Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
Đậu Đỏ lén lén lút đi đến phòng Tạ Tử Thanh, sau đó nhấc cánh tay máy lên nhấn điên cuồng vào chuông cửa.
Trong tâm nó, nhân loại quyết định mua nó này, mới là kẻ lợi hại nhất, bởi vì Angus với Andy đều nghe lời anh.
Không ai chú ý tới cái người máy thoạt nhìn ngu ngốc này đang làm gì cả.
Bên trong phòng.
Tạ Tử Thanh đang mặc quần áo, mặc mới được một nửa, chuông cửa đột nhiên vang lên không ngừng.
Hình như người ngoài cửa tìm hắn có việc gấp.
Tạ Tử Thanh tăng nhanh tốc độ tay, hai ba cái thắt đẹp cái nút buộc, với tay lấy cái quần tròng lên, cuối cùng đi giày, vội vội vàng vàng đi mở cửa.
“Đậu Đỏ, mày…” Tiếng Tạ Tử Thanh ngừng lại, ánh mắt đọng lại trên mấy người trong phòng khách, hay đúng hơn là, trên khoé miệng tươm máu của Angusgail.
Ngay lúc ấy, Tạ Tử Thanh cảm thấy như có một luồng lửa giận kịch liệt bùng lên, lộn từ chân lên đến tận đỉnh đầu, thiêu sạch hết lí trí của anh.
Cái cảm giác này thực lạ, có thể nói cả đời anh còn chưa tức giận như vậy bao giờ, Tạ Tử Thanh thấy người mình như run hết cả lên.
Sau đó anh xông tới, tát một cái không lưu tình lên mặt thằng còn đang đạp lên người Angusgail.
“Ba!”
Không nghĩ tới đối phương xông tới đánh người, Wayne không có phòng bị, ăn một tát đến sững sờ.
Đưa tay túm lấy Tạ Tử Thanh còn đang định đánh cái thứ hai, Wayne tối sầm mặt, “Mày dám đánh tao?”
Tao không chỉ muốn đánh mày, tao còn muốn đánh chết mày!
Bị túm cả hai tay, Tạ Tử Thanh nói không ra lời, lung tung lấy chân đạp về phía đùi Wayne.
Angusgail nhìn thấy Tạ Tử Thanh bị Wayne bắt được, nhất thời muốn rách cả mí mắt, “Mày buông cậu ấy ra!”
Wayne quơ quơ người trong tay, “Sách, phế vật đúng toàn tụ tập với phế vật, a…”
Tiếng cười im bặt, vẻ mặt Wayne nhăn nhúm cả lại.
Trong lúc Tạ Tử Thanh vật lộn, đầu gối liền sút thẳng vào hạ thân hắn.
Wayne đau đến mờ mắt, tức muốn điên hết cả lên, ngay lúc hắn định tàn nhẫn chỉnh cái tên tiểu phế vật này, có một thứ từ cổ áo Tạ Tử Thanh rơi ra ngoài.
Đó là một sợi dây chuyền gắn một viên tinh thạch màu đen hình thoi.
Wayne kinh nghi (1) giật lấy sợi dây chuyền, tỉ mỉ quan sát sau đó trợn hai mắt, chuyện này… đây là?
Nghĩ tới chủ nhân sợi dây chuyền là ai, trong mắt hắn loé lên tia sợ hãi.
Wayne trừng Tạ Tử Thanh, giọng gấp rút chất vấn: “Sợi dây chuyền mày từ đâu mà có.”
Tạ Tử Thanh không chút yếu thế trừng lại, lại bồi thêm một cước trên đùi hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông tay! Đừng lấy cái tay bẩn thỉu của nhà mày làm bẩn đồ của thầy tao!!”
“Mày là học trò của ông ta à?” Sợ hãi trong mắt Wayne phút chốc càng lớn dần, hắn dồn dập hô hấp một chốc, thả Tạ Tử Thanh ra, nói với đám còn lại: “Đi!
