Editor: Peachy
Nụ hôn đầu của Khương Cẩm Niên là khi cô 25 tuổi.
Thời tiết nóng nực, tiếng ve không ngừng râm ran khiến cô càng căng thẳng, thiếu chút nữa cắn vào khóe môi của Kỷ Chu Hành. Thấy thế, anh ta nghiêng đầu hỏi cô: "Khương Cẩm Niên, em thấy con người anh thế nào?"
Khương Cẩm Niên đáp lại: "Kỹ thuật hôn của anh Kỷ không tệ."
Kỷ Chu Hành tách cô ra một khoảng:"Em biết rõ ý anh không phải như vậy."
Ánh mắt nhuốm màu đèn đường càng làm cho dáng vẻ của anh ta thêm phần chăm chú: "Vậy đi, anh cho em thêm một cơ hội. Em mau trả lời lại, em đối với anh có cảm nghĩ đặc biệt gì không?"
Làm sao có thể không có?
Kỷ Chu Hành phù hợp với mọi yêu cầu của Khương Cẩm Niên về "bạch mã hoàng tử". Bọn họ có nhiều điểm rất giống nhau: cùng làm trong ngành tài chính, thích chơi tennis và trượt tuyết, ngay cả khi chơi game cũng phân minh công tư.
Khương Cẩm Niên nghĩ bản thân đã tìm được một người thích hợp.
Cô liền thuận nước đẩy thuyền, kéo cà vạt Kỷ Chu Hành, ngón tay từng chút từng chút dời lên phía trên, chờ anh ta cúi đầu một chút. Tới khi hơi thở gần kề, hô hấp quấn quít bên tai, cô mới mở lời: "Hôm nay là sinh nhật em, còn chưa kịp ước nguyện."
Kỷ Chủ Hành cười nói: "Chỉ cần em muốn là được."
Khương Cẩm Niên hỏi lại: "Bao gồm cả anh à?"
Kỷ Chu Hành nhìn cô, khẳng định: "Bao gồm cả anh."
Khương Cẩm Niên sững sờ.
Một chiếc xe con lưu thông trên đường nhấn còi kéo cô quay về hiện thực. Cô nở nụ cười, đáy mắt trong veo lấp lánh: "Nghe nói anh có chút đào hoa, bạn gái cũ nhiều như sao trên trời. Thế nên, ước nguyện tuổi mới của em là tốt nhất đừng bị anh đá."
Kỷ Chu Hành nhéo cằm cô: "Còn đùa với anh."
Khương Cẩm Niên trêu lại: "Đâu có buồn cười."
Cô dùng giọng điệu đầy khiêu khích, lại nhìn anh ta không chớp mắt, ánh mắt câu dẫn làm người khác suy nghĩ bồng bềnh, mơ tưởng sâu xa.
Đêm ấy, cô mặc một chiếc váy liền ngắn màu xanh nhạt, cổ áo thấp khoe trọn xương quay xanh. Cô đeo một sợi dây chuyền, mặt dây là một chiếc chìa khóa bạc, thẳng tắp như nghề nghiệp của họ, vừa có chút tùy tiện, lại thêm vài phần trong sáng như tuyết. Loại khí chất đối lập này càng làm cô thêm hấp dẫn.
Đến nỗi anh ta bị mê hoặc.
Kỹ Chu Hành bắt lấy cổ tay cô, đè lên cây, trêu chọc nói: "Thứ nhất, đừng tin vào lời đồn. Dù người khác đều tin, nhưng em thì không được. Thứ hai, hãy để chuyện cũ ngủ yên, để chúng chỉ dừng lại ở quá khứ, ai mà không có quá khứ phải không? Em biết những chuyện trước kia, anh cũng không để ý. Anh chỉ muốn biết tương lai của chúng ta sẽ thế nào."
Những lời này làm Khương Cẩm Niên vô cùng cảm động, nắm tay anh ta thật chặt.
*
Khương Cẩm Niên và Kỷ Chu Hành ở bên nhau 3 tháng, bà ngoại cô rút được một quẻ cực tốt.
Bà ngoại đã cao tuổi, thường hay đi miếu chùa thắp hương. Bà đối với luận quẻ cực kì tin tưởng, không chút ngờ vực: "Cẩm Niên, hôm nay bà xin cho con một quẻ nhân duyên, là quẻ cực tốt. Bà xem không hiểu, nhờ Đại sư luận giúp. Đại sư nói con Hồng Loan tinh động (*), có thể tìm được một tấm chồng tốt, đối với con hết lòng, dáng dấp đẹp trai, lại còn có tiền..."
(*) Hồng Loan tinh động: một trong ba sao liên quan đến vận đào hoa trong tử vi. Ngôi sao đại diện cho vị trí Đào hoa này vượng về đời sống hôn nhân, có quan hệ mật thiết tới chuyện vợ chồng có quan hệ tốt đẹp hay không. Chúng ta thường dùng câu nói "Hồng Loan tinh động" (sao Hồng Loan chuyển động) để hình dung tới một cuộc tình duyên tốt đẹp nào đó sẽ tiến tới hôn nhân.
Khương Cẩm Niên chưa bao giờ tin vào quỷ thần, những mỗi ngày bà ngoại đều nhắc tới khiến cô cũng bán tín bán nghi.
Trùng hợp thay, đầu mùa xuân năm thứ hai, Kỷ Chu Hành cầu hôn cô.
Khi đó Khương Cẩm Niên vừa tròn 26 tuổi, càng ngày càng chậm nhiệt. Lúc tìm thấy nhẫn kim cương cài trong hoa hồng tại nhà hàng, phản ứng đầu tiên của cô là mình đã nhặt được món trang sức quý giá của một vị khách nào đó làm mất.
Cô nói với Kỷ Chu Hành: "Phục vụ ở đâu? Em muốn trả lại cho người ta."
Kỷ Chu Hành nhấp một chút rượu nho, trong bầu không khí lãng mạn với ánh nến và hoa hồng, anh ta đáp: "Chiếc nhẫn này là của em, vị hôn thê của Kỷ Chu Hành."
Anh ta cầm ngón áp út của cô: "Có thể em cho răng anh làm như vậy là rất thô lỗ, rất đường đột. Thật ra anh đã chuẩn bị một tháng, muốn em gả cho anh. Tên của em đẹp lắm, Khương Cẩm Niên, cẩm tú niên hoa (*), có phải là ý nghĩa này không?"
Anh ta trịnh trọng đeo nhẫn cho cô: "Cẩm tú niên hoa, cả đời làm bạn."
(*) Cẩm tú niên hoa (锦绣年华): ngày tháng tươi đẹp
Phục vụ của nhà hàng cao cấp chẳng biết từ khi nào đã xếp thành hàng, đồng loạt vỗ tay.
Lòng bàn tay Khương Cẩm Niên đổ mồ hôi, cầm ly cũng trượt.
Ánh nến phản chiếu trong mắt cô lấp lánh, sắc vàng đong đầy ly rượu. Cô giống như cô bé Lọ Lem được hoàng tử lựa chọn, chuẩn bị đón chờ một cuộc sống hạnh phúc.
Dù cô đã từng nghèo khổ, từng ngu ngốc, từng bần hèn,...
Nhưng ít nhất cô không chọn đường vòng mà đi thẳng.
Hạnh phúc có đủ mọi hình dáng, nhưng lại lan tỏa một cách vô hình. Khương Cẩm Niên thường xuyên cùng Kỷ Chu Hành bàn luận về cuộc sống sau kết hôn: đi tuần trăng mật ở đâu, trang trí nhà cửa thế nào, khăn trải nền màu gì, sau ba mươi tuổi cùng nhau sinh baby,... Tất cả mọi việc cô đều suy nghĩ qua.
Thế nhưng, Khương Cẩm Niên chưa từng cùng anh ta qua đêm.
Lúc đầu Kỷ Chu Hành cho rằng, Khương Cẩm Niên cực kỳ bảo thủ.
Thế nhưng anh ta nghĩ lại, mỗi người đều có một lối sống riêng, "bảo thủ" không hẳn không phải chuyện tốt. Mà anh ta thích Khương Cẩm Niên bởi vì cô thông minh lanh lợi, tình tình mạnh mẽ, có thể đem mọi chuyện sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Hôn nhân không chỉ là trách nhiệm của người đàn ông, anh ta cần một người có thể làm vợ hiền dâu thảo.
Đối với quá khứ của Khương Cẩm Niên, anh ta không biết gì cả.
Nhưng chuyện cũ không thể lừa gạt.
Trong một lần công tác, Kỷ Chi Hành tình cờ quen được bạn đại học của Khương Cẩm Niên.
Lúc rượu ngà ngà có nhắc đến cô, bạn học nam này còn cố ý trêu chọc: "Cô ấy hả, biệt danh là bà béo, mặt mũi mũm mĩm sưng phù, tính tình lại nóng nảy, cực kì giống một con gấu trắng, vừa xấu xí lại nhiều phiền phức."
Cậu ta đắc ý kể lại: "Cô ấy còn theo đuổi đại thần khóa trên của bọn tôi, theo đuổi đến điên cuồng mà người ta đâu có đáp lại. Sau này hình như trở thành sinh viên trao đổi, còn đi du học? Nghe nói điều kiện gia đình Khương Cẩm Niên không tốt, rất nghèo, còn nợ nần, làm thế nào cô ấy được đi Mỹ, tôi cũng không rõ lắm."
Kỷ Chu Hành mặt không biến sắc cầm điện thoại, mở tấm hình chụp Khương Cẩm Niên trong bộ váy vest đưa tới trước mặt cậu ta.
Cậu ta liền kinh ngạc nói: "Đẹp thật đấy, đây là ai vậy?"
"Chân vừa dài lại vừa thẳng, eo cũng thon, ngực... hình như là cup D phải không. Dáng người này..." Cậu ta chẹp miệng, ra chiều suy đoán, "Nữ sinh trường nghệ thuật à?"
Kỷ Chu Hành cười phủ định, nói một câu nước đôi: "Ở đâu ra nữ sinh viên vậy?"
Anh ta nói: "Đây là vị hôn thê của tôi, tháng sau lĩnh chứng, tháng mười một năm nay mới tổ chức hôn lễ."
"Chúc mừng, chúc mừng." Người kia khách sáo, sau không kìm được khen anh ta, "Diễm phúc thật lớn."
Cậu ta nhìn trộm ảnh của Khương Cẩm Niên rồi liền uống một ngụm rượu trắng, bộ dáng giống như thật sự không quen biết. Kỷ Chu Hành nghi ngờ cậu ta nhận nhầm người. Nhưng trường của Khương Cẩm Niên là đại học hạng nhất cả nước, bản thân cô lại là sinh viên ưu tú của ngành tài chính... Sau bao suy tư, Kỷ Chu Hành liền tìm thêm vài bạn học cùng ngành cùng khoa khác của cô nghe ngóng. Có người khéo léo trả lời, có người lại nói thẳng, nói trước nói sau cũng đều tương tự với lời của bạn học nam hôm đó.
Thậm chí Kỷ Chu Hành còn nhận được ảnh chụp Khương Cẩm Niên lúc năm nhất.
Giống như người kia nói, ở Khương Cẩm Niên phảng phất hình ảnh của một con gấu trắng.
Kỷ Chu Hành so sánh ảnh chụp, nghiên cứu, không chắc chắn Khương Cẩm Niên có phải đã qua chỉnh sửa hay không.
Đối với chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, quan điểm của anh ta giống với phần lớn đàn ông: Anh ta không quan tâm người phụ nữ khác có chỉnh sửa hay không, ngắm nhìn họ là một loại hứng thú.
Nhưng anh ta không thể tiếp nhận chuyện vợ mình trải qua dao kéo.
Anh ta dường như tìm được lý do mà Khương Cẩm Niên "bảo thủ".
Ngoại trừ vấn đề phẫu thuật thẩm mỹ hư hư thực thực, còn có một chuyện nữa khiến anh ta phiền muộn, trong lòng ngập tràn khúc mắc. Đó chính là sự tích mà các bạn học truyền miệng, cô từng điên cuồng theo đuổi một vị nam thần nào đó.
Cứ đến mùa đông, Khương Cẩm Niên tham gia buổi tụ tập nội bộ của khoa nhất định phải ngồi bên cạnh nam thần. Có một bạn học nhiều chuyện, nói, chỉ cần cậu uống hết bình rượu trắng này, chúng tôi sẽ dâng cậu ta tặng cho cậu.
Khương Cẩm Niên liền uống không do dự.
Đêm ấy, cô vừa gào vừa nôn tại chỗ. Có kẻ tò mò quay lại video, up lên mạng, giật tít: "Tới đây, những người chứng kiến đều được biểu dương! Nữ sinh trong sáng say rượu vì đàn ông mà điên cuồng!"
Tiêu đề giành được sự chú ý, lượng click chuột vượt quá một vạn.
Bình luận lại vô cùng khó coi.
Chuyện này vốn dĩ nên khắc sâu trong ký ức Khương Cẩm Niên, nhưng cô vẫn nhiệt huyết như lúc đầu, yêu người ta đến chết đi sống lại.
Cô còn tham gia câu lạc bộ văn học, đăng báo trường vô số thơ tình, trong đó có tác phẩm "Mối tình đầu" được lưu truyền rộng rãi. Lý do không phải vì Khương Cẩm Niên hành văn ưu tú, mà là do cô hành động mạnh mẽ, ý thơ dâng trào không hề giống một cô gái. Các bạn học truyền đọc tác phẩm của cô, rồi tiện đem cô làm đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi.
Thật ra Kỷ Chu Hành có thể lý giải được hành vi của Khương Cẩm Niên.
Lúc đó cô mười tám mười chín tuổi, hormone ở thời kì nổi loạn nhất, coi tình yêu quan trọng hơn hết thảy.
Bỗng nhiên duyên tới, gặp được một nam sinh có điều kiện tốt liền si mê ngưỡng mộ, bất chấp hậu quả làm người ta vui lòng, lại tự mình đa tình, tự ngộ nhận, tự đắc ý.
Không nhịn nổi cảm giác ghen tuông, Kỷ Chu Hành quyết định nói việc này cùng Khương Cẩm Niên.
Anh ta mở Wechat, gõ mấy chữ: "Cuối tuần vừa rồi anh gặp được vài bạn học cũ của em."
Tin nhắn vừa gửi đi, Khương Cẩm Niên đã hồi âm: "Đều là chuyện đã qua."
Cô vì bản thân mà nhẹ nhàng giải thích, rồi lại gửi cho anh ta mẫu rèm cửa mới chọn. Đây là mẫu rèm thiết kế theo phong cách vintage, màu xanh nhạt, chắn sáng tốt, có tua rua, cực kì phù hợp với cách bài trí nhà mới của họ.
Mở vòng bạn bè của Khương Cẩm Niên, Kỷ Chu Hành thấy cô hàng ngày kiên trì kiểm soát cân nặng, mà nguyên nhân chỉ có anh ta mới biết. Cô nói bởi vì phải mặc áo cưới nên nhất định phải thật gầy, sau đó sẽ tặng anh ta một đêm tân hôn đáng nhớ. Khi đó Kỷ Chu Hành còn cười cô: "Gầy như vậy thì chỉ sờ thấy toàn xương sườn."
Anh ta từng chút một nhớ lại hồi ức khi hai người bên nhau, từ từ buông điện thoại.
*
Mấy ngày sau, Kỷ Chu Hành cùng bạn bè tham gia một bữa tiệc.
Có người hỏi anh ta: "Kỷ tổng, sao hôm nay không cùng bà xã tới?"
Người khác liền hỏi: "Bà xã của Kỷ tổng là ai vậy?"
Kỷ Chu Hàn nâng ly rượu, không lên tiếng. Đồng nghiệp bên cạnh liền nhanh nhảu: "Là Khương tiểu thư, làm bên đầu tư chứng khoán..."
Người đó còn chưa nói hết câu, Kỷ Chu Hành đã chuyển chủ đề, mọi người xung quanh lập tức không tiếp tục bàn luận về Khương Cẩm Niên nữa. Đồng nghiệp của anh ta lại nhận ra điểm bất thường.
Bữa tiệc đã trôi qua một nửa thời gian, người kia không nhịn được nói: "Người anh em, cậu nghe tôi nói này. Buffett(*) có một câu tôi cực kỳ tán thành: Vụ đầu tư quan trọng nhất là chọn đúng bạn đời, nếu như cậu chọn sai, có trời mới biết cậu tổn thất bao nhiêu. Thời đại này, đâu đâu cũng có thể tìm được mỹ nhân... Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ lại một chút."
(*) Warren Buffett: một nhà đầu tư, doanh nhân và nhà từ thiện người Mỹ.
Kỷ Chu Hành biết rõ hàm ý trong lời nói kia.
Diêu Thiên, bạn gái cũ của Kỷ Chu Hành cũng có mặt trong buổi gặp gỡ đêm nay. Cô ta không chỉ có tuổi trẻ mơn mởn, hoạt bát thông minh, mà còn môn đăng hộ đối với Kỷ Chu Hành. Vài năm trước, bọn họ quả thực mặn nồng.
Hơn nữa, Diêu Thiên và Kỷ Chu Hành bên nhau đều được bạn bè lẫn người nhà anh ta đồng ý. Chỉ với điểm này, Diêu Thiên đã hơn đứt Khương Cẩm Niên.
Nhưng như vậy thì sao?
Kỷ Chu Hành thầm bật cười, lắc nhẹ ly rượu. Ánh mắt anh ta xuyên qua đám người, chạm mắt với Diêu Thiên đứng cách đó không xa.
Diêu Thiên nhìn hắn chằm chằm, nhấp một ngụm rượu mạnh.
Sau đó, cô ta hạ ly, trực tiếp đi về phía anh ta.
Chỉ một đoạn đường ngắn, nhưng Diêu Thiên đi rất chậm. Khóe mắt cô ta khẽ liếc qua bóng hình bản thân phản chiếu trên cửa kính, giày cao gót 8cm, dáng người tao nhã, cần cổ thiên nga trắng muốt... Có điều váy trên người là kiểu dáng cũ.
Chiếc váy này, là món quà sinh nhật mà Kỷ Chu Hanh tặng cô ta mấy năm trước.
Thế nên, dù cô ta có thiếu sót cũng trở thành hoàn mỹ.
Quả nhiên Kỷ Chu Hành tiến tới chào hỏi cô ta: "Em mới từ Quảng Châu về à?"
Diêu Thiên cười một tiếng, thở dài nhàn nhạt: "Đúng vậy, nhà em ở đây, chẳng lẽ lại không quay về."
Diêu Thiên có hai lúm đồng tiền, khi cười làm người khác vô cùng ưa thích. Cô ta vẫn nhớ, trước kia cùng Kỷ Chu Hành yêu đương, anh ta thường im lặng, khi nói chuyện thì toàn những câu đùa nhạt. Anh ta luôn chọc cười, khiến cô ta vui vẻ.
Khi ấy cả hai người đều còn trẻ tuổi, cô ta lại kiêu ngạo. Một lần sau khi cãi nhau, Diêu Thiên nóng máu, liền theo mẹ đi Quảng Châu. Đợi điện thoại của anh ta mấy ngày liền không được, cô ta kiên quyết kéo anh ta vào danh sách đen.
Gần đây nghe nói Kỷ Chu Hành sắp kết hôn, trong lòng cô ta khó chịu vô cùng.
Đối tượng kết hôn của anh ta cũng chẳng phải dạng ưu tú, có lẽ anh ta chỉ nhất thời, trả thù cô ta năm đó vô tâm nói đi là đi. Nghĩ vậy, Diêu Thiên tiến đến gần, đưa tay giúp Kỷ Chu Hành sửa lại cổ áo.
Khi ngón tay Diêu Thiên tới gần yết hầu của Kỷ Chu Hành, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô ta nhớ trước đây, khi bọn họ hôn nhau, anh ta thường cắn môi cô ta, lúc trên giường lại vừa ôn nhu, vừa mạnh mẽ.
Hình như cô ta đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt.
*
Đã muộn nhưng Khương Cẩm Niên vẫn không liên lạc được với Kỷ Chu Hành.
Cô có dự cảm không lành, giống như đang thu mua lúc cổ phiếu lên cao nhất thì đột nhiên chạm đáy.
Bình thường bữa tối của cô chỉ có củ quả luộc, cùng một ly sữa bò. Nhưng hôm nay, Khương Cẩm Niên nấu một bát mỳ ăn liền, lén lút ăn trên ban công.
Khương Cẩm Niên ăn xong bát mỳ, thì cũng mất liên lạc với Kỷ Chu Hành.
Anh ta vốn dĩ nói chín giờ sẽ gọi điện cho cô, nhưng đến bây giờ không thấy tin tức gì, làm cho Khương Cẩm Niên có chút lo lắng. Hơn nữa, hôm nay tài xế của Kỷ Chu Hành xin nghỉ phép, mà anh ta mỗi khi xã giao đều phải uống rượu... Nếu như anh ta say rượu cầm lái, khó mà lường trước được hậu quả.
Khương Cẩm Niên suy nghĩ một lát rồi cầm chìa khóa xe xuống lầu.
Mười giờ đêm, cô lái xe tới khách sạn mà Kỷ Chu Hành tham gia dự tiệc, đợi nửa tiếng đồng hồ. Chuông điện thoại ting một tiếng, cô mở Wechat, nhìn thấy một đoạn video được gửi tới từ một người phụ nữ họ Diêu, trong video là khung cảnh phòng khách sạn, quần áo của người đàn ông cùng phụ nữ rải rác đầy sàn, trên tủ cạnh giường còn có đồng hồ, cà vạt cùng điện thoại của Kỷ Chu Hành.
Mái tóc dài của Khương Cẩm Niên tung bay trong gió đêm.
Cô mở cửa xe, đứng ở bên đường, đốt một điếu thuốc. Tới khi màu khói trắng trước mắt nhạt dần, cô mới nhận ra bản thân chỉ mặc một chiếc váy liền mỏng, gió đêm lướt qua, lạnh đến phát run.
Vài tên lưu manh đi qua cười cợt bắt chuyện: "Mỹ nữ đang chờ ai vậy? Có lạnh hay không, để bọn anh giúp cưng cởi quần áo sưởi ấm?"
Khương Cẩm Niên thuận miệng chửi: "Fuck you."
Một tên đầu xoăn không chịu buông tha: "Ầy, cứng đó. Cô em cũng mạnh miệng ghê, vậy cưng định dùng cái gì để "fuck"?"
Hắn vừa nói, mông vừa đẩy về trước, bày ra tư thế chống đẩy.
Khương Cẩm Niên cảm thấy phiền phức, ngậm điếu thuốc tiến về phía trước.
Mà phía trước cô lại chính là khách sạn.
Nhân viên đứng cửa mở cửa giúp cô, Khương Cẩm Niên do dự vài giây, rồi tự giễu cợt bản thân rốt cuộc đang sợ hãi điều gì?
Cô đặt chân qua cửa lớn.
Ngay từ khoảnh khắc bước vào khách sạn, Khương Cẩm Niên không ngừng gọi điện thoại cho Kỷ Chu Hành. Mười phút sau, cuối cùng anh ta cũng nghe máy.
Cổ họng anh ta khản đặc: "Hôm nay anh uống nhiều quá, tiệc xã giao toàn là người quen... Anh vừa rời khỏi đó, sẽ sớm về nhà thôi. Em vừa gọi lỡ nhiều thế, có chuyện gì sao bà xã?"
Mấy ngày nay Kỷ Chu Hành không liên lạc với Khương Cẩm Niên. Hôm nay gọi cô một tiếng "bà xã", danh xưng này có chút đặc biệt, bất kể là nam hay nữ, đối với đối phương sẽ có chút cảm giác an ủi.
Khương Cẩm Niên hít một hơi sâu, cả người nổi đầy da gà. Cô hỏi: "Diêu Thiên là gì của anh?"
Kỷ Chu Hành đáp: "Người quen."
Khương Cẩm Niên tiếp tục hỏi: "Cô ta gửi cho em một cái video, không gian là bên trong một phòng khách sạn. Quần áo hai người chồng lên nhau, hôm nay cô ta mặc áo ngực màu hồng à?"
Trầm mặc một lúc lâu, Kỷ Chu Hành hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chuyện em năm nhất uống say bị quay lại video anh cũng chưa từng hỏi. Em trước hết ngủ một giấc, kéo Diêu Thiên vào danh sách đen, quên cái video đó đi. Tuần sau chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục kết hôn. Trợ lý Vương nói với anh, anh ta đã theo yêu cầu của em đặt tiệc vào tháng mười một rồi."
Khương Cẩm Niên lại nói: "Trợ lý Vương nói với tôi, đêm nay anh đi xã giao. Nhưng có vẻ đấy chỉ là cái cớ..."
Kỷ Chu Hành thấy phiền, ngắt lời cô: "Em đừng dùng thái độ hùng hổ đó nói chuyện với anh."
Hiện tại anh ta đang đứng đợi thang máy khách sạn, thân thể có chút mệt mỏi. Anh ta đợi Khương Cẩm Niên chất vấn, nhưng cô tuyệt nhiên không nói một lời. Kỷ Chu hành ngược lại có chút gấp gáp hỏi cô: "Tóm lại em muốn thế nào?"
Khương Cẩm Niên tháo nhẫn, cười: "Tôi không chặn Diêu Thiên. Cô ta nói đêm nay hai người chiến 3 hiệp, thật đấy à? Không ngờ anh vẫn còn sung sức thế."
Cô chất vấn mà cứ như chuyện này không liên quan đến tôi, mau tránh đường.
Kỷ Chu Hành kiềm chế đã lâu, trong chốc lát cơn giận dữ bộc phát.
Thang máy "ting" một tiếng, cửa thang mở ra.
Kỷ Chu Hành không bước vào, tầm mắt hướng về bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ: "Xung quanh em có bao nhiêu đồng nghiệp hơn hai mươi tuổi còn thủ thân như ngọc? Có mấy đàn ông ra ngoài ăn chơi mà không gái gú? Bản thân em cũng hiểu, tại sao phải hỏi anh?"
Ngừng lại vài giây, anh ta thở dài: "Chờ em bình tĩnh chúng ta nói tiếp. Còn nữa, những chuyện xảy ra trước khi tốt nghiệp đại học, em cũng nên thành thật với anh..."
Khương Cẩm Niên mơ hồ, hai tai ù đi.
Dạ dày quặn lên từng cơn, cảm giác đau đớn âm ỉ không ngừng lan rộng bao trùm cả cơ thể cô, đau đến tan nát cõi lòng. Cô gần như chết lặng, chỉ còn có thể gượng cười: "Chuyện cưới hỏi dừng lại đi, chúng ta cũng nên sớm đường ai nấy đi. Kỷ Chu Hành, chúc anh chơi gái vui vẻ."
*
Bây giờ đang là giữa tháng Tư, gió xuân lay động cành liễu rủ, dường như phẳng phất hơi lạnh của mùa đông sắp đến, tuyến trắng bay ngợp trời.
Khương Cẩm Niên dọc theo thảm đỏ của khách sạn đi ra ngoài, trên váy lác đác vài bông liễu khiến cô không thể đưa tay ra phủi. Phủi được mấy lần, nước mắt thoáng cái đã tuôn như mưa.
Trong phút chốc, cô ngỡ như bản thân quay về thời sinh viên, bị người ngoài đồng loạt chỉ trích: "Khương Cẩm Niên, cậu béo như heo sao xứng đáng cùng mấy hot girl phân chia cao thấp."
Khi đó Khương Cẩm Niên nghĩ thầm, dựa vào cái gì mà không thể? Ai mà chẳng mong có cuộc sống tốt đẹp hơn, trở thành người lương thiện...
Điều đáng buồn là cô không kiên định bảo vệ quyền lợi của một con heo mẹ, cố gắng trở thành mỹ nhân đúng nghĩa.
Cô không biết làm thế nào để ngăn chặn tinh thần sa sút lẫn cảm giác dày vò trong tâm trí. Đầu nặng trịch, cả cơ thể lại nhẹ bẫng. Mọi mong chờ và hi vọng vào cuộc sống mới, vào thế giới chỉ có hai người sau khi kết hôn bỗng chốc hóa thành hư vô.
Cách đó vài mét, bữa tiệc xã giao kia đã kết thúc.
Một loạt các ông to mặt lớn đồng thời di chuyển ra bãi đỗ xe, cùng lúc vây quanh một người đàn ông. Người ấy khí chất xuất sắc, bóng lưng cao thẳng tắp, đứng trong đoàn người vô cùng nổi bật.
Khương Cẩm Niên lại chẳng hề để ý đến anh.
Anh dừng bước, liếc nhìn Khương Cẩm Niên một chút, dưới ánh đèn đường ảm đạm, gò má anh mờ mịt không rõ.
Đợi cô đến gần, người ấy bỗng nhiên cười, gọi cô: "Bạn học Khương."
Khương Cẩm Niên đứng yên tại chỗ.
Đối với cái nhìn chằm chằm từ cô, người ấy vui vẻ chịu đựng. Anh vừa tiến về phía cô, vừa đem chìa khóa xe Ferrari cất trở về túi, con ngươi màu nâu sẫm phản chiếu ánh sáng, sâu thẳm tựa sông sâu biển lặng, càng làm anh trở nên xuất chúng.
Hết chương 1
Tác giả có lời muốn nói:
Xì poi chương sau: Nước mắt tuôn rơi từ biệt người yêu cũ, đêm khuya say rượu đàm đạo cùng người đã từng là người trong mộng.
Editor cũng muốn bon chen: Hơn 4400 chữ, gần 12 trang word. Sức viết của tác giả tốt thực sự ấy ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...