Lúa này Tiêu Yên mới thấy cổ họng bị lửa thiêu đến đau rát, bên môi có ly nước ấm, nàng cũng không quan tâm người nói chuyện là ai, mở miệng liền ực ực uống sạch sẽ.
Uống xong vẫn cảm thấy chưa đã, liếm liếm môi, khàn giọng nói: “Làm phiền…. cho thêm một ly.”
Người tiếp ly tay ngưng lại một chút, nhưng rất nhanh lại đưa đến một ly nữa, Tiêu Yên uống xong mới thỏa mãn thở đài: “Cám ơn.”
Một lúc sau nàng lại kinh ngạc, cảm thấy có gì đó không thích hợp, giống như vừa nghe thấy giọng nam từ xa xa vọng tới.
Tiêu Yên cố sức ngồi dậy, quay đầu nhìn, đập vào mắt là cẩm y Yên Lam, tuy nàng chưa từng thấy qua, nhưng dùng chân để nghĩ cũng biết đó là đồ tốt.
Còn gương mặt đó….Sao nàng thấy quen thế nhỉ, mặt mày thanh nhã, cả người cao quý.
Bất cứ lúc nào, lực ảnh hưởng của mỹ nam đều rất lớn, Tiêu Yên run rẩy, lúc này mới lo lắng sợ hãi, thất thanh hét: “Ngươi là ai? …….Tại sao lại ở trong phòng ta?”
Khoảnh khắc Tiêu Yên nhận ra đây là Mạc Đình Ca, toàn thân nàng run lên thiếu chút nữa là lỡ miệng, cũng may đầu óc nàng nhanh nhẹn, cứng rắn đưa lời nói trở về theo con đường chính đạo.
Mạc Đình Ca cười một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ trêu tức: “Ta còn tưởng rằng Tiêu cô nương sẽ nói < Tại sao lại là ngươi> chứ?”
Tiêu Yên cau chặt lông mày, trầm tư nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, chúng ta quen biết sao? Còn nữa, vì sao ngươi lại ở trong phòng ta? Nhìn công tử có lẽ cũng là người đọc sách, tất nhiên sẽ rõ ràng lễ nghĩa liêm sỉ, tại sao có thể làm ra chuyện đêm hôm xông vào khuê phòng cô gái chưa lập gia đình?”
Mặc dù ngoài mặt Tiêu Yên rất trấn định, nhưng trong lòng lại đang không ngừng lẩm bẩm, tại sao Mạc Đình Ca lại xuất hiện ở Tiêu gia, hơn nữa hình như hắn đã biết nàng múa ở Thiên Hương các? [HN: bé Yên mau quên quá, chẳng phải hôm nhóc Ca tới bé muốn gặp ng ta nên đốt bàn thờ à?]
Tiêu Yên oán thầm, ánh mắt ngươi khi nói những lời này thật là gai mắt, làm sao mà ai cũng nhận ra nàng hết vậy? chẳng lẽ khăn che mặt có che hay không cũng chẳng có tác dụng?
Mạc Đình Ca từ từ vuốt quạt ngọc trong tay, đôi mắt phượng đảo quanh trên người Tiêu Yên khiến nàng dựng cả tóc gáy.
Tốt, nếu muốn diễn trò, hắn liền phối hợp với nàng một lần, không tin ở dưới mắt hắn nàng có thể lật trời.
Mạc Đình Ca chẳng kiêng dè đi tới trước giường, khom lưng xuống.
“Tại hạ Mạc Đình Ca, hôm nay đến đây làm khách, vừa khéo Phật đường quý phủ bốc cháy, sau khi Tiêu cô nương được cứu ra liền hôn mê, tình huống rất là nguy hiểm, vừa vặn tại hạ cũng biết đôi chút về y thuật.”
Nói đến đây Mạc Đình Ca liền dừng lại, không cần nói tiếp Tiêu Yên cũng hiểu, đây là nói y là ân nhân cứu mạng của nàng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...