Nói xong, giống như bị mãnh thú đuổi sau lưng, quay người kéo cửa, bước chân hoảng loạn vội vã chạy biến.
Vic dời chân, không nói một lời đi theo.
“Wayne, mày rốt cục là bị làm sao vậy hả?!” Toby tức giận đuổi theo.
Ra đến cửa phòng ngủ, Wayne dừng bước lại, biểu cảm biến đổi không ngừng, Toby còn chất vấn hắn tại sao đột nhiên lại rời đi, hắn thiếu kiên nhẫn gầm lên: “Câm miệng! Tên tiểu tử kia là học trò của người kia, không thể động tới nó, còn Angusgail, nó hình như cùng tiểu tử kia quan hệ không tệ, lỡ mà tiểu tử đó mách lẻo với người kia, chúng ta liền đi đời.”
Toby không cam lòng nói: “Vậy chúng ta cứ tính như vậy sao? Không kể mối thù của Wayne, còn nhiệm vụ của thiếu gia Bartley với thiếu gia Gergill giao phải làm sau đây?”
Wayne trầm mặt nhìn về phía phòng 305, “Ít nhất, chúng ta không thể ở trước mặt hắn ra tay với Angusgail.”
Toby con ngươi đảo vòng, nở nụ cười, “Ồ —— tao hiểu, ha ha ha ha…”
Tạ Tử Thanh không để ý quần áo của mình bị kéo loạn, anh nhào tới trước mặt Angusgail, tay run run lau máu trên khoé miệng y.
Anh muốn hỏi Angus, có phải cậu bị thương rồi không, Angus cậu có đau không, mà môi cứ run rẩy run rẩy mãi chẳng thốt lên nổi câu nào.
Như nghe được lo lắng trong lòng của Tạ Tử Thanh, Angusgail nắm chặt tay anh nói: “Tôi không sao.”
Tạ Tử Thanh vành mắt đỏ đỏ bình tĩnh nhìn y, đột nhiên nhào vào lồng ngực y.
Angusgail ngẩn người, giơ tay ôm lấy Tạ Tử Thanh, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, “Tôi không sao thật mà, máu là không cẩn thận cắn vào miệng thôi, không tin cậu…”
Một dòng chất lỏng ấm áp, từng giọt từng giọt một rơi lên cổ y, thuận theo vai chảy xuống ngực.
Angusgail trong lúc hoảng hốt nhận ra, nước mắt của Tạ Tử Thanh không phải nhỏ trên người y, mà đập thẳng vào trong lòng y rồi.
Tạ Tử Thanh cắn chặt môi dưới, nỗ lực không cho mình phát ra chút âm thanh nào, nhưng trong cổ học vẫn không kìm được phát ra tiếng khóc trầm thấp.
Cậu đi đi, rời nơi này đi.
Anh muốn nói.
Thế nhưng anh không thể, chuyện trên đời, luôn có ngàn vạn khả năng, rời đi, e rằng sự việc càng trở nên gay go.
Anh không dám đánh cược, càng không thể lấy tương lai của Angusgail ra đánh cược.
Có lẽ, chỉ có con đường trong nguyên văn kia, mới là con đường đơn giản nhất.
Angusgail xoa xoa mái tóc trên ót Tạ Tử Thanh, hạ thấp giọng động viên anh, “Đừng khóc, tôi không sao, thật là không có chuyện gì.”
Nước mắt Tạ Tử Thanh càng rơi ác, anh oan ức, cũng phẫn uất, tại sao cứ nhất định phải là Angus?
Ngày đó, trong tâm lí Tạ Tử Thanh có thứ gì lặng lẽ cải biến.
Angusgail không còn đồng nghĩa là nhân vật chính nữa.
Y cũng sẽ chảy máu, cũng sẽ bị thương.
Angusgail năm chữ này (2), cũng không còn là một dòng chữ lạnh như băng nữa, đây là Angus của anh, biết làm nũng, thích bám người, còn biết giận dỗi.
Đậu Đỏ nhìn hai thiếu niên cứ lẳng lặng ôm nhau, không nhìn thẳng, “Cậu Tử Thanh, cậu Angus, phải đi học, bị muộn rồi.”
Thân thể Tạ Tử Thanh cứng đờ, sau đó luống cuống tay chân tránh khỏi lồng ngực của Angusgail, quay lưng đi lúng túng lau nước mắt.
Thực sự là rõ mất mặt mà, thế mà lại trước mặt một người nhỏ tuổi hơn mình khóc lóc thành thế này.
Quá mất mặt.
Angusgail nhìn vành tai Tạ Tử Thanh hồng thành một mảng, mím mím môi, y nói: “Này có gì không tốt đâu mà thẹn, tôi cũng từng khóc trước mặt cậu rồi mà.”
Đây căn bản không giống nhau! Tạ Tử Thanh kiên định nghĩ.
“Chúng ta lên lớp thôi.” Angusgail nhìn thấy anh xấu hổ, cũng không nói tiếp đề tài này nữa.
Nói tới lên lớp… Tạ Tử Thanh quay đầu, “Mấy người vừa nãy không phải là cùng một lớp với cậu chứ?”
Angusgail nhìn vành mắt với chóp mũi của anh đều đồng dạng hồng hồng, trong lòng một mảnh mềm mại, y nói: “Không cần sợ, nhiều người, bọn họ sẽ không dám làm gì tôi.”
“Cậu biết được sao.” Tạ Tử Thanh lầm bầm một câu, anh hỏi: “Bọn họ sao lại muốn đánh cậu thế? Loại hành vi này thật sự là quá… quá độc ác!”
Anh cảm thấy cái từ “độc ác” này vẫn chưa đủ hình dung triệt để, thế nhưng tạm thời anh mới nghĩ được đến nó nó thôi.
“Quả thực chính là ác bá!” Cuối cùng, Tạ Tử Thanh đưa ra một cái tổng kết.
Trong truyện là đám bạn cùng phòng của vai chính bắt nạt vai chính là mệnh lệnh của hai người em trai, nhưng anh ngẫm lại bộ dáng của mấy người kia, chính là hận không thể giẫm chết Angus, trực giác cho thấy chuyện tình không hẳn chỉ đơn giản như vậy.
“Ác bá là cái gì?” Đậu Đỏ thắc mắc.
Tạ Tử Thanh suy nghĩ một lúc nói: “Là mấy người thích bắt nạt người khác, lấy việc ức hiếp người làm trò tiêu khiển.”
Đậu Đỏ yên lặng nhập từ này vào bên trong đĩa cứng.
Angusgail trầm mặc rất lâu, Tạ Tử Thanh nói: “Cậu không muốn nói cũng không cần vội, chúng ta lên lớp đi.”
Mới vừa đứng lên, tay đã bị kéo lại, Tạ Tử Thanh cúi đầu, “Angus, cậu không đứng lên được sao?”
Chẳng lẽ chân bị thương rồi?
Tạ Tử Thanh ngồi xổm xuống kiểm tra chân y.
Angusgail nhìn theo xoáy nước trên đỉnh đầu anh, nhẹ giọng nói: “Tôi đã từng cho là, tôi và hắn là bạn bè.”
Động tác trên tay Tạ Tử Thanh dừng lại.
“Wayne sinh ra ở xóm nghèo trên Braco, lần đầu tiên tôi gặp hắn là khi hắn đang bị những đứa nhỏ khác trong khu ổ chuột đánh, bởi vì hắn không chịu cùng bọn nó đi ăn cắp, cướp bóc.
Tôi lúc đó rất thích cốt khí của hắn, tôi cứu hắn khỏi cá nơi đó, cho hắn đi học, đọc sách, tôi rất nghiêm túc kết bạn với hắn.
Nhưng mà, đến giờ tôi mới biết, tất cả những gì tôi làm kia, trong mắt hắn, chỉ là thương hại hắn, muốn nhục nhã hắn làm niềm vui.” Angusgail vẫn còn nở nụ cười.
Tạ Tử Thanh xoa xoa đầu y, lấy tay nâng mặt y lên vuốt nhẹ nét cong cong nơi khoé miệng y, “Đừng cười.”
Lực tay Tạ Tử Thanh có chút mạnh, Angusgail cản giác miệng mình có chsut đau đau, “A…”
“Cậu có nghe một câu nói thế này chưa?” Tạ Tử Thanh nghiêm túc nói: “Không tìm kiếm một người bạn trong một đống rác, bởi vì đó đều là đồ hỏng người ta ném đi, cậu có kiếm về cũng là đồ hỏng thôi.” (3)
Angusgail rũ mi mắt xuống.
Tạ Tử Thanh nâng cằm của y, ép y ngẩng đầu, “Nhớ kĩ chưa?”
Angusgail gật đầu.
“Chúng ta lên lớp thôi.” Tạ Tử Thanh đứng lên, lại căn dặn Đậu Đỏ ở trong phòng ngủ, không được tuỳ tiện mở cửa cho người lạ.
Angusgail nhìn bóng lưng Tạ Tử Thanh, cố gắng giấu đi sát ý với bọn Wayne đến nơi sâu nhất trong lòng.
Tạ Tử Thanh đi lên lớp học ở tầng sáu khoa chế tạo cơ giáp.
Ngay lúc Tạ Tử Thanh bước vào phòng học đã thu hết ánh nhìn của toàn lớp, dù sao lần đầu lên lớp có giẫm lên cái gì thì cũng không quá quan trọng.
Ấn theo mã số học sinh tìm được chỗ ngồi của mình, Tạ Tử Thanh mới vừa ngồi xuống liền bị người chọt nhẹ, anh quay đầu lại: “Cậu có chuyện gì không?”
Đối phương mỉm cười nói: “Cậu không ra tớ à? Tớ là Perry, hôm qua xếp hàng trước cậu ấy.”
Tạ Tử Thanh mỉm cười đáp lại, “Là cậu à, hoá ra cậu cũng học lớp này.”
Biểu tình Perry trở nên dần quái lạ, cậu ta nói: “Cậu không biết gì à?”
“Khoa chế tạo cơ giáp, chỉ một lớp, chỉ có duy nhất một lớp thôi.”
Tạ Tử Thanh cười cười, “Trước tớ không có biết, cảm ơn cậu nói cho tớ.”
“Không cần cảm ơn.” Perry lắc đầu, lại hỏi: “Phòng kí túc của cậu số bao nhiêu thế? Phòng tớ là 507, tớ cũng không quen biết ai trong đấy cả, tan học xong tớ sang phòng cậu chơi nha?”
“Để tớ hỏi mấy bạn cùng phòng khác đã, nếu như bọn họ không ngại.” Tạ Tử Thanh cự tuyệt, sau đó quay đầu trở lại.
Anh cứ có cảm giác, Perry này có chút quái quái.
Hết chương 27
(1) kinh ngạc và nghi ngờ
(2) Angusgail phiên âm tiếng Trung có năm chữ 安格斯盖尔 (An Cách Tư Cái Nhĩ)
(3) Ý của Tạ Tử Thanh là Wayne đã không muốn làm bạn với Angusgail rồi, tình bạn ấy đã bị Wayne ném vào bãi rác rồi, Angusgail không cần cố kiếm lại làm gì, tình bạn ấy hỏng mất rồi.
Đừng bạn nào nhầm thành Angusgail không được kết bạn trong khu ổ chuột đấy nhé..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...