Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

“…
Từ đó đến nay đã hơn 3.700 năm, em đứng trước cửa sổ phòng bếp, chăm chú nhìn
những chữ khắc trên bia văn. Em khẽ đứng bên cạnh ngắm vẻ đẹp rạng ngời trên
khuôn mặt anh…”

Đứng ở
trên khán đài đáng lẽ cô phải cảm thấy hồi hộp, nhưng ngược lại cô rất bình
tĩnh.

Cô nhìn
về hướng phía khán đài nơi hàng ghế đầu tiên, muốn nhìn khuôn mặt cô yêu mến,
nhưng điều làm cô thất vọng đó là Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi đang ngồi nói
chuyện với nhau, họ không hề xem cô biểu diễn.

Theo
tiết tấu âm nhạc, Lâm Tiểu Niên chầm chậm hát tiếp: “Từ
thời cổ đại đến nay chỉ còn để lại một ngôn ngữ khó giải thích, truyền lại đến
đời nay, và trở thành một áng thơ bất hủ, tình yêu em dành cho anh được viết
trước Công nguyên, chôn vùi ở vùng đồng bằng của Lưỡng Hà, vài chục thập kỷ sau
mới được phát hiện, nó vẫn nguyên vẹn như thời trước…”

Cô hy
vọng nhiều về tình yêu của mình có thể sẽ được phát hiện sau khi chôn vùi
xuống, sau đó trở thành một áng thơ bất tử.

Tiếng
vỗ tay lớn át tiếng hát của cô, những người ngồi dưới khán đài không ngừng vỗ
tay khen hay.

Nhưng
Lâm Tiểu Niên bất chợt cảm thấy cô đơn, suýt nữa cô bật khóc.

Em cảm
thấy rất mệt, xa quê hương, sợ lại không thể, trở về bên cạnh anh…


người ôm một bó hoa bách hợp bước lên khán đài, những cánh hoa màu trắng, màu
phấn hồng xinh đẹp.

Dưới
khán đài tiếng cổ vũ ngày càng lớn, thậm chí có người điên cuồng hò hét.

Lâm
Tiểu Niên cũng không ngờ, người lên khán đài tặng hoa cho cô là Vu Hữu Dư, chủ
tịch hội sinh viên trường đại học Chiết Giang, lớp trưởng “lớp thái tử”, đội
trưởng đội bóng trường đại học Chiết Giang, thảo nào náo động, hóa ra sự cổ vũ
nhiệt tình này chính là dành cho anh.

Lâm
Tiểu Niên nhận bó hoa, ôm chúng vào lòng, sau đó, khách khí nói cảm ơn Vu Hữu
Dư.

Anh mở
rộng cánh tay, tặng cô một cái ôm thực sự, kèm theo một nụ hôn trên trán, tất
cả đều nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô đứng
chôn chân trên khán đài, ngượng nghịu không biết làm thế nào, đành đẩy mạnh anh
ra, hai tay nắm lấy chiếc micro, nhẹ nhàng nói: “Lúc tập không có nội dung

này!”.

Vu Hữu
Dư nhìn cô, cười, anh cười rất hài lòng: “Việc này không có trong kịch bản.”

Kiều
Hoài Ninh đứng dậy cổ vũ cho cô, dáng vẻ cao cao của anh ở hàng đầu tiên rất
nổi bật, trên dưới khán đài cách nhau vài bước, anh mỉm cười với cô, nét mặt
tươi cười ấm áp, nụ cười tươi tắn, khiến cho bó hoa bách hợp dường như bị phai
màu.

Sau khi
từ khán đài xuống, Thẩm Tam Nguyệt và Cát Ngôn vây xung quanh cô.

“Vu Hữu
Dư tự nhiên tặng hoa cho cậu!” Thẩm Tam Nguyệt đón bó hoa trên tay Lâm Tiểu
Niên ngửi.

“Nếu
thích, cậu cầm lấy đi.”

“Điều
chúng mình đố kỵ không phải là cái này! Khai mau, cái hôn ấy là như thế nào?”
Thẩm Tam Nguyệt giống như một nhà báo thực sự, đã phát huy một cách xuất sắc
đúng chuyên môn tâm lý của mình.

“Đúng
rồi, đã tặng hoa, lại còn hôn một cách nồng nhiệt, cậu làm thế nào để cưa Vu sư
huynh vậy?” Cát Ngôn thắc mắc.

Lâm
Tiểu Niên không biết làm thế nào, lắc đầu: “Đó là một việc tồi tệ mà Vu công tử
làm trong lúc cao hứng, được chưa?”.

Nhìn
thấy Kiều Hoài Ninh nhằm phía cô đi tới, mặc dù cái đầu của Lâm Tiểu Niên rất
to, nhưng cô cũng không biết phải làm thế nào để đối diện với ánh mắt đầy thắc
mắc của anh, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào, vì thế phải thoát
ra khỏi hai người bạn bát quái này, thoát khỏi nơi này. Kiều Hoài Ninh và Âu
Dương Phi một trước một sau đuổi theo. Kiều Hoài Ninh ở phía sau cô không ngừng
gọi lớn: “Niên Niên!”. Nhưng Âu Dương Phi gọi: “Kiều Hoài Ninh!”.

Lâm
Tiểu Niên dừng lại, quay người nhìn Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi.

“Mọi
người tại sao ra cả ngoài vậy, bữa tiệc tối nay không hay sao?” Khuôn mặt
ngượng ngùng của cô lộ ra một lớp màu đỏ, không biết phải làm sao, cô đành nở
một nụ cười.

Kiều
Hoài Ninh nhìn cô với một ánh mắt khó diễn đạt thành lời, anh không nói gì.

Âu
Dương Phi nhẹ nhàng nói: “Bọn chị đã không bỏ lỡ màn hay nhất buổi biểu diễn
này.”

“Tiểu
Phi!” Nét mặt anh nhăn lại. “Không phải em vừa nói phải đi sao?”.


“Là anh
bảo đừng đi mà.” Âu Dương Phi dựa vào cửa của khán đài, giận dữ và nói.

“Bây
giờ chúng ta đi!” Kiều Hoài Ninh bình tĩnh trở lại, hình như hôm nay có cái gì
đó không bình thường.

Anh vỗ
nhẹ vào vai Lâm Tiểu Niên nói với cô: “Tối nay anh sẽ gọi cho em.”

“Không
cần đâu, em không sao.” Lâm Tiểu Niên lắc đầu, cố tình làm ra vẻ thoải mái.
Kiều Hoài Ninh nhìn cô, nhắc lại một lần nữa: “Anh về sẽ gọi điện thoại cho
em.”

Kiều
Hoài Ninh kéo Âu Dương Phi bỏ đi, hai người đó hình như đang giận nhau. Đi được
một đoạn, Âu Dương Phi dừng lại, quay đầu nhìn, nói với Tiểu Niên: “Em hát bài
đó rất hay, lúc nãy quên không vỗ tay cổ vũ em.”

“Âu
Dương Phi, em đã nói xong chưa?” Kiều Hoài Ninh lôi Âu Dương Phi đi rất nhanh.

Lâm
Tiểu Niên đứng nhìn bọn họ đi rất xa, cô mới hiểu, bọn họ đang cãi nhau, có thể
vì cô, cũng có thể không phải, ai biết được chứ? Việc cãi cọ của hai người yêu
nhau cũng chỉ vì muốn tình cảm của họ thêm phần ngọt ngào hơn thôi.

Không
biết đứng ở ngoài bao lâu rồi, bất chợt cô nghe thấy tiếng đàn du dương phát ra
từ trung tâm buổi biểu diễn. Cô biết, đó là tiết mục cuối cùng “Đồng nhất khúc
ca” do Nguyễn Tình Không và Tiết Băng của khoa Trung văn trình bày. Lâm Tiểu
Niên buồn rầu nghĩ, thế giới này, tất cả mọi thứ đều phải kết thúc, có thể tất
cả mọi chuyện đều không thoát khỏi cái kết cục đó.

Tô Bắc
Hải ra ngoài tìm cô nói: “Buổi tiệc kết thúc rồi, toàn thể hội sinh viên đi đến
công viên Xuyên Lạc ăn tiệc đêm.”

“Em
không ăn đâu.” Cô cười, nét mặt tái nhợt.

“Em
không đi, Tam Nguyệt đi sao tiện?” Tô Bắc Hải có tâm sự, vì thế mới cố gắng năn
nỉ Lâm Tiểu Niên: “Đi đi, đi đi mà, ăn xong anh đưa mọi người về ký túc.”

“Tam
Nguyệt là người nhà anh! Tại sao đi không tiện chứ?” Lâm Tiểu Niên hỏi lại. “Hay
nhỉ, người nhà anh đi thì hợp lý rồi.”

Hóa ra
anh ấy nghĩ cho Tam Nguyệt, Lâm Tiểu Niên cảm thấy hơi tủi thân, không muốn
chọc tức Tô Bắc Hải nữa: “Anh hay thật đấy, đấy là ích kỷ, vì Tam Nguyệt mà
không nghĩ đến người khác! Không thấy bọn họ nói em là cái thùng nước sao?”.


“Cái
thùng nước đáng yêu, đi nào!” Tô Bắc Hải cười.

Lúc hội
sinh viên họp, có mười người đến, nhưng vừa nhắc đến ăn cơm, hai cái bàn mà vẫn
không đủ chỗ, cuối cùng phải thêm một bàn nhỏ cho sáu người nữa mới tạm đủ.
Thẩm Tam Nguyệt kéo Lâm Tiểu Niên và Tô Bắc Hải ngồi cùng, ngồi cùng còn có Vu
Hữu Dư và Tiết Băng. Nguyễn Tình Không nói: “Lâm Tiểu Niên hát bài “Chuyện tình
trước công nguyên” hay quá, rất giống với Châu Kiệt Luân, chị thấy rất thích.”

“Hát dở
ấy mà.” Lâm Tiểu Niên giơ tay, khẳng định đó là lời nói thật, nhưng người khác
nghe cũng cảm thấy có gì đó rất khiêm tốn.

“Vu sư
huynh sao có thể nghĩ đến việc tặng hoa nhỉ, làm chấn động cả hội trường. Mọi
người rất bất ngờ.”

Nguyễn
Tình Không học năm hai, Vu Hữu Dư học năm ba, vì vậy cô gọi anh là sư huynh,
Lâm Tiểu Niên gọi cô là sư tỷ.

Vu Hữu
Dư nhìn Lâm Tiểu Niên một cái, thấy cô cũng đang nhìn anh, khuôn mặt tức giận,
anh không nén nổi, bĩu môi nói: “Bó hoa đấy là quà anh định tặng bạn gái nhân
dịp Tết tây, nhưng không ngờ cô ấy bị dị ứng với phấn hoa, anh nghĩ vứt đi thì
hơi tiếc, nên đành…”.

“Người
đấy là ai thế?” Tô Bắc Hải lập tức hỏi.

Nhưng
Vu Hữu Dư không nói.

Tiết
Băng cười: “Đối tượng nhiều quá, nhất thời cậu ấy không nghĩ ra.”

Lâm
Tiểu Niên không có hứng thú với bữa tiệc đêm này, cô chỉ ngồi ngẩn ra đó.

Ngồi
bên cạnh cô, Thẩm Tam Nguyệt vừa ăn vừa nói nhỏ: “Hội sinh viên mình thật khoa
trương, làm một chương trình, cũng bày đặt ăn uống to như thế này!”.

Lâm
Tiểu Niên than một câu: “Chỉ là tiệc đêm, đừng có nói quá.”

“Các
món ăn của bữa tiệc đêm này không nhiều.” Thẩm Tam Nguyệt ăn món bánh đa cua
cười.

“Cậu
cũng có hơn gì đâu, chả làm gì cũng được ăn còn gì!” Lâm Tiểu Niên chê cô, Thẩm
Tam Nguyệt không nói gì, chỉ quan tâm đến những đồ ăn cô thích.

Những
người ở trong hội sinh viên đi đi lại lại, ăn tiệc đêm xong nhưng vẫn không
chịu về nhà, hơn hai mươi người trong hội trường lớn của khuôn viên Xuyên Lạc
chơi trò chơi. Con trai gọi hai thùng bia, vừa uống vừa chơi đọ tay.

Lâm
Tiểu Niên rất đau lòng, thật ra cô không muốn ăn bữa tiệc này, vì Kiều Hoài
Ninh nói tối nay sẽ gọi điện thoại cho cô. Đến giờ này rồi, đáng lẽ cô phải ở
ký túc đợi điện thoại của anh, không ngờ lại ngồi đây vô nghĩa như thế này.

Thẩm
Tam Nguyệt vỗ vai cô, nói: “Hôm nay đón Tết, vui lên một chút!”.


Tay của
Thẩm Tam Nguyệt mềm mại, lành lạnh, Lâm Tiểu Niên lật lòng bàn tay cô ấy lên,
cẩn thận xem. Lâm Tiểu Niên cũng học qua một chút về thuật xem tướng của Tây
Tạng, nên cũng thuận miệng nói: “Lạ thật, Tam Nguyệt, xem tướng tay của cậu,
đường tình duyên không rõ lắm!”.

“Đường
tình duyên?” Thẩm Tam Nguyệt cảm thấy rất hứng thú: “Là sao thế?”.

Trong
lúc cô gặng hỏi, Lâm Tiểu Niên mới chợt nghĩ có nên nói hay không nên nói:
“Không có gì, mình nói bừa ấy mà! Hãy giữ chặt lấy Tô Bắc Hải, đừng để anh ấy
chạy mất!”.

“Anh ấy
dám xa mình, mình sẽ chết cho anh ấy xem!” Thẩm Tam Nguyệt nắm chặt lấy cánh
tay của Tô Bắc Hải đưa cho Lâm Tiểu Niên: “Cậu xem cho anh ấy, xem có phải là
người đào hoa không? Có thay đổi tình cảm không?”.

Lâm
Tiểu Niên lắc đầu: “Không đâu.”

Tô Bắc
Hải quay đầu nhìn Lâm Tiểu Niên, thành thật hỏi: “Thật sự sẽ không chứ?”.

Một số
người nghe thấy Lâm Tiểu Niên biết xem tướng, đều xúm lại, lần lượt chìa tay
ra, nói: “Xem cho tôi, xem cho tôi đi!”.

Thẩm
Tam Nguyệt làm người trung gian: “Mọi người xếp hàng, một lần xem mười đồng!”.

Vu Hữu
Dư đang chơi trò vật tay, thấy Lâm Tiểu Niên chơi trò bói toán, liền đứng dậy,
đến bên cạnh Lâm Tiểu Niên, chìa bàn tay trắng muốt: “Xem cho anh với.”

Lâm
Tiểu Niên lập tức nói: “Em bói cho vui thôi, không tính.”

“Anh
biết.” Vu Hữu Dư ngồi xuống bên cạnh cô, nếu cô không xem cho anh, anh sẽ không
đi đâu cả. “Anh muốn thử bói toán lấy vui đấy.”

Lâm
Tiểu Niên khó xử: “Anh thật sự muốn nghe?”.

“Ừ!”
Anh gật đầu khẳng định.

Cô nắm
chặt tay trái anh ta, chạm nhẹ ngón tay vào lòng bàn tay anh, men men theo
đường chỉ tay của anh, cuối cùng dừng lại ở đường sống: “Tất cả đều tốt hết!”.

“Tốt là
tốt thế nào?”.

“Cơm no
áo ấm, như gấm như hoa, trường thọ, như thế đã được chưa?”.

Anh
biết cô đang nói qua loa cho xong chuyện, vì thế cũng dịu dàng cười: “Cũng mong
như lời em vừa nói.” Anh ta từ từ rút tay, nắm chặt lấy ngón tay cô, nói: “Lâm
Tiểu Niên, anh sẽ nhớ những gì em nói hôm nay.”

Đêm hôm
đó mọi người qua đêm ở khuôn viên Xuyên Lạc, Kiều Hoài Ninh gọi điện thoại cho
Lâm Tiểu Niên, nhưng đều do Quan Lan và Cát Ngôn nhắc máy, anh hỏi đi hỏi lại:
“Niên Niên đi cùng với ai? Khi nào về?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận