-Cả hai cô đều phải gọi tôi một tiếng chị, tôi 26.
Lưu Tịnh Yên cười như không cười nói.
Nhướng một bên chân mày nhìn hai nữ nhân còn đang bàng hoàng kia.
"Có gì phải ngạc nhiên vậy nhỉ?"
Lại nói, đến lúc cùng nhau dùng bữa.
Cả ba nàng đại mỹ nữ vẫn giữ nét lạnh lùng trên khuôn mặt.
Vân Du và Anna thì vẫn tiếp tục lườm nhau.
Anna muốn trã đũa Vân Du nên đã cố tình gắp tất cả các món ăn có trên bàn cho vào bát của Vân Du nên chẳng mấy chốc mà bát của Vân Du đã chất cao như núi.
Vân Du cũng không chịu thua, nàng cũng liên tục gắp thức ăn cho vào chén của Anna.
Hoài Ngọc nhận ra hai nàng ấy có hiềm khích với nhau nên từ đầu đến cuối chỉ cặm cụi ăn những thứ mà ba nàng ấy bỏ vào bát cho cô.
Lưu Tịnh Yên là người duy nhất không bị lôi kéo vào cuộc chiến ấy, nàng chỉ im lặng dùng bữa, thỉnh thoảng gắp một ít thức ăn cho Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc lái xe hộ tống ba đại mỹ nhân trở về khách sạn an toàn xong xuôi thì cô đến gõ cửa phòng của Vân Du để nói với nàng một số chuyện.
Vân Du vừa về đến khách sạn liền muốn đi tắm, nàng đang tận hưởng giây phút thoải mái khi cả thân thể được gội rửa dưới dòng nước mát mẻ thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên âm thanh gõ cửa.
Vân Du vội vàng lau người rồi bước ra ngoài mở cửa.
-Là em sao? Vân Du có chút ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Hoài Ngọc.
-Ngạc nhiên vậy sao? Nhưng mà...!Hoài Ngọc đưa mắt nhìn vào nơi đầy đặn của Vân Du một cách....chăm chú.
-Aaaa, đợi một chút! Vân Du cũng nương theo tầm mắt của Hoài Ngọc bấy giờ mới nhận ra rằng nàng chỉ đang quấn mỗi cái khăn tắm trên người thôi.
Lại còn bị Hoài Ngọc nhìn vào nơi đó bằng cặp mắt dò xét nữa chứ.
Aaa, thật xấu hổ.
Vân Du hét lên rồi đem cánh cửa phòng mạnh mẽ đóng lại.
Hoài Ngọc đứng bên ngoài chăm chăm nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia mà nở nụ cười tà mị.
"Chắc khoảng 88 hoặc 90"
Vài phút sau, Vân Du lại một lần nữa đem cánh cửa phòng mở ra.
Vẻ mặt nàng đã nhiễm một tầng đỏ.
-Em...vào đi.
Giọng nói của Vân Du trở nên lắp bắp vì "sự cố" lúc nãy.
Hoài Ngọc đối với vẻ mặt ngượng ngùng của Vân Du mà kín đáo nở nụ cười.
Bước vào phòng, lựa chọn một cái ghế sofa dài rồi ngồi xuống đó.
-Sao lại đứng đó? Mau lại đây ngồi xuống đi.
Hoài Ngọc bật cười vì Vân Du nãy giờ chỉ đứng cuối gằm mặt xuống đất, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngẩng đầu lên.
Hoài Ngọc dùng tay vỗ nhè nhẹ lên chỗ trống bên cạnh mình, nhướng nhướng mày ý bảo Vân Du hãy ngồi gần cô.
-À.
Vân Du bây giờ mới dám ngẩng đầu lên nhìn Hoài Ngọc.
Ngoan ngoãn bước đến ngồi vào chỗ trống bên cạnh Hoài Ngọc.
-Lần sau nhớ phải mặc quần áo chỉnh tề trước khi mở cửa cho ai đó, chị hiểu chưa? Hoài Ngọc nhàn nhạt nói.
Xưng hộ cũng đã thay đổi.
-Tôi hiểu rồi.
Khoan đã!!! Em vừa gọi tôi là gì? Vân Du gật gù tiếp thu lời nói của Hoài Ngọc nhưng lại nghe thấy tiếng "chị" phát ra từ miệng của Hoài Ngọc thì nàng như không tin vào tai mình.
Sốt sắn xác nhận lại một lần nữa.
-Ừm thì lúc trước tôi đã hứa với chị rằng nếu chị ngoan ngoãn ăn hết bát cháo đó thì tôi sẽ không lạnh nhạt với chị nữa.
Hoài Ngọc trong câu nói có chút ngập ngừng.
Cô vẫn là muốn giữ lời hứa với Vân Du.
-Như vậy thật tốt quá.
Vân Du mỉm cười vui vẻ.
Mà em sang đây tìm tôi có việc gì không?
Hoài Ngọc nhìn gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt lấp lánh đang mở to của Vân Du mà bật cười, nếu bây giờ cho nàng thêm một cái đuôi nhỏ ve vẫy ở sau thì chắc chắn bộ dáng của nàng sẽ giống như một con cún con nha.
Rất đáng yêu.
-Ừm, tôi sang đây để nói với chị rằng buổi chiều tôi cùng Tịnh Yên có việc cần làm nên nếu chị thấy buồn chán thì có thể cùng Anna đi mua sắm.
Hoài Ngọc dừng lại một chút để quan sát sắc mặt đang dần biến đổi của Vân Du khi nghe đến tên Anna.
-Tôi không muốn đi cùng em ấy! Vân Du hờn dỗi.
Gì chứ, bảo nàng đi mua sắm cùng với đứa trẻ lớn xác đó hả? Còn lâu.
-Tôi biết chị và cậu ấy không thích nhau nhưng cậu ấy vừa về nước nên đường xá có chút không thông thạo nên...
-Em đang lo cho em ấy? Vân Du nghiêng đầu hỏi Hoài Ngọc.
Giọng nói lúc này đã lạnh đi vài phần.
-Tôi cũng lo cho chị.
Tôi chỉ mong chị và cậu ấy có thể hoà thuận với nhau một chút.
Cớ gì hai người lại ghét nhau ra mặt như vậy? Hoài Ngọc ngây thơ đặt câu hỏi.
Thú thật thì Hoài Ngọc không hề biết tình cảm của Anna dành cho cô.
Trước giờ Hoài Ngọc chỉ nghĩ những cái bá vai hay cái ôm hờ hững mà Anna dành cho cô chỉ là thể hiện sự thân thiết giữa hai nàng thôi.
Anna cũng chưa bao giờ thổ lộ với cô nên việc này cô hoàn toàn mù tịt.
-Chẳng lẽ em không nhận ra rằng em ấy thích em sao? Vân Du khó tin hỏi ngược lại Hoài Ngọc.
Không lẽ nào Anna vẫn chưa thổ lộ tình cảm của em ấy với Hoài Ngọc?
-Làm gì có chuyện đó! Tôi và cậu ấy là bạn thân từ khi tôi du học ở Singapore.
Đến nay cũng được năm năm rồi.
-Em thật ngốc.
Anna đối với em không phải là loại tình cảm bạn bè mà là tình cảm nam nữ dành cho nhau.
Vân Du khẽ khàng nói.
Nhân cơ hội này giúp Anna nói ra lời mà em ấy còn ngập ngừng chưa dám nói.
-Tôi...không biết.
Hoài Ngọc chợt nhớ lại vẻ mặt buồn bã của Anna khi thấy cô cùng người nào đó trò chuyện thân mật hay đi chơi cùng.
Thì ra là cậu ấy có tình cảm với mình.
-Tôi cũng thích em nên lí do để chúng tôi không thích nhau là gì em cũng hiểu mà đúng không? Vân Du thở dài nói.
-Tôi hiểu.
Nhưng thật ra tôi chỉ xem cậu ấy là một người bạn tốt thôi.
Ngoài ra tôi hoàn toàn không có cảm giác gì khác với cậu ấy.
Hoài Ngọc khẽ cuối đầu.
-Vậy em có cảm giác với tôi không? Vân Du dùng ngón tay nâng cằm Hoài Ngọc lên, mặt đối mặt với nàng.
-Tôi...!Hoài Ngọc ngập ngừng không trả lời được.
Không phải vì Hoài Ngọc không muốn trả lời câu hỏi này của Vân Du mà tại vì cô vẫn không thể nào quên được nỗi đau mà Vân Du đã ban phát cho mình.
Hỏi cô có cảm giác với nàng hay không? Đương nhiên là cô có.
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa thể nào gạt đi những đau thương mà cô đã chịu đựng trong suốt năm năm trời.
Cô cần có thêm thời gian để nguôi ngoai.
-Được rồi, tôi không làm khó em.
Vân Du thu tay về, điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn trên sofa.
Tôi đồng ý với yêu cầu của em.
-Xin lỗi, tôi cần thêm thời gian.
Cảm ơn chị vì đã đồng ý ra ngoài cùng Anna.
Hoài Ngọc trong một câu nói cùng một lúc xuất hiện cả hai từ "xin lỗi" và "cảm ơn".
Người mà trước giờ cô có cảm giác khi ở bên chỉ duy nhất có một mình Vân Du nàng thôi.
-Bao lâu tôi cũng chờ.
Vân Du cảm nhận được Hoài Ngọc đang dần mở lòng với nàng thì tâm trạng lập tức vui vẻ.
-À ừm, bây giờ tôi trở về phòng đây.
Chị nghỉ ngơi đi.
Tạm biệt.
Hoài Ngọc đối với nụ cười xinh đẹp của Vân Du thì có chút bối rối.
Liền đứng lên nói vài lời rồi nhanh chóng li khai.
Vân Du chưa kịp tiếp thu hết những gì Hoài Ngọc nói thì Hoài Ngọc đã rời khỏi phòng từ lâu.
Vân Du đưa mắt nhìn về phía cánh cửa khép chặt kia mà mỉm cười.
"Lại muốn bỏ trốn nữa rồi"
Đứng bên ngoài phòng Vân Du, Hoài Ngọc tựa người vào bức tường bên cạnh, đưa tay đặt lên lồng ngực trái nơi con tim đập nhanh một cách bất thường vỗ nhẹ vài cái như để trấn an nó.
Xong, cô lại cất bước đến phòng của Anna.
Dù sao cũng nên nói cho Anna một tiếng.
Hoài Ngọc gõ cửa vài cái rồi người bên trong phòng cũng chịu ra mở cửa cho cô.
Anna vốn định ngủ một giấc nhưng lại bị âm thanh gõ cửa bên ngoài vọng vào nên phải lê bước đến mà mở cửa cho người đó.
-Tớ có thể vào trong không? Hoài Ngọc mỉm cười nhìn bộ dạng mệt mỏi của Anna.
Thật là nếu đã mệt như vậy thì còn đến thành phố A này để làm gì, ngốc thật.
-Cậu vào đi.
Anna thấy Hoài Ngọc liền thu liễm lại vẻ mặt mệt mỏi của mình lại.
Sau đó, nép thân sang một bên nhường đường cho Hoài Ngọc bước vào.
-A, thật xin lỗi vì đã đến làm phiền cậu vào giờ này nhưng mà tớ có chuyện muốn nói với cậu.
Hoài Ngọc cũng tiến đến bộ ghế sofa mà ngồi xuống.
So với cảm giác bồn chồn khi ở phòng Vân Du thì cảm giác khi ở phòng của Anna lại có phần thoải mái hơn.
Bởi vì Anna luôn cho cô cảm giác thoải mái như thế, một người tri kỉ không thể thay thế được.
-Cậu nói chuyện giống như tớ là người xa lạ vậy.
Anna rót một ly nước lọc đặt trước mặt Hoài Ngọc rồi cũng ngồi xuống ở cái ghế đối diện với Hoài Ngọc., giọng điệu hờn dỗi.
-Haha, tớ xin lỗi đừng có bĩu môi như vậy trông cậu thật trẻ con.
Hoài Ngọc không nhịn được liền buông lời trêu chọc Anna.
-Tớ bằng tuổi cậu đấy! Anna trừng mắt nhìn Hoài Ngọc.
Lúc nào cũng tìm cách để châm chọc nàng hết.
-Được rồi được rồi, vào vấn đề chính thôi.
Hoài Ngọc thu lại nụ cười sảng khoái rồi hắng giọng một cái trở về bộ dạng nghiêm túc thường ngày.
Thật ra thì chiều nay tớ và Tịnh Yên có việc cần làm nên nếu cậu buồn chán hay muốn đi mua sắm quần áo thì cậu hãy đi cùng Vân Du nhé.
-Tớ không thích chị ta.
Anna hai tay khoanh trước ngực, cái đầu xoay sang hướng khác, không thèm nhìn đến Hoài Ngọc.
-Tớ biết lí do hai người không thích nhau là gì rồi! Ngốc ạ.
Hoài Ngọc đưa tay xoa đầu Anna.
-Sao? Cậu...biết...biết cái gì?!?! Anna nghe thấy lời nói ẩn ý của Hoài Ngọc liền giật mình quay phắt người lại.
-Cậu thích tớ.
Hoài Ngọc nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn vào Anna.
-Sao...cậu biết? Anna lúc này bối rối vô cùng.
Tại sao cậu ấy lại biết được chứ? Không lẽ mình cư xử lộ liễu như vậy sao?
-Linh cảm đấy.
Nhưng mà tớ vẫn mong hai người có thể hoà thuận với nhau.
Nếu hai người cứ tiếp tục chiến tranh ngầm như thế thì người chịu khổ nhất định sẽ là tớ nha.
Hoài Ngọc vờ bày tỏ nét mặt đau khổ.
Mong rằng Anna có thể vì cô mà trở nên hoà thuận với Vân Du.
-Tớ hiểu rồi.
Sẽ như ý cậu.
Anna gật đầu đồng ý với yêu cầu của Hoài Ngọc.
-Có cậu làm bạn thật tốt.
Hoài Ngọc kín đáo từ chối tình cảm của Anna.
Được rồi, vậy tớ về phòng đây.
Hai người đi chơi vui vẻ nhé! Cậu nghỉ ngơi cho thật tốt.
Hoài Ngọc đứng lên, đưa tay véo nhẹ cái mũi cao của Anna như lúc trước rồi mỉm cười rời đi.
Hoài Ngọc tin rằng Anna có thể hiểu được hàm ý trong câu nói của mình.
"Vậy là mình bị từ chối rồi sao? Nhưng mà vậy cũng tốt, tình bạn có thể trở thành tình yêu nhưng tình yêu thì sẽ không trở lại thành tình bạn được."
Theo như kế hoạch, Hoài Ngọc cùng Lưu Tịnh Yên cùng nhau đi đến một địa điểm để kiểm tra một số việc ở công trình.
Hai nàng mỹ nhân ngạo kiều Vân Du và Anna vẫn còn đang phân vân rằng không biết có nên đến phòng của người kia để ngỏ ý cùng nhau ra ngoài hay không.
Đắn đo suy nghĩ một lúc thì Vân Du quyết định đến phòng Anna.
Dù sao nàng cũng lớn hơn Anna tận hai tuổi nên việc làm lành này đương nhiên là để nàng mở lời trước rồi.
Vân Du đứng bên ngoài phòng Anna, đưa tay định gõ cửa nhưng cánh cửa phòng lại đột nhiên mở ra.
Anna cũng định sang phòng Vân Du để rủ nàng ấy đi mua sắm cùng với mình nhưng khi vừa mở cửa phòng thì đã thấy Vân Du đứng trước cửa.
-À ừm, tôi sang để rủ em đi mua sắm.
Không biết em có nhã hứng hay không? Vân Du thu tay về.
Giọng nói đã có phần ấm hơn.
-Tôi cũng định sang rủ chị.
Bây giờ chúng ta đi được chưa? Giọng nói của Anna cũng dịu đi vài phần.
Bước ra ngoài, đem cánh cửa phòng cẩn thận khoá lại rồi nhìn chăm chăm Vân Du hỏi.
-À được, đi thôi.
Vân Du mỉm cười.
Đây là nụ cười đầu tiên mà Vân Du dành cho Anna từ lúc hai người gặp nhau.
Anna cùng Vân Du bước xuống sảnh khách sạn.
Vân Du lái xe riêng đến đây nên hôm nay nàng đảm nhận chức vụ tài xế cho Anna.
Hai người họ trên đường đi cũng nói chuyện với nhau rất vui vẻ, dần nhận ra hai người có một số sở thích đặc biệt giống nhau nên nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Đến trung tâm thương mại lớn ở thành phố A, Vân Du cùng Anna bước vào cửa hiệu bán quần áo mà lựa chọn cho riêng mình vài bộ.
Mua sắm xong xuôi cũng đến giờ ăn tối nên hai nàng lại cùng nhau đi ăn.
Cả một ngày hai nàng vẫn hoà thuận với nhau mà không có một cuộc cãi vã nào diễn ra.
Đây là một dấu hiệu tốt.
Lại nói đến phần của Hoài Ngọc và Lưu Tịnh Yên, hai người cũng đã xong công việc.
Bấy giờ đang cùng nhau trở về khách sạn
-Em yên tâm để Vân Du và Anna ở chung với nhau sao? Lưu Tịnh Yên cười như không cười nói.
Để hai nàng sư tử ở gần nhau đúng là một việc làm nguy hiểm.
-Chị yên tâm, tôi đã giải quyết êm xuôi rồi.
Chắc chắn sẽ không có việc gì phát sinh đâu.
Hoài Ngọc cũng cười nói.
Lưu Tịnh Yên chỉ gật gù cái đầu rồi khoanh tay ngã lưng vào ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
TBC
Author: Tần Tịnh Thi ( Nấm )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...