Biên tập và chỉnh sửa: Bún Chả
Phòng bệnh trong nháy mắt im phăng phắc.
“Cậu/ Mày về rồi?” Hai người cùng lúc mở miệng cũng cùng lúc ngậm tăm, sau đó không hẹn mà liếc nhau một cái, cuối cùng ngoảnh đi, trên mặt ửng đỏ.
Andy: Hình như có cái gì đó là lạ nha.
Cuối cùng vẫn là Tạ Tử Thanh chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, anh đưa tay về phía Andy vẻ chờ mong hỏi: “Lấy được vòng tay chưa? Mau cho tao xem với.”
Ôm lấy gói hàng chuyển phát nhanh, Tạ Tử Thanh nói: “Cảm ơn mày nha, Andy.”
Andy trả lời ngay tức khắc: “Không cần cảm ơn, chuyện dễ như ăn cháo vậy.”
Đây là lễ nghi xã giao Tạ Tử Thanh dạy cậu, cậu từng phát lời thề là muốn trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép nhất trại trẻ nữa kìa.
Nói xong, Andy liền nghiêm túc nghiên cứu cái vòng tay mới của mình.
Tạ Tử Thanh cung cúi đầu cẩn thận mở gói hàng chuyển phát nhanh, Angusgail cũng từng chút nhích qua, ngồi bên cạnh anh, dạy anh cách đổi vòng tay cũng như cài đặt mật khẩu.
Hai thiếu niên dính sát vào nhau, dường như giữa hai người chẳng thể chen thêm người thứ ba nào được nữa.
= == == == == == == == == == == =
Sáng ngày thứ hai, đã đến lúc các thiếu niên xuất viện.
Emily tạm biệt bọn họ, cùng cha mẹ rời đi.
Tạ Tử Thanh đổi bộ trang phục bệnh nhân, gấp gọn ghẽ để lên đầu giường, anh cau mày, có chút buồn rầu nói: “Xem ra chúng ta phải mua ít quần áo mới rồi, còn có đồ dùng hàng ngày lúc tới trường nữa.”
Anh bấm ngón tay tính toán, “Bút với vở này, còn cốc uống nước nữa, đều phải mua lại.”
Đồ lần trước họ mua bị mất, đều để lại tất cả trên tàu của đám cướp vũ trụ.
Mà Angusgail cũng không có, cũng không ai nói y biết, những thứ đồ này đều là chính y cần thì mua mang tới trường.
Nhìn Tạ Tử Thanh đang lên kế hoạch muốn mua đồ dùng cho bọn họ, Angusgail cảm thấy trong lòng liền ấm áp.
Nghe thấy lời Tạ Tử Thanh nói, Andy hiển nhiên không có phản đối.
Làm xong thủ tục xuất viện, ba người lên đường đi đến trung tâm thương mại.
Mặc dù bây giờ mua sắm trực tuyến vừa nhanh vừa thuận tiện, nhưng vẫn có một số lớn người thích đi dạo phố.
Liếc mắt nhìn xung qua quất, Tạ Tử Thanh trong lòng nhịn không được cảm thán “Đông ngươi thật!”
Nhìn một rừng tóc sặc sỡ nhiều màu sắc, Tạ Tử Thanh hoa hết cả mắt.
Anh nhìn chung quanh một lượt cũng thấy được bảng chỉ dẫn đường đi chi tiết.
“Chúng ta ra chỗ bán đồ dùng hàng ngày trước đi.” Anh nói.
Hai người còn lại không có phản đối, vì vậy liền quyết định như thế.
Ba người đi dọc theo biển chỉ dẫn phương hướng.
Tạ Tử Thanh xông lên đi trước nhất, nghiêm túc dẫn đường.
Angusgail đi phía sau, nghiêm túc theo sát anh.
Andy đi ở phía sau cùng, nghiêm túc…xem trò vui.
Đột nhiên, Andy tinh mắt nhìn thấy: Tử Thanh, Angus, xem kìa, có người máy đang tự bán mình kìa.”
63584796 ngồi trên bậc thang, hai cánh tay vuông vức cùng màu với người nó giơ cao một tấm gỗ đỏ, trên mặt dùng bút đen viết lên: Tui rất mới, rất rẻ, chỉ cần một ngàn Kara tệ, xin hãy mang đi ^_^.Nó đã ngồi đây rất lâu rồi, từ tận tối qua cho đến sáng hôm nay đều không có ai muốn mua nó.
Nhưng nếu không ai chịu mua nó, ba ngày sau nó sẽ bị đem về xưởng đúc lại.
Tháo rời vỏ, định dạng hoá ổ cứng (1), các linh kiện khác thì bị đem ném vào lò nung.
Sau một tiếng, những linh kiện này sẽ ở trên người của một người máy giao hàng khác.
Thời gian của 63584796 không còn nhiều lắm, chỉ là, người máy thì không có những tâm tình như lo lắng với sợ sệt, cho nên nó vẫn như cũ ngồi trên bậc thang giơ biển hiệu.
Bên cạnh đột nhiên có một người máy khác ngồi xuống, là một người máy màu xanh lá, cũng gơ biển hiệu tương tự: Tôi không mới, rất rẻ, có thể trông nhà, một ngàn Kara tệ, xin hãy mang đi ^_^
Đến đoạt mối làm ăn đây mà.
63584796 quay đầu “nhìn”, sau đó đứng lại, một đường lượn song loé lên trên màn hình, cuối cùng biến thành một cái ký hiệu mỉm cười: “Là anh à?”
32567489512 giữ nguyên tư thế của chính mình, không nhúc nhích, “Là tôi.”
“Anh làm sao lại nghỉ việc?”
Màn hình sáng của 32567489512 loé loé, “Tôi bị sa thải.”
63584796 uốn éo, chỉnh cái mặt hướng về phía bên kia, “Anh làm việc rất nghiêm túc, họ không có lý gì lại sa thải anh.”
32567489512 nói: “Tôi dùng lời nói công kích cấp trên, sau đó bị hắn sa thải.”
Hệ thống bên trong của 63584796 phát ra một chuỗi tạp âm gần giống như tiếng nhân loại rít gào, “Anh nói cái gì?”
“ “Lão hói đầu khó tính” tôi nói ông ta thế đấy.”
“Nghe thú vị thật đấy.” Âm thanh 63584796 cứng nhắc trả lời.
“Tôi cũng thấy vậy.”
Tạ Tử Thanh lần đầu tiên nhìn thấy có người máy tự bán chính mình, không nhịn được tới gần xem trò vui, sau đó anh liếc nhìn số hiệu trên người người máy màu đỏ.
Tạ Tử Thanh đến gần hơn chút nữa, nhìn kĩ số hiệu, im lặng đọc thầm trong lòng, rốt cục xác định đây chính là người máy kia.
“Mày là người máy giao hàng à?” Tạ Tử Thanh hỏi.
63584796 lập tức ngừng trò chuyện với 63584796, nó đem bảng gỗ giơ ra, ôm trước tấm ngực tròn vo, trả lời: “Đúng, tui là người máy giao hàng, nhưng mà tui cũng có ưu điểm, ưu điểm của tui là, ưu điểm của tui, ưu điểm,…”
Nó không ngừng phát ra tiếng “bùm bụp”, “bùm bụp” như thể đang nỗ lực suy nghĩ vấn đề này.
Cuối cùng nó cũng bỏ việc tìm kiếm ưu điểm của chính mình, nó giống như chả có nổi một cái nào.
Bởi vì chỉ có tác dụng làm người giao hàng, cho nên vật liệu vỏ ngoài không đủ kiên cố, ổ cứng nhỏ, cánh tay máy cũng không thể làm việc gì yêu cầu độ khéo léo cả, thậm chí bởi vì nguyên nhân hình thể nên ngay cả ưu điểm tiết kiệm không gian cũng không có nốt.
Chẳng trách không người nào muốn mua nó.
“Tui chỉ là một người máy giao hàng, tui không có ưu điểm gì cả.” 63584796 suy sụp cúi đầu, đột nhiên, nó ngẩng lên, màn hình sáng lên, “Ngài mua 32567489512 đi, anh ấy rất lợi hại, anh ấy là người máy cảnh vệ, còn rất nghiêm túc và có trách nhiệm nữa.”
Tạ Tử Thanh cúi người xuống, vỗ vỗ vào bụng nó, “Bụng mày lớn thật đấy.”63584796 không hiểu lời anh nói, này, cái này là lời khen đi, nó liền vội vàng nói: “Bụng của tui rất lớn, nó có thể chứa rất nhiều gói hàng chuyển phát.”
