Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
“Nơi đây rừng sâu núi cao, lại bị lạc đường, trời thì sắp sáng, nếu không xuống núi, nhất định sẽ bị đám người xấu kia bắt trở lại, đại thúc… xin người cứu cháu một mạng, đạ ân của người sau này cháu nhất định sẽ hậu tạ.”
Tiêu Yên nói chân thành tha thiết, diễn vô cùng nhập tâm, làm cho người ta tìm không ra sơ hở.
Hán tử đốn củi đương nhiên tin ngay lập tức, hỏi han: “Cô nương, cháu từ trong đại trạch kia trốn ra sao?”
Tiêu Yên gật đầu: “Vâng… từ nơi đó.”
“Lần trước ta đi đốn củi, đến gần đó, còn chưa đến gần tòa nhà đã bị bọn họ đuổi đi, một đám hung thần ác sát, nhìn là biết không phải người tốt.
Cô nương đừng sợ, ta dẫn cô xuống núi, chỗ này cũng gần chân núi, cách thôn chúng ta không xa, cô về nhà ta trốn trước.” sau khi hán tử nói xong còn hung hăng liếc lên trên núi.
Tiêu Yên vừa nghe xong suýt chút hô lên Bồ tát sống, lần đánh cuộc này nàng lại thắng.
Nhìn ánh mắt người này không mang chút tà niệm nào, hơn nữa còn rất thông cảm với nàng.
Có một người quen thuộc địa hình dẫn đường, rất nhanh Tiêu Yên đã xuống núi.
Sau khi nàng xuống núi một khắc, cả tòa núi Ngọc Bàn liền bị quân của Duệ vương phong tỏa, ngay cả chim cũng không bay ra được.
Sau hai canh giờ soát núi, Tiêu Yên đã chạy hiển nhiên bọn họ không tìm được người.
Thống lĩnh thị vệ Ngụy Kỳ ở bên ngoài nghe tiếng roi quất chan chát, cả người thẳng tắp, mồ hôi lạnh toàn thân, hận không thể tự cắt cổ cũng không muốn đi vào phục mệnh.
Ai có thể ngờ phòng thủ kiên cố như cái hộp sắt kín, vậy mà vị tiểu thư mềm yếu kia lại có thể chạy thoát, hay là cái người khiến bọn họ chê cười tối qua chính là cô ta.
Ngụy Kỳ nhéo bắp đùi mình một cái rồi đi vào, nơm nớp lo sợ báo kết quả soát núi: “Gia, chỉ… tìm được thứ này…”
Trong khay là khăn trùm đầu màu đen bị Tiêu Yên vứt bỏ, còn có mảnh vải bị nhánh cây kéo rách trên y phục, một cây trâm cài.
Lúc này Phượng Húc đã tỉnh lại, mặt hắn bị lau đến đỏ bừng, ra cũng sắp rách, gầm gừ liếc nhìn miếng vải đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...