Chuyến công tác đến thành phố A lần này của Hoài Ngọc và Lưu Tịnh Yên sẽ kéo dài hơn dự định vì có một số tình tiết phát sinh trong quá trình thi công công trình.
Hoài Ngọc trước đó đã thông báo chuyện này với Anna và Vân Du và cũng đã bảo hai nàng ấy trở về trước nhưng hai nàng ấy vẫn kiến quyết ở lại cùng.
Nhưng cũng nhờ vậy mà mối quan hệ của Anna và Vân Du cũng ngày một tốt hơn, họ không còn nhìn nhau bằng đôi mắt không mấy thiện cảm nữa.
Bất kể lúc nào cũng đi cùng với nhau, chị chị em em xem ra vô cùng thân thiết.
Một tuần vất vả đối với Lưu Tịnh Yên và Hoài Ngọc cuối cùng cũng trôi qua, bây giờ cả bốn người đang cùng nhau tập hợp lại ở phòng của Hoài Ngọc để bàn bạc cho kế hoạch tiệc nướng tối nay.
-Được rồi, theo như kế hoạch thì tối nay chúng ta sẽ có một buổi tiệc nướng ngoài trời...!Hoài Ngọc đang thao thao bất tuyệt thì lại bị một giọng nói khác chen vào.
-Nè nè, Rachel à, cậu có thể bắt đầu vào vấn đề chính hay không? Từ lúc nào cậu lại lắm lời như vậy chứ? Anna cắt ngang lời nói của Hoài Ngọc, đưa bàn tay đưa lên không trung ý bảo Hoài Ngọc hãy ngừng nói.
Anna ngồi nghe Hoài Ngọc luyên thuyên mà phát bực.
Ai cũng biết tối nay sẽ làm gì rồi nên mới xuất hiện ở đây để phân công công việc.
Nếu cứ tiếp tục ăn nói dài dòng như cậu ấy thì khi nào mới bắt đầu đi mua thức ăn đây?
Lưu Tịnh Yên và Vân Du cũng gật đầu đồng ý với lời nói của Anna.
Hai nàng còn không hẹn mà cùng nhau nói ra hai tiếng "Đúng vậy" rồi che miệng khúc khích cười làm cho Hoài Ngọc một phen quê độ.
-E hèm, tớ biết rồi, sẽ không dài dòng nữa.
Hoài Ngọc hắng giọng một cái rồi nói tiếp.
Tớ nghĩ cả bốn người chúng ta hãy lập ra một danh sách những thứ cần mua rồi sau đó chia nhau ra mà đi mua chúng được chứ?
-Cũng được.
Vân Du là người đầu tiên hưởng ứng kế hoạch của Hoài Ngọc.
-Như vậy cũng được.
Lưu Tịnh Yên ngẫm nghĩ một lúc mới đưa ra quyết định của mình.
-Hừm, nếu đã đồng ý hết rồi thì không lẽ tớ phản đối.
Anna nhấp một ngụm trà thong thả nói.
-Được rồi, tớ sẽ ghi còn mọi người sẽ nói ra những thứ cần mua.
Hoài Ngọc nhanh chóng chạy đi lấy một quyển sổ để ghi chép rồi ngồi lại chỗ của mình.
Ba nàng mỹ nhân cũng theo lời Hoài Ngọc mà làm, mỗi người lần lượt suy nghĩ rồi nói ra một vài thứ cần thiết cho buổi tiệc nướng, thoáng chốc một danh sách dài ngoằn được hoàn thành.
Sau khi cùng nhau kiểm tra lại một lần nữa rồi bốn người bọn họ cùng nhau đến siêu thị để mua những thứ có trong danh sách.
Để thuận tiện cho việc mua sắm thì Hoài Ngọc đã chia danh sách ra làm đôi.
Lưu Tịnh Yên cùng Anna một nhóm và dĩ nhiên nhóm còn lại sẽ là Vân Du và Hoài Ngọc.
Sở dĩ như thế này là vì Lưu Tịnh Yên không hiểu vì sao mà cứ khăng khăng muốn đi cùng với Anna nên Hoài Ngọc cũng không thể nào bác bỏ quyết định của Lưu Tịnh Yên được đành thuận theo ý của nàng ấy.
Vậy rồi chia nhau ra, bầu không khí ở chỗ của Anna và Lưu Tịnh Yên phải nói lạnh vô cùng.
-Có phải em không cam tâm khi đi cùng tôi đúng không? Lưu Tịnh Yên đẩy xe chậm lại, giọng nói cũng có phần ôn nhu hơn ban nãy.
Một câu nói của Lưu Tịnh Yên thốt ra như đánh trúng vào tâm ý của Anna.
Thoáng giật mình, Anna mặt mày đang hậm hực liền quay phắt sang nhìn Lưu Tịnh Yên bằng cặp mắt không-thể-nào-tin- được.
-Chị...chị là phù thuỷ hả? Hay là chị có siêu năng lực đọc được suy nghĩ của người khác?
-Phải, tôi chính là phù thuỷ.
Lưu Tịnh Yên suýt nữa đã bật cười thành tiếng vì sự ngây thơ của Anna.
Lưu Tịnh Yên cũng vờ nhìn Anna với cặp mắt quỷ dị cùng cái nhếch môi rợn người.
Có sợ hay không?
-Tôi...tôi có điên mới tin lời của chị!! Anna có chút hoảng sợ vì đôi mắt của Lưu Tịnh Yên nên liền tìm cách bỏ trốn.
-Này, tôi chỉ đùa một chút thôi mà.
Nhận thấy tiểu nữ ngốc tức giận đùng đùng bỏ đi thì Lưu Tịnh Yên chỉ lắc đầu cười khổ rồi tích cực đuổi theo Anna.
-Hừm, đi theo tôi làm gì? Sau khi bị Lưu Tịnh Yên đuổi kịp thì Anna có chút bất mãn xoay người lại nhìn nữ nhân trước mặt mình.
-Em là người giữ danh sách, tôi không đi theo em thì đi theo ai? Lưu Tịnh Yên cũng không ngần ngại đối diện với Anna.
Cặp mắt hổ phách sâu thăm thẳm của nàng như muốn xoáy sâu vào đôi mắt to tròn màu nâu của Anna.
-Chị...mặc kệ chị.
Cãi không lại nữ nhân IQ cao như Lưu Tịnh Yên, Anna đành chấp nhận giương cờ trắng.
Anna tâm trạng bực dọc vì liên tục bị nữ nhân ngạo kiều trước mặt liên tục chọc tức nàng.
Anna quyết định không thèm để ý đến Lưu Tịnh Yên nữa, tay cầm những bó cải xanh tươi bận rộn chọn lựa những bó ngon nhất trong số đó.
-Có muốn biết vì sao tôi hành xử như vậy không? Lưu Tịnh Yên cũng bước đến, cầm lấy một trong những bó cải đó lên xem.
Miệng thì nói nhưng mắt lại không nhìn lấy Anna.
-Tôi cũng không phải kẻ nhiều chuyện.
Anna lén lút liếc nhìn Lưu Tịnh Yên rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt, tiếp tục tập trung vào những bó cải trước mặt.
-Tôi biết giữa Vân Du và Hoài Ngọc có gì đó khó nói với nhau.
Điệu bộ của hai em ấy rất lạ lùng và gượng gạo.
Tôi là người nhạy bén nên chỉ cần nhìn sắc mặt cùng ánh mắt của người khác thì lập tức nhận ra tâm tư của người đó ngay.
-Chị đã sớm biết? Anna lúc này vô cùng ngạc nhiên, nữ nhân tên Lưu Tịnh Yên này quả thật nhìn thấu được tâm can người khác hay sao?
-Ừm, tôi cũng biết em và Vân Du cùng thích Hoài Ngọc.
-Tôi...đúng thật vậy.
Nhưng giờ tôi thật tâm muốn chị ấy và Rachel đến với nhau.
Anna giọng nói buồn buồn.
-Biết buông bỏ đúng lúc là tốt.
Tôi tin nhất định sẽ có một người đem lại cho em sự vui vẻ, hạnh phúc.
Lưu Tịnh Yên đặt bó cải được xem là "chất lượng" nhất mà nàng đã nhận định vào xe đẩy.
Anna lắng nghe từng câu từng chữ mà Lưu Tịnh Yên nói ra cũng có phần đúng nên nàng quyết tâm chờ đợi "người đó" mà Lưu Tịnh Yên đề cập đến.
Nàng hy vọng "người đó" không bị lạc đường mà đến gặp nàng chậm trễ.
Lại nói đến Hoài Ngọc và Vân Du, từ lúc bắt đầu tách nhóm ra thì hai người không ai nói với ai câu nào.
Thỉnh thoảng Vân Du hỏi thì Hoài Ngọc trả lời rồi cả hai lại rơi vào trong yên lặng.
Được một lúc, Hoài Ngọc như không chịu đựng được sự im lặng đến từ Vân Du nữa thì liền lập tức lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng nãy giờ.
-Này, chị giận tôi hả?
-.....
-Ít ra chị cũng nên nói cho tôi biết rốt cuộc thì chị giận tôi vì lí do gì chứ.
Chị cứ im lặng như vậy thì tôi phải biết làm sao?! Hoài Ngọc hậm hực bỏ cái xe đẩy sang một bên, dùng thân người cản bước Vân Du.
Khuôn mặt vì tức giận mà đã nhiễm một tầng đỏ.
-Tôi.không.giận.em!!! Vân Du cũng không ngần ngại mà gằn từng chữ cho Hoài Ngọc nghe.
Tránh ra, em đang cản đường tôi! Vân Du dùng sức đẩy người Hoài Ngọc sang một bên nhưng không lay chuyển được Hoài Ngọc.
-Tôi không tránh đến khi nào chị nói lí do vì sao lại tỏ thái độ đó với tôi thì thôi!
-Được thôi, tôi tức giận là bởi vì em...!Vân Du đang định nói tiếp nhưng có thứ gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng nên nàng không thể nói tiếp.
-Tôi sao? Hoài Ngọc vẫn kiên quyết muốn biết lí do tại sao Vân Du lại tức giận với mình mà không nhận ra được rằng giọng nói của Vân Du có phần lạc đi.
-Em...em là muốn đi cùng với Lưu Tịnh Yên nên khi nghe chị ấy muốn cùng nhóm với Anna thì em lại bày tỏ vẻ mặt thất vọng.
Em không muốn đi cùng tôi chỉ cần nói một tiếng, tôi liền đáp ứng em.
Vân Du bùng nổ cảm xúc, một giọt nước mắt đã tràn ra khoé mi.
-Tôi không có.
Không được hiểu lầm.
Đừng khóc, là tôi sai.
Hoài Ngọc bao nhiêu năm trôi qua vẫn như vậy, vẫn trở nên yếu đuối trước những giọt nước mắt của Vân Du.
Hoài Ngọc biết rằng bản thân cô đã làm cho Vân Du hiểu lầm nên liền cảm thấy có lỗi.
Dùng khăn mùi soa nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má nàng.
-Tôi không phải không muốn cùng nhóm với chị.
Tuyệt đối không phải nên chị đừng như vậy.
Thật là, chị khóc trông xấu thật đấy.
Hoài Ngọc bỏ chiếc khăn mùi soa vào trong túi xách rồi quay sang trêu chọc Vân Du với hy vọng nàng ấy có thể mỉm cười một chút, cô không muốn thấy nàng ấy phải rơi nước mắt vì cô.
Bốn người bọn họ mua hết tất cả những nguyên liệu cần thiết cũng đã gần xế chiều.
Về phòng nghĩ ngơi một chút rồi tụ hợp lại một chỗ cùng nhau mang những thứ mà họ mua được ra ngoài nhưng họ chỉ mới sắp xếp những thứ đó lên bàn thì trời đã bắt đầu mưa.
Bốn người họ nhanh chóng thu dọn lại tất cả mọi thứ rồi trở về phòng của Hoài Ngọc.
-Aaa, thật là tớ đã xem dự báo thời tiết họ đã nói rằng ngày hôm nay sẽ không có mưa.
Hoài Ngọc bực tức ngồi phịch xuống cái sofa dài.
-Thật xui xẻo! Anna đặt những túi đồ lên bàn rồi cũng ngồi xuống cái sofa đối diện với Hoài Ngọc.
-Được rồi, không mở tiệc ngoài trời được thì chúng ta mở tiệc tại đây đi.
Vân Du đứng nhìn đống thức ăn một chút rồi đưa ra lời đề nghị.
-Tôi nghĩ Vân Du nói đúng đấy.
Lưu Tịnh Yên dùng tay phủi phủi những hạt mưa còn dính trên áo và tóc xuống, giọng nói nhàn nhàn vang lên đều đều.
Thế rồi, bốn nàng cùng nhau lôi những túi thức ăn đó ra, lấy những túi snack và những thứ khác được gọi là đồ nhắm bày ra giữa phòng tất nhiên là không thể thiếu bia rồi.
Bọn họ cùng nhau uống bia cùng nhau chơi những trò chơi trong lúc uống bia như những người khác.
Đây là lần đầu tiên mà họ cùng nhau làm nhiều thứ như vậy thường ngày đến tập đoàn chỉ có vùi đầu vào công việc, dự tiệc rượu thì cũng chỉ nhấp vài ngụm còn phải hành xử thật cẩn trọng.
Nhưng chuyện sẽ không có gì xảy ra nếu như hai nàng Anna và Vân Du say mềm, họ muốn chơi trò chơi "Trả lời hay Thách Thức".
Trò chơi diễn ra trong sự vui vẻ cho đến khi Anna đề nghị ra một thử thách vô cùng oái ăm cho Hoài Ngọc vì Hoài Ngọc đã không trả lời được câu hỏi của Anna nên Hoài Ngọc bắt buộc phải chấp nhận thử thách mà Anna đưa ra.
Nếu như Anna đưa ra một lời thách thức đơn giản hơn thì chắc chắn Hoài Ngọc sẽ thực hiện được.
Nhưng lần này Anna lại đưa ra lời thách thức chính là bảo Hoài Ngọc cùng Vân môi chạm môi.
Và dĩ nhiên với bản tính đối lập hoàn toàn giữa khi say và khi tỉnh của Vân Du thì nàng đương nhiên không ngần ngại mà gật đầu đồng ý.
Còn Hoài Ngọc vẫn chưa say nên cô vẫn nhận thức được vấn đề, cô đang rất phân vân không biết có nên làm hay không.
Lưu Tịnh Yên tửu lượng cao nên nàng vẫn còn vô cùng tỉnh táo.
Nàng biết ý định của Anna là gì nên nàng cũng phối hợp với Anna mà thúc giục Hoài Ngọc thực hiện thử thách.
Nàng mong đây sẽ là một bước tiến đối với tình cảm của Vân Du và Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc bị thúc giục liền miễn cưỡng chấp nhận thử thách của Anna.
Hoài Ngọc đưa mặt lại gần với Vân Du hơn nữa, nhanh chóng đặt lên môi Vân Du một nụ hôn phớt rồi rời ra.
Nụ hôn diễn ra nhanh đến nỗi Anna và Lưu Tịnh Yên còn chưa kịp nhìn thấy gì.
Vân Du cũng mong chờ một nụ hôn thực sự đến từ Hoài Ngọc chứ không phải nụ hôn phớt qua như thế này.
Nhưng dù sao cũng không thể trách Hoài Ngọc được vì Anna chỉ nói môi chạm môi chứ không có nói "hôn".
Anna thầm tiếc nuối.
Lưu Tịnh Yên nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Anna mà bật cười, dùng tay xoa xoa cái đầu đang gục xuống của Anna.
Đây là lần đầu tiên Lưu Tịnh Yên nàng tiếp xúc da thịt với người khác nhiều đến như vậy.
Hoài Ngọc muốn đưa Vân Du về phòng nàng nhưng vì cô cũng quá mệt nên đành bế nàng đến giường của cô, cẩn thận đắp chăn cho nàng.
Còn Hoài Ngọc thì ra ngoài sofa ngủ.
Lưu Tịnh Yên sắc mặt vẫn tươi tỉnh, cơ hồ không biết rằng nàng vừa mới uống bia xong.
Và như vậy thì Lưu Tịnh Yên sẽ là người nhận nhiệm vụ đưa Anna về phòng của nàng ấy.
Suốt quãng đường được Lưu Tịnh Yên bế trên tay, Anna nằm trong lòng của Lưu Tịnh Yên nhắm mắt ngủ ngon lành, áp má vào lồng ngực của nàng ấy cảm nhận từng nhịp đập an ổn.
Anna nhận ra nữ nhân băng lãnh này thật ra cũng có lúc ấm áp như vậy.
Lưu Tịnh Yên vừa bế Anna trên tay vừa đưa mắt nhìn xuống cái con người đang chui rút vào lòng mình như một con mèo nhỏ còn dùng mặt cạ cạ lên "những thứ không nên chạm" với vẻ mặt vô cùng thoả mãn nữa chứ.
"Tiểu nữ ngốc nhà em, đã 23 tuổi rồi mà còn hành xử như một hài tử!"
Kết thúc buổi tối "đáng nhớ" hôm đó.
Cũng là lúc Hoài Ngọc và Lưu Tịnh Yên lại trở nên bận rộn với công việc hơn.
Hai nàng Anna và Vân Du chỉ ngoan ngoãn ở khách sạn thỉnh thoảng lại cùng nhau ra ngoài mua sắm, Vân Du cũng không vì việc tư mà xao lãng việc công, nàng vẫn giải quyết công việc trên laptop.
Độ khoảng mấy ngày sau, Lưu Tịnh Yên và Hoài Ngọc cuối cùng cũng hoàn thành xong công việc ở đây.
Bốn người bọn họ cùng nhau rời khỏi thành phố A đầy kỉ niệm vui vẻ này và trở về thành phố S để tiếp tục công việc của riêng họ.
TBC
Author: Tần Tịnh Thi ( Nấm )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...