Tạ Tử Thanh có ẩn ý (2), “Vậy nó có thể đựng những thứ khác đi, tao hôm nay muốn mua rất nhiều đồ.”
Ổ đĩa cứng của 63584796 loé lên tia sáng, “Ưu điểm của tôi chính là không gian bên trong vô cùng lớn, có thể chứa rất nhiều đồ vật, mua tôi tuyệt đối không thiệt, còn có 32567489512, hoàn toàn xứng đáng với giá tiền.” (Clm, bên tai bỗng dưng nghe thấy quảng cáo Aba:))))
Nó nỗ lực chào hàng chính mình còn không quên tiểu đồng bọn.
Tạ Tử Thanh quay đầu cùng hai người kia thương lượng.
“Tớ muốn mua nó, hai người cảm thấy thế nào?”
Andy gãi đầu một cái, “Muốn mua thì cứ mua, tao thấy cũng đáng yêu đấy, mà cái con bên cạnh là bạn nó à? Người máy cũng kết bạn á?”
Lần này, Angusgail lại có ý kiến khác, “Từ góc độ thực dụng mà nói, tôi thấy cậu nên mua con khác,” Ánh mắt có chút ghét bỏ, “Con này, nói thì nhiều mà công năng thì thiếu.”
Tạ Tử Thanh đột nhiên cười lớn, “Tớ đang định mua nó tặng cho Angus đây.”
Angusgail không chút đắn đo mà từ chối, “Tôi không cần.” Y mới không cần cái loại người máy nhiều lời thế này.
Nụ cười của Tạ Tử Thanh ảm đạm đi, “Hoá ra Angus không thích tớ tặng quà cậu, đây là lần đầu tiên tớ tặng cậu một món quà.”
Lần này Angusgail không còn kiên định từ chối nữa, y do dự một chút nói: “Kia, mua trước đi rồi xem sau.”
Tạ Tử Thanh lại mỉm cười, thật vui vẻ trả giá với hai người máy.
Làm xong mọi thủ tục quy định, hai người máy này liền hoàn toàn thuộc về anh.
Tạ Tử Thanh nhìn số hiệu trên người chúng nó một chút, nói: “Tên của hai đứa chúng mày dài quá.
A… Hay đặt nhũ danh đi, chúng mày muốn đặt tên là gì?”
Hai người máy đều có chút mờ mịt, “Bọn tui sẽ không tự đặt tên.”
“A!” Tạ Tử Thanh đột nhiên hiểu ra được, loại người máy đẳng cấp thấp thế này, chương trình cài sẵn bên trong không có khả năng sáng tạo, chỉ có chức năng chấp hành.
Lần này thực sự khó cho anh rồi, vì anh vốn ngu khoản đặt tên, anh có viết đặt thế nào đâu.
Tạ Tử Thanh chọt chọt Andy: “Người máy cảnh vệ cho mày, mày đặt tên đi.”
“Thật là cho tao à?” Andy không dám tin nổi.
Tạ Tử Thanh gật gật đầu: “Coi như quà sinh nhật sớm cho mày.”
“Được, được, được!” Andy vui vẻ thiếu điều ôm lấy Tạ Tử Thanh mà hôn một cái, “Khà khà.” Cậu ta cười ra tiếng: “Nhũ danh đặt là Đậu Xanh đi.”
Tạ Tử Thanh nhìn về phía Angusgail, ý tứ rất rõ ràng.Angusgail liếc mắt nhìn người máy xanh biêng biếc bên kia một cái, lại nhìn cái con chỉ rừng rực một màu đỏ bên này, thờ ơ mở miệng: “Đậu Đỏ.” Tuy rằng y chẳng biết đậu xanh với đậu đỏ là cái đậu gì, nhưng cái này cũng không làm y lấn cấn, y cảm thấy được, tên Đậu Đỏ của mình rõ ràng êm tai hơn so với thằng ngốc to con Đậu Xanh kia.Hết chương 17(1) Nguyên văn: 格式掉化硬盘, Bún tra ra thì thấy nghĩa là format, hay định dạng, các cậu có thể đọc đây để hiểu thêm, chứ mấy cái công nghệ Bún không hiểu lắm.
(2) 意有所指: Ý hữu sở chỉ, có nghĩ là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...