Kiều
Hoài Ninh nằm lặng trên giường bệnh, đáy mắt phảng phất màu xanh xám, trông vô
cùng tiều tụy.
Lâm
Tiểu Niên đoán chắc anh đã rất mệt. Cô đứng ở đầu giường nhìn cơ thể yếu ớt,
bất động một hồi lâu.
Thấy
anh thế này, mọi vật trước mắt cô dường như đang dần dần mờ đi.
“Xin
lỗi, cô tìm ai? Cô có phải là người nhà đến thăm bệnh nhân không?” Y tá hỏi cô.
Cô vội
xua xua tay; “Tôi… Tôi không tìm ai cả”. Sau đó, cô nghẹn ngào chạy ra khỏi
phòng bệnh, ngay cả dũng khí nhìn anh một lần cô cũng không có.
Lâm
Tiểu Niên nhớ mình vốn còn có một số việc phải làm, nhưng nghĩ mãi không ra rốt
cuộc là việc gì, đành ngồi sầu não trong phòng lấy số đăng lý của bệnh viện.
Buổi
trưa, Lâm Tiểu Niên dùng điện thoại công cộng ở bệnh viện gọi vào máy di động
của Vu Hữu Dư.
Vu công
tử cẩn thận từng ly từng tý hỏi: “Niên Niên, em đã đi đâu vậy? Anh ở dưới tòa
nhà ký túc xá đợi em ba tiếng đầu hồ rồi.” Giọng anh nghe thật đáng thương,
mang đầy vẻ bao dung thỏa hiệp.
Cô hổ
thẹn nói: “Xin lỗi anh, Hữu Dư. Em đi vội quá, quên không thông báo cho anh.
Bây giờ chúng ta đi câu cá liệu còn kịp không?”.
Rất
hiếm khi cô nói chuyện với anh khách khí như vậy, khiến anh thấy không quen,
mãi chưa trả lời lại.
Giọng
cô nhẹ nhàng rụt rè hỏi: “Vậy để lần sau, được không anh?”.
Vu Hữu
Dư thất vọng: “Lần sau? Có lẽ vậy, cũng đáng để chờ đợi…”.
Vu Hữu
Dư rất thất vọng. Anh tựa vào chiếc xe Passat đỗ dưới tòa nhà ký túc xá nữ đại
học Chiết Giang hút điếu thuốc, khiến tất cả đàn em khóa dưới đi qua đều ngoái
lại nhìn người đã một thời là nhân vật truyền kỳ của đại học Chiết Giang.
Anh nở
một nụ cười đầy sầu não. Trước đây anh luôn lái chiếc Lamborghini của anh năm,
sau này vì Lâm Tiểu Niên bảo nó ăn chơi quá nên anh đổi sang dùng loại xe phổ
thông Passat này. Trước đây anh không bao giờ hút thuốc bởi vì nó khiến anh
ngạt thở, nhưng gần đây vì buồn chán, luôn thấy khó chịu nên anh bắt đầu phì
phèo thuốc lá, muốn tìm sự giải thoát trong khói thuốc.
Khi Lâm
Tiểu Niên về đến trường Chiết Giang trời đã tối. Điều làm cô bất ngờ là Vu Hữu
Dư vẫn chưa về.
Lần đầu
tiên cô thấy một Vu Hữu Dư như vậy. Trên khuôn mặt anh, cô thấy sự hoảng loạn,
bất an, ưu phiền, không vui… Cô còn thấy trên đó cả sự ngần ngại, băn khoăn và
nghi ngờ đầy bất lực.
Khi Vu
Hữu Dư cúi đầu gảy tàn thuốc, vẻ tách biệt, lạnh lùng khiến tim cô như thắt
lại. Cô muốn bước đến ôm chặt anh, giúp anh xoa dịu những đau buồn.
Trước
mặt cô lúc này không còn là cậu công tử nhà giàu ngông cuồng cô quen nữa. Không
biết bắt đầu từ khi nào, anh dần dần thay đổi, trở nên dễ tính, điềm tĩnh, dịu
dàng, ôn hòa…
Lâm
Tiểu Niên bước nhanh đến bên cạnh anh, sà vào vòng tay ấm áp của anh tìm cảm
giác bình yên. Cô chủ động ôm chặt lấy anh, khẽ gọi tên anh: “Hữu Dư…”.
Vu Hữu
Dư bị bất ngờ trước sự dịu dàng đột ngột này, vòng tay ôm lấy cô: “Sao vậy?”.
Lâm
Tiểu Niên không nói gì, ở yên trong vòng tay anh.
Anh
cũng vô cùng lưu luyến giây phút yên lặng này, cũng không muốn hỏi nhiều.
Thời
gian dần dần trôi qua. Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt đầy mê
hoặc của anh. Trong ánh mắt ấy chất chứa quá nhiều câu hỏi.
Cô cong
môi nói: “Vì sao anh chưa về?”.
Anh
cười: “Vì em vẫn chưa về.”
Anh nắm
lấy tay cô, rất nhẹ nhàng, sợ rằng chỉ hơi mạnh tay một chút, cảnh tượng như mơ
trước mắt ấy sẽ tan biến mất.
Sông
Côn Ngọc nước trong vắt, có thể nhìn rõ cả rong rêu dưới đáy sông.
Nhìn
dòng nước chảy, Vu Hữu Dư hỏi: “Em có thể nói cho anh biết rốt cuộc xảy ra
chuyện gì không?”.
Ánh mắt
anh kiên định, đầy vẻ mê hoặc, cuốn hút, không sao kháng cự được.
Cô hỏi:
“Anh ủng hộ em chứ?”.
Anh gật
đầu trịnh trọng: “Bất luận xảy ra việc gì, anh cũng luôn bên cạnh em.”
Cô đã
bị tình cảm của anh làm cho cảm động, ngả vào ngực anh nói: “Kiều Hoài Ninh bị
bệnh rồi.”
Cô nói
nhỏ, giọng khẽ như tiếng thở dài thoáng qua trong gió nhẹ, nhưng cũng khiến Vu
Hữu Dư bị chấn động.
Anh
nhìn thẳng vào cô, quan sát từng thay đổi trong biểu hiện của cô. Đột nhiên anh
ôm chặt cô, vỗ vỗ đôi vai gầy của cô, nói: ‘Đừng sợ, sẽ không sao đâu em.”
Lâm
Tiểu Niên trở nên mềm yếu trong sự an ủi, vỗ về của anh. Thời khắc đó, điều duy
nhất cô có thể cảm nhận được là ngực Vu Hữu Dư thật ấm áp, cô không hề muốn rời
xa.
Chuyến
đi câu cá được sắp xếp từ trước chưa thể thực hiện được, Vu công tử không tránh
khỏi nuối tiếc: “Thật phí công chuẩn bị.”
Lâm
Tiểu Niên càng thấy có lỗi: “Lần sau em sẽ đi cùng anh được không?”.
“Nói
lời thì phải giữ lời, ai không giữ lời sẽ là con rùa bốn chân!”
Lâm
Tiểu Niên tặc lưỡi: “Con rùa bốn chân chẳng phải quá bình thường sao, lẽ nào
anh đã từng nhìn thấy con rùa năm chân?”.
Vu Hữu
Dư nhìn cô đồng tình, cười một cách kỳ lạ, càng lúc càng cười lớn hơn, ánh mắt
có vẻ đầy ý đồ đen tối.
Anh ghé
sát lại gần tai cô, nói nhỏ một câu, khiến mặt Lâm Tiểu Niên đột nhiên đỏ bừng,
chạy theo, đuổi đánh anh.
Để cô
đập mấy cái cho hả giận, Vu công tử vẫn cười: “Em nói em ấy, không rõ là không
hiểu thật hay giả ngốc, đã thế sao còn hỏi tỉ mỉ như vậy.”
Cô trợn
mắt nhìn anh: “Những lời thô tục như thế anh cũng nói được à?”.
“Lần
sau anh không nói nữa, sẽ trực tiếp biểu diễn cho em xem?” Anh cố tình trêu cô.
Lâm
Tiểu Niên che đôi má đang nóng bừng: “Vu Hữu Dư anh thật quá đáng!”.
“Vậy sao?”.
Anh nhích lại gần cô, ngửi thấy mùi hương trên người cô, không nén được đặt một
nụ hôn lên vành tai cô.
Cô xấu
hổ đẩy anh ra nhưng không được, đành để mặc anh.
Hai
người ở gần sát nhau, có thể nghe rõ cả nhịp tim của đối phương.
Mắt anh
bừng lên sự ham muốn. mặc dù anh đã cố kiềm chế nhưng cô vẫn có thể nhận ra.
Khuôn
mặt đáng yêu đỏ lên vì xấu hổ của cô vùi vào trong ngực anh.
Cô khẽ
gọi: “Hữu Dư, Hữu Dư…!”.
Anh
đang khám phá cơ thể cô, đáp nhỏ: “Gì vậy?”.
Lâm
Tiểu Niên cười, quên đi tất cả những điều làm mình không vui.
Vu Hữu
Dư ý loạn tình mê, vuốt ve cơ thể mềm mại của cô. Đây là giấc mơ mà anh đã chờ
đợi từ rất lâu, thật diệu kỳ thật gần gũi biết bao. Anh thì thầm: “Niên Niên,
anh yêu em!”.
Cô nhắm
mắt, cô gắng đáp lại: “Em cũng yêu anh, Hữu Dư…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...