vô liêm sỉ như thằng này
“Bố, bố dùng sữa tắm gì thế, thơm quá.”
“Bố, bụng bố mềm thật nha.”
“Bố ơi…”
Tạ Tử Thanh thẹn quá hoá giận, bóp miệng y lại: “Angusgail!”
Angusgail hôn nhẹ tay hắn: “Hả?”
Ngón tay Tạ Tử Thanh giật giật, tiếp tục bóp cũng không được, àm rút về cũng không xong, chỉ có thể vờ như không thấy cái hành động kia của y, nói tiếp: “Cậu không thấy cậu quá đáng à? Năm đó sao lại mất tích hả? Bây giờ về rồi sao không đến tìm tớ luôn? Cậu đến tột cùng có biết hay không….”
Angusgail hôn môi anh, đánh gãy lời nói còn dang dở của anh.
Hơn 7300 ngày này, bất kể phải đối mặt với bao tình cảnh hiểm nguy, trải nghiệm đau khổ còn khủng khiếp hơn nữa, y vẫn chưa từng biết sợ sệt là gì.
Thứ duy nhất khiến y sợ đó chính là, Tạ Tử Thanh sẽ quên mất y.
Quên đi y rồi, cùng những người khác thân mật, vượt qua một đời.
Mà y chỉ có thể đứng ở một chỗ tối, nhìn anh vì một người khác mà cười, vì một người khác mà lo lắng, lại dùng ánh mắt xa lạ nhìn y.
Cuộc sống như thế, Angusgail hoàn toàn không dám tưởng tượng ra.
Tạ Tử Thanh bị hôn đến thở không ra hơi, chỉ có thể dùng sức đẩy Angusgail ra, thở hổn hển nói: “Cậu có thể đàng hoàng nói chuyện hay không hả?”
Bị đẩy ra, Angusgail cũng không nhụt chí, lại sát lại hôn đến khi môi anh ứ máu đỏ.
Mãi đến khi biểu tình Tạ Tử Thanh hơi không kiên nhẫn nữa, y mới ôm chặt lấy Tạ Tử Thanh nói: “Trải nghiệm của anh có chút kỳ lạ, nói ra có khi em cũng chẳng tin…”
Tạ Tử Thanh nhắm mắt lại: “Vậy thì đừng nói, tớ buồn ngủ.”
Tay Angusgail sờ xuống: “Buồn ngủ? Chỗ này của em nó không có nói thế.
Nó nói nó có tinh thần, nó còn nói muốn nhảy lên, xuất ra.”
Tạ Tử Thanh không nhịn được được nữa mở mắt ra: “Cậu có phải có tính xấu gì phải không hả?”
Sau đó liền nghe được Angusgail chỉ trích anh: “Tử Thanh, em không thành thật, rõ ràng em cũng muốn….”
Tạ Tử Thanh nghĩ mãi không ra: Y bị hỏng chỗ nào rồi? Rõ ràng trước đây đừa một tí đã đỏ mặt, lắp bắp nói không ra lười.
Quả nhiên va chạm bên ngoài sớm muộn gì cũng thành ra thế này .
“Ngủ!” Tạ Tử Thanh trở mình, đồng thời quyết định chủ ý, Angusgail còn không đứng đắn nữa, sẽ không thèm nói chuyện với y.
Angusgail nhìn sau gáy của anh nói thầm:”Lại lấy ngủ gạt anh, trước đây cũng y chang…”
Nhưng mà hết cách rồi, ai bảo đây là người y thích đây.
Angusgail cười cười, trong lòng đều là cái người trước mắt này, giọng nói có vẻ chiều chuộng đến chính y cũng không nhận ra, y nói: “Được, không làm khó em.”
“Ngày đó sau khi tách khỏi mọi người, anh không cẩn thận rơi vào một hang động.”
Tạ Tử Thanh nghiêng đầu, chuyện vai chính mất tích, trong truyện chỉ nói sơ lược, trong lúc miêu tả tâm lý vai chính từng nhắc đến một lần.
[Đó là thứ y không muốn nhớ lại, khoảng thời gian tối tăm nhất, không có ánh sáng, chỉ có sợ hãi.
Chút hy vọng hiếm hoi còn sót lại trong lòng y, cứ như vậy mà bị huỷ diệt.]
Angusgail chốc chốc lại xoa xoa tóc Tạ Tử Thanh, như là đang động viên anh,cũng giống như đang tìm kiếm ấm áp.
“Hang động kia rất đen, không có một tia ánh sáng nào.
Sau khi anh rơi vào đó, còn tay và máy báo động liền mất kết nối, không có cách nào liên lạc với mọi người, cũng không bò lên được, anh chỉ có thể mò mẫm đi về phía trước.
Xung quanh chỉ toàn là tiếng loạt soạt loạt soạt, anh không nhìn được thứ kia là cái gì, vì vậy đành làm bộ như không nghe thấy gì cả.”
“Qua rất lâu, những tiếng này cũng biến mất, anh bước nhanh hơn, bởi vì anh thấy phía trước có ánh sáng, rất ít, nhưng ở chỗ đó rất rõ ràng.
Đi rất lâu, bóng đêm dần dần biến mất, xung quanh từ từ sáng lên.
Anh thấy anh đang đứng trong một không gian hình bầu dục, xung quanh đều là vách tường màu trắng bạc tự toả ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng mà anh nhìn thấy chính là từ vách tường này phát ra.”
“Sau đó anh thấy em.”
Tạ Tử Thanh cau mày: “Nhìn thấy tớ?”
“Ừm.” Angusgail nắm chặt tay anh, đặt lên môi, “Em rất nhỏ, chỉ khoảng hai, ba tuổi thôi, nhưng mà anh liếc mắt cái liền nhận ra đó chính là em.”
“Em ngồi trên sàn nhà, đó là một gian phòng rất ấm áp, em ngồi một chỗ xếp gỗ, nhưng lại không giống những đứa trẻ khác, em lấy gõ cứ hai cái một hai cái một xếp thành một nhóm, sau làm thành một hình vuông.
Anh nhớ nó gọi là …” Angusgail hơi nhíu mày” “Mạt chược? Em từng dạy Đậu Đỏ rồi đấy.”
Tạ Tử Thanh… Anh nhớ thời đại này làm gì có trò mạt chược.
Lẽ nào thời gian anh xuyên sách còn sớm hơn hay sao?
“Một lát sau, có một người đàn ông đi vào, là Thẩm Khâm Nhạc.
Ông ấy ôm lấy em, em còn gọi ông ấy là bố.
Ông ấy ôm em đi ra khỏi phòng, gặp một người đàn ông khác nữa, là thượng tướng Abshire, em cũng gọi ông ấy là bố.” Biểu tình Angusgail trở nên nghi hoặc.
“Ba người các em đi lên một con tàu không gian.
Sau đó hình ảnh liền thay đổi, anh nhìn thấy một cái bệ lớn với một mảnh đá màu xanh lơ lửng ở giữa, vô số quái trùng vây xung quanh nó.
Chúng đã gần như đã bắt được mảnh đá đó, nhưng mỗi khi đến gần lại biến mất.”
“Đám quái trùng bỗng nhiên bị nổ tung.
Ba người các em xuất hiện hiện ở trên bệ, Thẩm Khâm Nhạc muốn lấy mảnh đá kia, nhất thời trượt tay, mảnh đã kia liền văng vào mắt em.”
“Mảnh đá…” Tạ Tử Thanh xoa xoa mắt trái của chính mình: “Đó là thứ mà đám quái trùng muốn sao?”
“Anh tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng xúc phạm đến em.” Lệ khí trong mắt Angusgail chợt loé lên, rất nhanh bị y áp chế xuống.
“Hình ảnh lại biến mất một lần nữa, biến thành một cảnh tượng khác.
Một chàng trai và một cô gái lớn lên cùng với nhau.
Sau đó, chàng trai đó bị đưa đi, lúc gặp lại, cô gái mới biết hoá ra chàng trai này là hoàng tử lưu lạc bên ngoài.”
“Cô gái kia bởi vì chênh lệch thân phận, không dám đến gần chàng trai, mà chàng trai lại không để ý điều này.
Dưới sự dẫn dắt của chàng trai mà hai người lại thân nhau trở lại.”
“Có một ngày, chàng trai đột nhiên nói với cô gái, anh ta muốn đi tìm ngôi sao trong truyền thuyết kia.”
Nhìn thấy anh mắt nghi hoặc của Tạ Tử Thanh, Angusgail giải thích: “Ngôi sao trong truyền thuyết là do một loại vật chất đặc thù tạo thành.
Loại vật chất kia có thể nuốt chửng tất cả đồ vật.
Nhưng là, từ xưa đến nay chưa từng có một ai tìm ra nó cả.”
“Sau khi chàng trai rời đi, cô gái một mực chờ đợi anh ta, đợi rất lâu anh ta vẫn chưa trở lại.
Tất cả mọi người đều nói, anh ta không thể nào trở lại được nữa.
Rất lâu sau đó, cô gái cũng không đợi chờ nữa, cô dùng máu mà chàng trai lưu lại với máu của mình nuôi dưỡng ra một phôi thai.”
Tạ Tử Thanh đoán được y đang nói tới ai, không nhịn được ôm chặt y, lặng lẽ an ủi.
Angusgail cười cười, âm thanh lại lạnh xuống, “Lúc này, một người cộng sự của bọn họ tìm được cô gái.
Người kia lừa cô gái rằng, nếu như cô đơn độc nuôi nấng đứa bé này, nhất định sẽ bị người của của hoàng thất phát hiện, mà với thân phận của nàng, sẽ không có tư cách nuôi nấng hoàng tử.”
“Bọn họ kết hôn rồi, người kia vẫn luôn lo lắng bất an, hắn sợ rằng một ngày chàng trai đột nhiên trở về, đứa trẻ lớn lên có thể là thiên tài này sẽ không thuộc về hắn.
Hắn mặc dù là hầu tước, nhưng địa vị lại kém xa tít tắp khi ông nội hắn còn sống.
Hắn cần đứa trẻ này giúp hắn tiến thêm một bước.”
“Hắn bày kế hại chết cô gái, mà đứa trẻ hắn mang nhiều kì vọng kia lại không trở thành thiên tài giống như trong dự liệu của hắn.”
“Đứa trẻ kia so với mọi người lại là phế vật vô dụng.”
“Angus.” Từ lúc gặp lại, Tạ Tử Thanh lần đầu tiên gọi lại cái xưng hô thân mật này.
Cánh tay Angusgail đột nhiên siết chặt, vùi đầu vào ngực anh: “Hắn giết mẹ anh, anh lại đi gọi hắn là cha suốt 10 năm.”
[Đó là thứ y không muốn nhớ lại, khoảng thời gian tối tăm nhất, không có ánh sáng, chỉ có sợ hãi.
Chút hy vọng hiếm hoi còn sót lại trong lòng y, cứ như vậy mà bị huỷ diệt]
Tạ Tử Thanh đau hết cả lòng cả ruột, vừa thầm chửi rủa tác giả thúi (1) viết bậy viết bạ, vừa an ủi y: “Không sao rồi Angus.
Tên rác rưởi kia bị cha ruột cậu băm vằm ra rồi, thù của mẹ cậu báo được rồi.”
Angusgail rầu rĩ: “Anh biết.”
Có đau lòng, có tức giận hơn nữa, hơn mười năm giết chóc không thấy ánh mặt trời cũng đã sớm đem nhưng nỗi phiền muộn này tiêu diệt hầu như chẳng còn nữa rồi, lúc này y chỉ muốn được an ủi mà thôi.
Y nói tiếp: “Hình như anh muốn được hôn nhẹ một cái nữa.”
Vừa nói, vừa lén lút nhìn Tạ Tử Thanh.
Tạ Tử Thanh: …!…
Cúi đầu thô bạo cắn một cái ngoài miệng Angusgail: “Hài lòng chưa?”
Angusgail than thở: “Kỹ thuật của em kém quá.
Còn phải theo anh học nhiều một chút mới được.”
Tạ Tử Thanh nắm cằm Angusgail, cười lạnh hỏi: “Xem ra cậu kinh nghiệm cũng dày dặn gớm nhỉ, học với ai hả?”
Angusgail nói: “Trong mơ, với em.”
Tạ Tử Thanh trong nháy mắt đã hiểu, không thể không nói: “Cậu cả ngày chỉ nghĩ đến cái gì thế?”
Angusgail: “Em.”
Tạ Tử Thanh cười mắng y: “Cậu vứt mặt mũi đi đâu hết rồi?”
Angusgail kéo anh vào lồng ngực, nói: “Mặt của anh đã sớm cho em, không cần.”
Hai người cứ như vậy lẳng lặng dựa vào nhau một phút chốc, Angusgail nói tiếp: “Trong không gian hình bầu dục đó, có một loại sinh vật, toàn thân là lông xám, đi bằng bốn chân, rất hung ác, số lượng cũng rất nhiều.
Thỉnh thoảng lại có một hai con chạy đến tấn công anh.
Anh phát hiện ra mỗi lần anh giết chết chúng nó, anh lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sau đó cũng đi chủ động săn giết chúng.”
Angusgail nói thật nhẹ nhàng.
Mà Tạ Tử Thanh lại nghĩ đến Angusgail một thân một mình đối mặt với những sinh vật kia phải chịu biết bao nguy hiểm.
“Anh càng lúc càng chạy sâu hơn vào trong hang động.
Có một ngày đột nhiên thoát ra, lúc ban đầu anh còn không biết mình thoát rồi, mãi đến khi còi báo động tự động phát ra tín hiệu cầu cứu, đến lúc nhìn thấy người thứ hai kia, anh mới biết mình thật sự thoát khỏi cái nơi kì quái đó.”
Hai người đứt quãng nói chuyện, Tạ Tử Thanh cũng nói những chuyện mình từng trải trong những năm này, mãi đến tận khi trời sáng, bọn họ mới ôm nhau ngủ.
Ngủ rồi, Angusgail có mơ một giác mơ, y mơ thấy mình đang cõng một tảng đá lớn gian nan bước đi.
“Angus cố lên! Angus cố lên!”
Y vừa ngẩng đầu, Tạ Tử Thanh đang đứng cách đó không xa cầm cờ trắng hò hét cổ vũ y.
Tuy không hiểu tại sao lại là cờ hàng, nhưng Angusgail vẫn cảm thấy cả người mình sức mạnh tràn trề, sau đó thừa thế xông lên qua vạch cuối cùng.
Y buông tảng đá xuống, định nói với Tạ Tử Thanh mình giành hạng nhất rồi, nhưng vừa quay đầu lại thấy Tạ Tử Thanh nằm nhoài lên tảng đá, hôn tảng đá một cái: “Angus giỏi quá!”
Sau đó ngước mắt nhìn về phía y, mở miệng nói một câu khiến y như rơi vào hầm băng.
“Tảng đá lớn như vậy mà cũng có thể khiêng lên đến đây.”
Không! Đó mới là tảng đá!! Anh mới là Angusgail!!!
Y muốn nói chuyện, lại phát hiện mình không sao mở miệng ra được, lại ngẩng đầu, y thấy Tạ Tử Thanh đứng cạnh một người giống mình như đúc.
Angusgail sợ đến choàng tỉnh giấc, chuyện làm đầu tiên là cúi đầu, nhìn hấy Tạ Tử Thanh yên lặng ngủ trong lồng ngực y, y mới yên lòng.
Phía sau không biết bị cái gì đề lại mà nặng trình trịch, Angusgail quay đầu, đói mặt với một đôi mắt xanh lam trong suốt không thấy đáy.
“Ngao ——”
Đây là bố của tui.
Khỉ Con tò mò lại gần, ngửi Angusgail một cái.
Hai cái móng vuốt để lên bả vai y, loé loé ánh sáng sắc lạnh.
Angusgail: ….
Cái món đồ chơi này là từ đâu ra đây?
Y có biết Tạ Tử Thanh nuôi một con vật nhỏ.
Này mà là động vật nhỏ ấy hả?!
Lúc một người một người một rồng còn đang “giằng co không xong”, Tạ Tử Thanh giật giật, tỉnh lại.
“A….
Angus, chào buổi sáng, Khỉ Con mày…”
Ánh mắt anh trong nháy mắt đọng lại: “Cái gì đây?”
“Ngao ——”
Bố, con nè!
Tạ Tử Thanh: … Thẫn thờ
Ai có thể nói cho anh biết, tại sao Khỉ Con tối hôm qua mới dài có nửa cánh tay, ngày hôm nay lại biến thành 2m rồi hay không?
Nhìn cái con chân sau cường tráng mạnh mẽ, vảy cứng rắn, móng vuốt phát sáng, hàm răng sắc bén, hai cánh rộng lớn….
Là tên nào đánh tráo của anh đúng không?
Cũng có tâm quá đi!
Một người một ồng nhìn nhau chăm chú một hồi, Tạ Tử Thanh khó khăn mở miệng: “Angus, đây là con trai tớ.”
Hai mươi năm không gặp, người yêu có một đứa con không phải người, Angusgail vẫn rất bình tĩnh: “Mắt giống em lắm.”
Sau đó đưa tay nắm vóng vuốt của Khỉ Con: “Xin chào, anh là anh trai em.”
Tạ Tử Thanh: …
Angusgail móc ra ra từ trong ví tiền một cái… kẹo mút, đưa cho Khỉ Con: “Lần đầu gặp gỡ, không chuẩn bị được lễ vật quý trọng gì, cây kẹo này cho em.”
Khỉ Con trước nay chưa được ăn kẹo mút bao giờ, nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó ngậm cả vào miệng, nhai nhai mấy cái rồi ực phát hết trọn.
Không kịp ngăn cản, Angusgail trơ mắt nhìn nó ăn sạch cây kẹo còn nguyên vỏ và cái que.
Tạ Tử Thanh ho nhẹ một tiếng: “Không sao đâu, nó cái gì cũng ăn được.”
Angusgail bình tĩnh thu tay về, tiếp tục thổi phồng: “Dễ nuôi, không tệ đâu.”
Ăn hết kẹo, Khỉ Con vui vẻ muốn cùng chơi với bố như thường ngày, lại bị bố mình tàn nhẫn từ chối.
“Không được, mày nặng quá rồi, không chơi bay cao cao được nữa.”
“Grào —— grào ——” Khỉ Con nằm lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.
Khoé miệng Tạ Tử Thanh giật một cái: “Ai bảo mày tự dưng lại lớn nhanh thế?”
Khỉ Con rốt cuộc vẫn không được chơi bay cao cao, co rúm trong góc tường bắt đầu “Grào grào” mà gào rống.
Nghe cái tiếng này, Tạ Tử Thanh biết nó ấm ức, ngày trước nó mà kêu kêu như thế, rất nhanh đã có thể làm mềm lòng Tạ Tử Thanh, nhưng nó lại quên mất là nó đã bước vào lúc vỡ giọng, tiếng cún con ngao ngao biến thành tiếng trâu rống rõ ngu ngốc.
Dùng cái tiếng “Grào grào” trầm thấp này, Tạ Tử Thanh nghe chỉ muốn đánh rồng.
Lúc ăn sáng, Khỉ Con vẫn núp ở góc tường như trước, khổ sở liếm cánh của mình, đồng thời rất có chí khi mà cự tuyệt phần ăn hai mươi cân thịt nướng của mình.
Bố không yêu nó, toàn chú ý tới anh trai mới đến thôi, oa… Nó muốn tuyệt thực kháng nghị!
Bữa sáng của Tạ Tử Thanh và Angusgail không giống nhau.
Bữa sáng của Angusgail nhiều thịt, đẳng cấp thể chất càng cao thì lượng tiêu hao càng lớn, càng phải bổ sung nhiều.
Tốc độ ăn cơm của y rất nhanh, đây là thói quen được hình thành khi y còn ở trong động.
Nếu như ăn quá chậm, chẳng mấy chốc sẽ có những sinh vật khác ngửi thấy mùi mà đuổi đến cướp đoạt.
Tạ Tử Thanh thì lại ung dung thong thả ăn cải xanh luộc với thịt luộc, cải xanh cũng không thêm gia vị gì, trong thịt cũng chỉ bỏ thêm mấy trái chua khử mùi tanh.
Bữa sáng ăn được một nửa, Angusgail nhận được một video truyền tin, sau đó Tạ Tử Thanh liền thấy mặt y từ không cảm xúc biến thành nụ cười nhàn nhạt.
Âm thanh bên trong có chút ầm ĩ, Tạ Tử Thanh thậm chí còn nghe có tiếng hai người đang cãi nhau.
Angusgail lẳng lặng mà nghe một lát, mở miệng nói: “Để cho bọn nó đánh, ừ, tiếp tục đánh.”
Bên kia im lặng trong chốc lát.
“Lần sau còn xảy ra chuyện như vậy nữa, cứ ném chúng nó ra ngoài.” Angusgail cười nói.
Tạ Tử Thanh biết Angusgail không phải người thích cười, đa số thời gian y đều không cảm xúc lẳng lặng không nói tiếng nào, đây mới là lúc y thả lỏng bản thân nhất.
Nhớ lại năm đó, Angusgail không cần biết là ai cũng đều trưng ra bộ mặt dửng dưng, ai cũng không muốn phản ứng lại, lại nhìn điệu bộ cười khanh khách của hiện tại.
Tạ Tử Thanh nhún nhún vai, cảm khái thời gian quả thật là con dao phẫu thuật thẩm mĩ lợi hại nhát, có thể từng nhát từng nhát gọt giũa con người ta thành điệu bộ chính mình chán ghét nhất.
Người trong video liền nói cái gì đó.
Angusgail ừ một tiếng, tắt video, thấy Tạ Tử Thanh đang nhìn mình, y chủ động giải thích: “Đám lính mới không thành thật.
Vừa nãy có hai tên đánh nhau, trong nhà có chút bối cảnh, bọn họ xử lý không tốt.”
“Ừ.” Tạ Tử Thanh lau khô miệng đứng lên, “Hôm nay tớ muốn đi đến viện nghiên cứu cơ giáp, cậu có tính toán gì không?”
Angusgail khoanh tay trước ngực, bắt chéo chân, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tạ Tử Thanh: “Anh đi chung với em.”
“Được.” Tạ Tử Thanh tìm Đậu Đỏ còn đang mải chơi game: “Hôm nay trước tiên đừng mang Khỉ Con ra ngoài, tránh doạ đến người khác, mày bảo mấy người bên ngoài trước, cho bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi mới lại đưa Khỉ Con ra ngoài.”
Đậu Đỏ tắt máy chươi game lại: “Được ạ.”
Angusgail:… Người máy có cái tật xấu gì? Không mê cờ bạc thì cũng mê chơi game, chẳng lẽ chương trình bị hỏng rồi?
Khỉ Con ở góc tường càng thêm suy sụp, cánh không buồn liến, đuôi không buồn vẫy vẫy.
Bố chê nó xấu! Toàn thế giới có chê nó xấu, bố cũng chửa có từng nói như vậy.
Nhưng bây giờ, bố lại bảo nó không thể gặp người nữa rồi!!
“Đúng rồi.”
Tạ Tử Thanh đi ra ngoài được vài bước, liền quay trở lại: “Bác sĩ nói thời gian trước ăn ít, dạ dày nó bị yếu đi.
Tuy không biết nó có được hay không, nhưng cũng không thể mạo hiểm được.
Mấy ngày nay giảm lượng thức ăn của nó xuống, tránh chữa lợn lành thành lợn què.”
“Ngao ——”
Khỉ Con thề son sắt muốn tuyệt thực kháng nghị ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, không dám tin nhìn Tạ Tử Thanh, hoàn toàn không ngờ anh lại có thể nói ra lời tàn nhẫn như vậy.
Lúc Angusgail đóng của lại, ánh mắt đảo qua con rồng ngồi trong góc tường, ánh mắt sâu thẳm, khoé miệng nở nụ cười: “Nó cứ giống như nghe hiểu em nói cái gì vậy.”
Tạ Tử Thanh nói: “Thầy nói loại rồng này chỉ số thông minh cao, sau khi trưởng thành thì cũng giống như đứa trẻ cỡ mười tuổi ấy, mấy câu đơn giản, dài dài rồi cũng sẽ hiểu.”
Hết chương 45(1) Nguyên văn là 辣鸡 /làjī/, tức gà cay.
Từ này dùng để chửi nhau vì nó đồng âm với 垃圾 /lājī/, tức rác rưởi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...