Cẩm Nguyệt Như Ca Dịch Full


"Nàng nói nhẹ tênh, nào hay những lời này khiến cho thiếu niên trước mắt chấn động đến nhường nào.
“Ngươi...!Ta...”
Hòa Yến đi sòng bạc? Hòa Yến đi sòng bạc còn thắng tiền? Hòa Yến thắng tiền rồi bị người ta kiếm chuyện còn dạy dỗ đối phương một trận?
Bất kể chuyện nào, Hòa Vân Sinh cũng không thể nào chấp nhận được.

Hắn thậm chí còn hoài nghi tỷ tỷ của mình có phải bị người ta đánh tráo hay không, sao lại làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế?
“Phải,” Hòa Yến thản nhiên giải thích, “Bởi vì chúng ta thực sự quá nghèo, nên ta muốn đến sòng bạc thử vận may, ai ngờ vận may lại tốt thật, có lẽ là ông trời phù hộ.

Những kẻ kiếm chuyện kia vốn dĩ ta rất sợ, nhưng gần đây theo ngươi lên núi đốn củi, khí lực lớn hơn không ít, may mắn thắng được bọn chúng.” Thấy Hòa Vân Sinh vẫn một bộ dạng mắt tròn mắt dẹt, Hòa Yến lại nói: “Nếu ngươi không tin, tự mình đến Nhạc Thông Trang dò hỏi, đêm qua có phải có một thiếu niên mặc trường sam màu nâu thắng không ít tiền hay không, ta nào có lừa ngươi.”
Trong đầu Hòa Vân Sinh còn nghi ngờ nhưng thấy bộ dạng đầy tự tin của Hòa Yến, quả thật không giống như nói dối.

“Nhưng… Nhưng…”
“À, đúng rồi,” Hòa Yến cười cười, “Nếu hiện tại chúng ta có tiền, từ hôm nay trở đi, chúng ta không đi bán bánh nữa.”
“Vậy làm gì?” Hòa Vân Sinh lẩm bẩm hỏi.
Tất nhiên là đến võ đài, ngươi có muốn đến học đường không, Vân Sinh?"" Nàng hỏi.
Mãi cho đến khi ra cửa, trong đầu Hòa Vân Sinh vẫn hồi tưởng lại câu nói vừa rồi của Hòa Yến.
""Ngươi có muốn đến học đường không, Vân Sinh?""
Muốn, đương nhiên là muốn.

Học đường có tiên sinh văn thư, tiên sinh võ quán, hắn có thể cùng các thiếu niên đồng trang lứa học tập, chờ đến khi thời cơ chín muồi, thi cử cũng được, võ cử cũng được, đều có thể dựa vào bản thân mà mưu cầu một phần tiền đồ.

Chứ không phải như hiện tại, tự mình luyện tập một cách loạn xạ, thật sự rất tệ hại.
Trước đây là do nhà bọn họ không có bạc, nhưng giờ đây bọn họ đã có bạc, nơi đáy lòng Hòa Vân Sinh, khát vọng bị kìm nén kia lại dần dần trỗi dậy.
Hắn len lén nhìn thiếu nữ đi bên cạnh, Hòa Yến...!Từ khi Hòa Yến khỏi bệnh, dường như mọi sự trong nhà đều trở nên tốt đẹp, không còn nặng nề như một đầm nước chết, đầm nước này chẳng biết từ lúc nào đã bị gió lướt qua, dấy lên gợn sóng lăn tăn, vì thế khí tức cũ kỹ bị quét sạch, hoa đỏ liễu xanh.
Là mùa xuân.
Hòa Yến chú ý tới ánh mắt của hắn, bỗng vuốt lên lớp khăn che mặt, lần nữa nghiêm giọng nói: “Đã ước định lát nữa gặp phụ thân thì không được để lộ, ngươi nhớ kỹ chưa?”
......!""Được."" Hòa Vân Sinh khó khăn đáp.
Giáo trường ở một khoảng đất trống lớn phía đông cửa thành, Hòa Yến chưa từng đến lần nào.


Sau khi nàng hồi kinh, Hòa Như Phi thay thế nàng, về sau nàng không thể tham dự bất kỳ hoạt động nào của ""Phi Hồng tướng quân"".

Chỉ một lần, khi làm Hứa đại nãi nãi, nàng tình cờ đi ngang qua, khi ấy trong lòng nàng tràn đầy mong đợi.
Kinh thành có giáo trường rất lớn.

Cờ xí trên cột cờ bay phấp phới, đôi khi các vị tướng quân sẽ duyệt binh ở đây, cảnh tượng thật hùng vĩ, khoáng đạt.

Nhưng những năm gần đây thái bình thịnh thế, giáo trường gần như trở thành nơi con cháu nhà giàu chơi nhạc, cưỡi ngựa bắn cung.

Bốn phía đều được bố trí bia bắn và đường đua, binh khí trên giá binh khí lấp lánh muôn màu.
Hòa Yến vừa đến nơi này, đã bị thu hút, ánh mắt nàng không thể rời đi.
Nàng từng có một thanh kiếm, tên là Thanh Lang, không gì không phá, chặt sắt như bùn.


Cùng nàng chinh chiến sa trường nhiều năm, lúc xuất giá, nàng đã không mang theo nó, mặc dù nàng rất muốn.
Hòa Nguyên Thịnh nói với nàng: ""Hứa gia là dòng dõi thư hương, nếu ngươi mang theo kiếm, chỉ e phu quân và mẹ chồng ngươi không thích.""
Phụ thân ruột của nàng là Hòa Nguyên Lượng cũng quan tâm chỉ điểm nàng: ""Làm vậy là bất cát lợi.""
Cho nên nàng đành để Thanh Lang ở lại trong nhà, dặn dò người nhà bảo quản cho tốt.

Thế nhưng vào ngày lại mặt sau lễ thành thần Thanh Lang đã treo ở bên hông Hòa Như Phi.
Nàng chất vấn Hòa Như Phi, Hòa Như Phi còn chưa nói, Hòa Nguyên Thịnh đã nói: ""Bây giờ Như Phi đã là Phi Hồng tướng quân, nếu bội kiếm không ở đây, người khác sẽ không hoài nghi sao!""
""Đúng vậy đúng vậy, dù sao sau này ngươi cũng không dùng được nữa."" Hòa Nguyên Lượng phụ họa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận