Cẩm Nguyệt Như Ca Dịch Full


"Khi ấy nàng bối rối, chỉ sợ Tiêu Hoài Cẩn nhận ra mình, nên đã cúi đầu xuống.

Nhưng sau đó mới hoàn hồn, nàng bây giờ đã không còn là ""Hòa Yến"" kia, dẫu có mặt đối mặt, Tiêu Hoài Cẩn cũng không nhận ra nàng.

Huống chi năm đó, nàng còn luôn đeo mặt nạ.
Lần trước gặp Tiêu Hoài Cẩn tựa hồ là chuyện rất lâu trước kia.

Khi đó hắn còn không lạnh lùng đạm mạc như bây giờ, cự người ngoài ngàn dặm, là một thiếu niên áo lục ngạo khí lại tản mạn.
Học quán tốt nhất kinh thành, gọi là Hiền Xương quán.

Bây giờ hai đại danh tướng Đại Ngụy, Phong Vân tướng quân và Phi Hồng tướng quân, đều xuất thân từ đây.
Tính ra, nàng và Tiêu Hoài Cẩn cũng chỉ có giao tình đồng môn ngắn ngủi một năm.

Thế nhân đều nói Phi Hồng tướng quân và Phong Vân tướng quân bất hòa, tranh đấu ngầm.

Nhưng kỳ thực Hòa Yến luôn cảm thấy, cũng không đến mức khoa trương như vậy.
Nhiều nhất cũng chỉ là thiếu niên tòng quân, lập nên chiến công hiển hách, lại còn tuổi trẻ được phong tước vị, mọi người đều thích đem bọn họ ra so sánh.

Còn lại chẳng qua là nghe đồn, thêm mắm dặm muối, truyền qua truyền lại thành vở kịch xa lạ, khiến người ta không biết nên khóc hay cười.
Ít nhất trong lòng Hòa Yến mười bốn tuổi, nàng đối với vị tiểu thiếu gia Tiêu gia này, tuyệt nhiên không có nửa điểm địch ý.
Khi ấy nàng giả nam trang đã nhiều năm, làm ""Hòa Như Phi"" đánh đâu thắng đấy.

Chỉ có một điều hơi khó khăn, chính là đến tuổi này, nam hài tử sớm nên đến học quán theo tiên sinh học tập.
Nam tử khác nữ tử, nữ tử có thể mời tiên sinh đến phủ dạy bảo, nam tử lại không có lệ ấy.

Hòa gia vẫn mời tiên sinh dạy dỗ trong phủ, nhưng theo tuổi tác lớn dần, truyền ra ngoài cũng không hay.

Hòa gia rốt cuộc vẫn cần giữ thể diện.
Thế là lần lữa, dây dưa mãi, cuối cùng vẫn đưa nàng vào Hiền Xương quán lúc Hòa Yến mười bốn tuổi.
Hiền Xương Quán là học quán nổi danh nhất kinh thành, người sáng lập học quán từng là Thái phó thời đương kim bệ hạ khi còn là Thái tử.

Học quán dạy sáu môn nghệ, các tiên sinh đều là nhân tài kiệt xuất trong triều, kẻ đến đây học tập, đều là bậc huân quý trong số những nhà huân quý.
Hòa gia tuy có tước vị, nhưng so với những nhà trong Hiền Xương Quán này, vẫn kém hơn một chút.


Ai ngờ Hòa Nguyên Lượng không biết gặp vận may gì, một ngày ở tửu lâu uống rượu, gặp phải người ta tranh chấp, thuận miệng nói vài câu, người được giúp lại là một vị sư bảo của Hiền Xương Quán, nhắc tới gần đây đúng lúc mùa xuân mới tuyển học sinh vào học, còn nhớ đại phòng Hòa gia hình như có một vị đích tử, không bằng đưa vào Hiền Xương Quán cùng học tập.
Hòa Nguyên Lượng do dự hồi lâu, thương lượng việc này với Hòa Nguyên Thịnh.

Hòa Nguyên Thịnh luôn luôn đuổi danh trục lợi, cảm thấy việc này có thể thực hiện.

Đưa Hòa Yến vào Hiền Xương Quán, nói không chừng sẽ quen biết nhiều con cháu huân quý khác, kết giao với bọn họ chỉ có lợi cho Hòa gia, không có hại.

Nếu có một ngày Hòa Như Phi thật sự trở về, danh hiệu ""học sinh Hiền Xương Quán"" này đối với Hòa Như Phi mà nói cũng là gấm thêm hoa.
Hòa Yến biết được việc này, vô cùng vui mừng.
Nàng ăn mặc như nam nhân, nhưng ở Hòa gia, lại cứ theo quy củ của nữ tử mà hành sự.

Không thể đá cầu, không thể lộ diện, ngay cả luyện võ cũng phải giấu diếm người nhà mà lén lút học.

Nhưng nếu nói làm nữ tử, vậy cũng không xứng chức, nữ nhi Hòa gia học cầm kỳ thi họa, nhưng nàng ""Hòa Như Phi"" này lại không thể đi theo học cùng.
Giống như cái gì cũng chẳng thể làm.

Nhưng đến Hiền Xương Quán thì khác, nghe nói nơi đó có rất nhiều nhân tài dị sĩ, lui tới đều là người có tài.

Thiếu niên cùng tuổi cũng rất nhiều, nếu đi vào, không chỉ có thể học được một thân kỹ nghệ, còn có thể kết giao bằng hữu rộng rãi.
Đây là chỗ tốt mà nữ tử không thể hưởng thụ, nàng bỗng nhiên có chút may mắn vì mình đã thế thân thân phận của Hòa Như Phi.
Thê tử của Hòa Nguyên Thịnh, mẫu thân trên danh nghĩa của nàng, thực tế là đại bá mẫu, đem chiếc mặt nạ do bà tỉ mỉ chế tạo kia giao vào tay nàng, lo lắng nói: “Ngươi lần này đi vạn sự cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để cho người ta phát hiện thân phận của ngươi”.
Hòa Yến gật đầu.
Kỳ thật nàng cũng không thích đeo chiếc mặt nạ này, mặt nạ tuy rằng mỏng manh, nhưng kín không kẽ hở, chỉ lộ ra cằm và đôi mắt.

Nhiều năm như vậy, nàng không rời mặt nạ, chính là lúc ngủ cũng mang theo.

Thợ thủ công rất có kỹ xảo, có một mặt cài vào búi tóc, lắp cơ quan, mặc dù đánh nhau cũng không rơi xuống được, chỉ có chính nàng mới có thể mở ra."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận