Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Nội lực vô hình đánh lên, đương nhiên không để lại dấu vết, cho dù có, cũng phải rất lâu mới xuất hiện.
Tiêu Yên ho khan hai tiếng, ngang nhiên nói: “Đương nhiên ta không
biết, ta có võ công đâu, vậy… ngươi có thể cách không xuất chưởng
không?”
Lệnh Hồ Cẩm Y không thèm nghe, ẫm ức trừng mắt nhìn Tiêu Yên, chẳng lẽ trong mắt nàng y không phải cao thủ à, y không lợi hại à?
Đột nhiên Tiêu Yên nghĩ đến một logic rất phù hợp.
“Ngươi nói xem, có phải có người núp trong tối cách không xuất chưởng đúng lúc Thúy Trúc đẩy cô ta, lúc chưởng lực đụng tới cô ta cho nên
Ngưng nhi bị đẩy mạnh về phía sau, sau đó theo quán tính ngã mạnh xuống, óc vỡ toang?”
“Chắc vậy.” Lệnh Hồ Cẩm Y gật đầu.
Tiêu Yên nhớ Thúy Trúc nói chỗ đó chỉ có cô bé, Ngưng nhi và một cung nữ.
Nếu như lúc ấy ở quanh đó có một cao thủ lặng lẽ chú ý động tĩnh bọn họ, nhân đúng cơ hội tung một chưởng lên người Ngưng nhi.
Nếu không có người ngoài, Thúy Trúc không có võ công – loại trừ,
Ngưng nhi lại không thể nào tự hạ chiêu lên người, vậy chỉ còn cung nữ
bị dọa bỏ chạy.
Tiêu Yên đứng dậy, lấy khăn lau kĩ hai tay.
“Được rồi, chúng ta trở về, ngài mai ra hiện trường vụ án xem một chút.”
Lệnh Hồ Cẩm Y hưng phấn nhảy dựng, ôm lấy Tiêu Yên gấp gáp xông ra
ngoài: “Cuối cùng cũng xong, Yên Yên trở về nhớ cho ta thoải mái.”
“Ôi chao? Ngươi còn chưa bớt nóng?”
“Hức, không có, ta sắp chết rồi.”
Tiêu Yên: “Cái gì?”
Sớm hôm sau Tiêu Yên tìm Lý Tiêu, nhờ y giúp đỡ tìm cung nữ bỏ chạy,
Mai quý phi không giúp đỡ, nhưng không có ngăn nàng tìm người giúp.
Lý Tiêu rất thoải mái đồng ý, y là hoàng tử, muốn tìm một cung nữ trong hoán y cục rất dễ dàng.
Rất nhanh đã tìm thấy cung nữ chứng kiến Thúy Trúc giết người.
Chỉ tiếc lúc tìm được cô ta đã bị người trong Hoán Y cục đẩy xuống ao chết đuối, thái y nói thời gian tử vong không quá hai canh giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...