Cẩm Nguyệt Như Ca Dịch Full


Vương Cửu Quý có chút muốn khóc.
Hắn còn chưa nghĩ ra nên cầu xin tha thứ như thế nào, liền thấy thiếu nữ kia đi về phía hắn.
"Bà cô tha mạng!" Lý trí giờ khắc này tan thành mây khói, Vương Cửu Quý buột miệng nói: "Là ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta đi!"
"Sau này đừng tặng ta những thứ này nữa." Hòa Yến ôn tồn nói: "Ta không thích."
"Được, được được được được." Vương Cửu Quý liên tục nói mấy chữ "Được", e sợ Hòa Yến không tin, còn bổ sung: "Ngài thích gì, nói cho ta biết, ta mua tặng ngài...!Có được không?"
"Vậy thì không cần, vô công bất thụ lộc." Hòa Yến cười lớn: "Đều là láng giềng, sau này đừng nói đùa như vậy nữa."
"Vâng vâng vâng." Vương Cửu Quý cảm động đến rơi nước mắt.
“Nhưng ta còn một chuyện muốn hỏi ngươi.” Cô nói.
Một lát sau, Hòa Yến vứt bỏ tàn cuộc đầy đất, ung dung rời đi, để lại tiếng rên rỉ đầy đất.


Nàng đi rất nhẹ nhàng, nào hay biết sau khi nàng đi rồi, trên Túy Ngọc lâu, có kẻ buông tay cầm quạt, màn lụa che khuất cảnh tượng hỗn loạn dưới lầu.
“Nữ tử trong kinh thành từ khi nào trở nên dũng mãnh hung hãn như vậy?” Đó là một giọng nói nhẹ nhàng, ẩn chứa ý cười trêu tức, “Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến cữu cữu mãi chẳng chịu đính hôn cưới vợ?”
Lời của hắn không nhận được câu trả lời.
Kẻ này vẫn tiếp tục cố gắng, "Cữu cữu, hay là đi dò la xem nàng kia là khuê nữ nhà ai? Nếu không tệ, thu nạp làm nữ hộ vệ dưới trướng ngươi, thế nào? Đêm đến, còn có thể..."
"Phanh" một tiếng, đầu ngón tay ai đó khẽ gõ mặt bàn, nắp chén trà đang úp trên chén trà "vù" một tiếng, chuẩn xác không sai lọt vào miệng hắn, khiến hắn á khẩu không nói nên lời.
"Ưm ưm, ưm ưm ——" Kẻ nọ bất bình giương nanh múa vuốt.
"Ngươi mà còn nói nhảm thêm câu nữa, ta liền ném ngươi từ đây xuống." Giọng nói lười biếng mà hờ hững cắt ngang lời oán trách tiếp theo của đối phương.
Trong phòng lặng im.
Tiếng đàn "Lưu Quang" dìu dặt chảy qua nhã thất, che khuất cảnh xuân ngoài cửa sổ.

Trà tiếp tục được thưởng thức, có người khẽ lầm bầm một tiếng "Keo kiệt", rất nhanh bị tiếng đàn át đi.
...
Hòa Vân Sinh thấy Hòa Yến bình an vô sự trở về thì thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi không sao chứ? Bọn Vương Cửu Quý đâu?” Hòa Vân Sinh không thấy bóng dáng Vương Cửu Quý, hỏi.
“Ta đã nói tới lý lẽ, động tới chân tình, bọn chúng bèn bỏ đi.

Lại còn nói ngày khác sẽ đến tạ lỗi, về sau cũng không làm chuyện như vậy nữa.” Hòa Yến nói: “Đừng bận tâm đến bọn chúng nữa, tiếp tục bán bánh ngọt đi.”
Hòa Vân Sinh nghi hoặc nhìn nàng.

Vương Cửu Quý nếu thật sự hiểu lý lẽ như vậy, cũng sẽ không gọi là Vương Cửu Quý.

Nhưng Hòa Yến một bộ không muốn nhiều lời, nhìn nàng cũng giống như không có bị thương tổn gì, Hòa Vân Sinh rốt cuộc cũng là một thiếu niên, rất nhanh cũng liền ném việc này ra sau đầu.
Đêm xuống, cùng nhau dùng bữa tối xong, Hòa Vân Sinh muốn đi ngủ, bị Hòa Yến kéo lại.
“Có chuyện gì?”
“Ngươi có y phục sạch sẽ không?” Hòa Yến hỏi.
Hòa Vân Sinh vẻ mặt khó hiểu.
“Ta muốn xem trên y phục của ngươi có chỗ nào cần may vá không.” Hòa Yến nói: “Buổi tối ta có thể giúp ngươi may vá.”
Hòa Vân Sinh mặt mày méo xệch.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Hòa Yến đề nghị may vá quần áo cho hắn.

Trong khoảnh khắc, trong lòng thiếu niên dâng lên một nỗi cảm động xa lạ, nhưng mà...!Hắn chần chừ hỏi: “Ngươi từng cầm kim chỉ chưa?”
Hình như hắn nhớ Hòa Yến không biết may vá, kim chỉ đều là do Thanh Mai làm.

“Vậy là ngươi coi thường ta rồi.

Đó là đương nhiên.” Đương nhiên là không.
Hòa Yến đẩy hắn một cái: “Ngươi mau đi lấy, có thể lấy đều lấy tới đây.”
Hòa Vân Sinh quả nhiên ngoan ngoãn tìm một đống quần áo tới, Hòa Yến vác quần áo lên đi vào trong phòng, Hòa Vân Sinh còn có chút do dự: “Hay là để Thanh Mai làm đi?”
“Thanh Mai làm sao có thể chu đáo bằng ta, ngươi mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Hòa Yến nói.
Đuổi thiếu niên đi rồi, Hòa Yến trở về phòng, chọn tới chọn lui, mới tìm được một chiếc áo dài tay hẹp cổ tròn màu hạt dẻ.

Hòa Tuy chắc là thật sự đem hết bạc cho con gái, Hòa Vân Sinh đến một bộ y phục ra hồn cũng không có, toàn là áo vải quần thô, duy nhất chiếc áo dài này, ước chừng là đồ thừa của người khác, phai màu đến cũ cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận