“Lửa đã cháy tới mông, sao ngươi chẳng có chút gấp gáp nào vậy, nếu
trước khi trời tối không vào cung, nhất định Duệ vương không giết ngươi
là không vừa lòng.”
Tiêu Yên co giật khóe miệng, không chết không thôi, ắc…lời này nói ra sẽ khiến người hiểu lầm đó, họ lại cho rằng nàng cùng Duệ vương có quan hệ mờ ám yêu thương đến chết, thật không trong sáng.
Uh…đúng thật là quan hệ giữa nàng và Duệ vương không hề thuần khiết,
dù sao cũng cởi đồ lăn lộn trên giường một phen, mặc dù cuối cùng bị
nàng đập ngất.
Tiêu Yên tốt bụng an ủi Ngô Ứng Lâm: “Không sao cả, đại nhân đừng lo
lắng, gấp gáp không ăn được đậu hũ nóng, kế sách vẫn phải từ từ nghĩ mới ra.”
Bị kề đao lên cổ là Tiêu Yên, nàng đương nhiên hoảng.
Nhưng hoảng thì có ích gì, càng nhanh xảy ra chuyện mà thôi, bầy sói
Duệ vương còn chờ bên ngoài, nàng vừa xuất hiện sẽ bị xé thành mảnh vụn.
“Đại nhân đừng gấp, để ta yên lặng một chút, có chủ ý ta sẽ lập tức báo.”
Tiêu Yên đứng dậy chắp tay thi lễ với Ngô Ứng Lâm, tiện tay bưng đĩa điểm tâm trên bàn.
Rời khỏi thư phòng đi vào ngự hoa viên Ngô gia, hiện tại nơi này là
chỗ yên tĩnh nhất, không có ai, Tiêu Yên vừa bưng điểm tâm ăn vừa nghĩ
biện pháp.
Nàng định ở lại Ngô gia nghỉ ngơi hai ngày, y phục dịch dung đã chuẩn bị, giả làm người khiêng kiệu, nhân dịp Ngô Ứng Lâm thượng triều, cùng
ông tiến cung.
Đáng tiếc, tên khốn Phượng Húc kia, lại muốn cùng nàng chơi trò giới hạn thời gian, trò chơi này đúng là kích thích.
Được rồi, ngươi đã nghĩ ra chiêu này thì bổn cô nương đành tiếp nhận vậy.
Không đến một khắc cuối cùng không ai biết ai chết vào tay ai, Phượng Húc, ván này bổn cô nương đây ứng chiến.
Tinh thần Tiêu Yên rất là hứng khởi, đúng là tốt, vẫn còn dùng được.
Nàng suy nghĩ n biện pháp nhưng không cái nào dùng được, có Phượng
Húc canh cửa, nhất định sẽ không bỏ qua bất kì kẻ nào ra khỏi Ngô gia,
bất kể vật gì.
Tiêu Yên đi mệt mỏi, vào trong đình nghỉ ngơi, đặt đĩa điểm tâm còn dư lên bàn đá.
Sờ sờ tiểu Hồng đã no bụng, nghĩ thầm, có lẽ nên mua cỗ quan tài, nếu không lúc chết cũng chả ai mua cho.
Hai lần trước có thể đào thoát, ngoại trừ cố gắng của nàng, nguyên
nhân còn lại là do Phượng Húc không có đặt hoàn toàn tâm lực để tìm
kiếm.
Nhưng hiện tại… khó mà nói, Tiêu Yên cảm giác được, nàng thành công khơi dậy dục vọng chiến đấu của y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...