Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Vừa bị Lệnh Hồ Cẩm Y ôm vào khoang thuyền nàng liền nhìn thấy hai tiện muội muội đều đang ngủ say, Tiêu Yên nghi ngờ hỏi Lệnh Hồ Cẩm Y: “Các nàng bị sao vậy?”
“trúng An Hồn Nguyện, tạm thời chưa tỉnh.” [Nguyệt: an hồn nguyền rủa, mà ko biết để thế nào cho hay]
Nhất định là vừa rồi trước khi Mạc Đình Ca đi ra, đã đàn một thủ khúc An hồn, khiến các nàng ngủ mê.
Tiêu Yên gật gù: “Ồ, kể ra thì hắn cũng có chút thông minh.”
Nếu hai tiện muội muội này không ngủ, thì náo nhiệt vừa xảy ra lúc nãy cũng không chỉ có nhiêu đó.
Tinh thần bảo vệ tính mạng lại khiến Tiêu Yên chuyển suy nghĩ, trời lạnh thế này, nàng phải thay quần áo ấm áp, còn phải khiến đại Phật này tạm thời rời đi.
Nhưng dựa vào tình huống này, có lẽ khả năng không lớn, thứ nhất Lệnh Hồ Cẩm Y không rời đi là cái chắc, thứ hai ở đây cũng chẳng có bộ y phục nào.
Da thịt Lệnh Hồ Cẩm Y như bị đói khát, cứ không ngừng dính sát vào Tiêu Yên, điều này làm Tiêu Yên không khỏi hoài nghi, có vẻ như nội dung kịch bản đã đi lệch quỹ đạo, hơn nữa giáo chủ Ma giao so với nguyên tác càng có vẻ khác xa.
Tiêu Yên liên tục hắt hơi vài cái, nàng xoa cánh tay, thở dài nói: “Lạnh quá, nếu có đống lửa để hong khô y phục thì thật tốt!”
Lệnh Hồ Cẩm Y đang đỡ Tiêu Yên liền cười đáp: “Cái này đơn giản.”
Rất nhanh, Tiêu Yên cảm thấy hơi nóng từ bàn tay Lệnh Hồ Cẩm Y truyền đến, chỉ một lát sau, hơi nước từ quần áo nàng đã từ từ bốc hơi.
Nàng sùng bái nhìn hắn, biết võ công thật là tốt, thúc giục nội lực, toàn thân nhẹ nhàng, hơn nữa có thể giết người để bảo vệ tính mạng, lại khỏe mạnh sống qua ngày.
Đôi mắt ngọc bích của Lệnh Hồ Cẩm Y lóe sáng, hai lỗ tai không tự giác mà đỏ hồng.
Tiêu Yên đột nhiên hỏi: “Ngươi biết Lâu Tâm Nguyệt không?”
“Lâu Tâm Nguyệt là ai?”
Tiêu Yên gật đầu, không trách được, xem ra là chưa gặp nữ chủ ở đại hội võ lâm, thảo nào không ghét nàng là pháo hôi chính cống.
“Nghe nói…. là một nữ nhân rất hoàn mỹ, tất cả nam nhân đều thích nàng, Mạc Đình Ca….chính là nam nhân bị ngươi sút xuống nước kia cũng thích nàng ta.”
Sống chết của Mạc Đình Ca Tiêu Yên lười quản, mặc dù…người này cũng được coi là ân nhân cứu mạng nàng, nhưng mà… ai bảo hắn muốn giết nàng….
Hơn nữa… nàng mới không tin, nam chủ trong nguyên tác lại dễ dàng rơi rụng như thế, nếu không hắn cũng thật đáng bị đánh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...