Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Lý Tiêu mạnh mẽ quay người đưa chân đạp một nhát vào ngực Thu Sương, tức giận hét lớn: “Vậy còn cần những thứ nô tài như các ngươi làm gì? Chẳng thà nuôi chó.”
Vì để nâng cao thể chất, các hoàng tử đều luyện võ từ nhỏ, hơn nữa ở phương diện này so với những hoàng tử khác Lý Tiêu lại càng có thiên phú, một đạp này của hắn lực không hề nhỏ.
Thu Sương hét thảm, thân thể bay ra ngoài, đập trên mặt đất, không dám nhìn Lý Tiêu, há miệng nôn một ngụm máu.
Đông Tuyết bị dọa sợ cắn môi không dám khóc thành tiếng, một đạp này của ngũ hoàng tử lấy đi nửa cái mạng của Thu Sương, ít nhất gãy hai cái xương sườn.
Thu Sương che ngực, đau đớn mở miệng: “Điện hạ… ngài… ngài…”
Lý Tiêu phủi phủi y phục, lại khôi phục dáng vẻ quý công tử, cảm than nói: “Biểu muội ta thật đáng thương, khó khăn lắm mới tiến cung, còn bị nô tài ức hiếp, mỗi người các ngươi đều cao quý hơn biểu muội bản điện hạ, vậy hẳn là các ngươi cũng chẳng thuận mắt cái hoàng cung này.”
Sắc mặt Lý Tiêu trầm xuống, quát: “Người đâu, lôi ra ngoài, đánh…”
Tiểu thái giám thân cận của Lý Tiêu – Bát Cân, gọi người tới kéo Thu Sương cùng Đông Tuyết đi: “Điện hạ, đánh bao nhiêu?”
Lý Tiêu chắp tay rời đi: “Nô tài không thể sai bảo, giữ lại có tác dụng gì.”
Bát Cân hiểu, ý Ngũ hoàng tử là – đánh đến chết!
Mọi người nhận được tín hiệu: xem ra ngàn vạn lần không được sơ xuất vị biểu tiểu thư mới đến này a, nếu không… kết cục thật thảm.
Sắc mặt Đông Tuyết trắng bệch, cố gắng giãy giụa, cuối cùng bị dọa ngất.
Thu Sương không thể tin những gì mình vừa nghe, vẫn không từ bỏ ý định hét lớn: “Điện hạ, ngài không thể giết nô tỳ, nô tỳ là người của Quý phi nương nương…”
Lý Tiêu đi được vài bước lại quay trở về: “Người của mẫu phi thì làm sao? Chọc tới bản điện hạ, quan tâm ngươi là người của ai làm gì, muội muội của bản điện hạ những nô tài đê tiện như các ngươi có thể khinh thường được sao.”
Thu Sương vừa hộc máu, vừa không ngừng gọi: “Không, người không thể đối xử với ta như vậy, ta muốn gặp Quý phi nương nương… ta muốn gặp Quý phi nương nương… nương nương cứu mạng, cứu mạng a…”
Thu Sương không ngờ Lý Tiêu không chỉ đánh nàng, mà còn muốn giết nàng, vì thế…nàng thật sợ, quá sợ hãi, ngay cả bản thân là nô tỳ cũng quên.
Bát Cân thấy chủ tử nhà mình rất tức giận, nhanh kêu người dùng vải bố nhét vào miệng Thu Sương, nhanh chóng kéo người đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...