Mai quý phi đã sắp xếp cho Tiêu Yên ở Thiên điện, Lý Tiêu ra khỏi đại điện đã lệnh cho cung nữ dẫn đường đi xuống, chính mình dẫn theo Tiêu Yên đi dạo tại cung Trường Xuân.
Tiêu Yên len lén liếc mắt nhìn Lý Tiêu đi ở phía trước, Ngũ hoàng tử này tựa hồ là người thẳng tính, trông qua suy nghĩ vô tư, chỉ là không biết trong lòng có thật sự giống với ngoài mặt hay không.
Tiêu Yên nghĩ say mê, không chú ý dưới chân, vừa nâng bước đã vấp phải đá.
Mắt thấy thân thể xiêu vẹo sẽ phải té trên mặt đất, Lý Tiêu rất hảo tâm giang tay dài lên đỡ Tiêu Yên ôm vào trong ngực.
“Yên nhi muội muội nghĩ gì thế, coi chừng dưới chân, nếu lần sau không có ca ca kế bên, chẳng phải là muội phải chịu nỗi đau da thịt sao.”
Lý Tiêu ôm vòng eo nhỏ của Tiêu Yên một cách điêu luyện, như có như không vuốt ve hai cái, sau khi người kia đã đứng vững, còn không nỡ buông ra.
Hai người kề nhau rất gần, lúc nói chyện hô hấp nóng rực của Lý Tiêu phà trên cổ Tiêu Yên, làm cho tâm can ngay tiếp theo là thân thể nàng đều run rẩy vài cái.
Tiêu Yên đau khổ, mẹ nó, nàng đây là bị đùa giỡn đúng không, đúng không! Đúng không!
Em gái ngươi a, tỷ còn tưởng rằng đầu óc ngu si tứ chi phát triển tế bào động vật đơn độc, không nghĩ tới… Thế nhưng lại là đầu… Sắc lang, còn là một mặt hàng trong ngoài bất nhất, thực mẹ nó – – nhạt nhẽo!
Tiêu Yên vốn thầm nghĩ tiếng cám ơn, nhưng… Vừa nhìn thấy cái móng vuốt vượt qua ở trên eo mình kia, nàng lại không thể mở miệng.
Cũng may nàng đủ bình tĩnh, không có một cái tát kêu đi, “Ngũ hoàng tử có thể buông Yên nhi ra trước không, ta và ngươi nam nữ hữu biệt, đây là đang trong nội cung, bị người nhìn thấy không tốt.”
Lý Tiêu chau mày, chẳng những không buông ra, ngược lại ôm chặt hơn một chút, vê cái cằm Tiêu Yên, nâng đầu của nàng lên, làm cho nàng đối mặt cùng mình.
“Yên tâm đây là đang trong cung của mẫu phi, không người nào ngốc đến nỗi không cần mạng dám nói bậy làm loạn đâu, Yên nhi muội muội sao lại khách khí như vậy, chúng ta là người trong nhà, ngươi kêu ta một tiếng Ngũ ca ca là tốt rồi.”
Tiêu Yên trợn tròng con mắt, Ngũ ca ca, dựa…
Tiêu Yên muốn nói thẳng: Đại ca ta không xứng với ngươi, ngươi mau buông tay rời đi đi.
“Này… Không hợp quy củ, Yên nhi thân phận ti tiện, có thể vào cung đã là nương nương ban ân, tại sao có thể không để ý quy củ trong nội cung…”
Lý Tiêu xoa bóp cằm Tiêu Yên, khóe miệng mang theo một ý cười xấu xa, giễu cợt nói: “Tiếng kêu ca ca, không phải vậy… Bản điện hạ không buông ra.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...