Con tin cũng có quyền lợi, con tin muốn ăn no.
Mặt sẹo ngẩn người, không biết Tiêu Yên muốn làm gì.
Nàng lắc đầu, thật là ngu ngốc, Tiêu Yên đứng dậy lấy bánh bao trong đĩa, tiếp tục ăn.
Buổi tối nàng nằm sấp trên bàn ngủ thật say, nàng cũng chẳng sợ hai tên kia làm bậy bạ, nếu như bọn họ muốn, còn đợi tới giờ sao, làm từ sớm rồi kìa.
Mới đầu mặt sẹo còn nhìn chằm chằm, sợ nàng chạy trốn, sau đó thấy nàng ngủ say quá, chẳng thèm quan tâm gì, hắn phun nước miếng: “Nhìn chằm chằm một đại mỹ nhân mà không được động tay, mẹ nó thật là giày vò người.”
Đều nói đêm khuya quỷ gõ cửa, Tiêu Yên không đợi được quỷ, mà nghênh đón khách nhiều chuyện.
Thính giác của nàng hôm nay thật mẫn cảm, vừa nghe được tiếng động ngoài cửa sổ đã lập tức tỉnh táo, chẳng qua vẫn nằm im như cũ.
Một lát sau là mùi thơm thoang thoảng, nàng chớp mắt, muốn chửi bậy, em gái nhà ngươi, lại là mê hương.
Chẳng qua lần này nàng tỉnh rất nhanh, bởi mục đích của họ không phải mê nàng, mà là mặt sẹo.
Sau khi tỉnh dậy nàng thấy trước mắt là tiểu mỹ nhân chói lóa, đây không phải con chim lòe loẹt ban ngày thì là ai.
Tiêu Yên muốn nói chuyện, vừa há miệng lại nhớ, ni mã, tỷ là người câm, người câm a!
Khổng Tước nam hoa hoa lệ lệ ngồi trước mặt Tiêu Yên, liếc mắt nhìn nàng, một đôi mắt có thể khắc người vào trong đó.
Nếu người khác nhìn cảnh này, còn tưởng rằng Tiêu Yên chính là tâm cửa y đấy.
“Ngươi thật thú vị, nhìn thấy ta lại không kinh ngạc chút nào.”
vừa nói rồi đưa tay ra, Tiêu Yên theo phản xạ lui về phía sau, chẳng qua… tốc độ người ta nhanh hơn, vừa mới động chân đã rơi vào tay người nào đó.
Nàng nhếch môi nở nụ cười nịnh nọt, hị vọng y có thể cẩn thận, đó là độc, không phải đồ chơi.
“Ngươi trúng độc, không thể nói.” y khẳng định, không phải nghi vấn.
Tiêu Yên gật đầu, độc y có khác, vừa nhìn là biết.
“Bị ép, muốn trốn?”
Nàng lại gật đầu, rồi lắc đầu. Thật sự là bị ép, nhưng không muốn trốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...