"Những quy củ đã học những ngày qua đều nhớ kỹ chưa?"
Lúc xuống xe, Chu Việt Sơn hiếm hoi mở lời chỉ bảo ta: "Đã đoán được đây là nơi nào, thì phải hiểu rõ thân phận mình, hỏi gì đáp nấy, không được nhìn loạn những thứ không nên nhìn, ngươi không có quyền từ chối.
"
! ! ! ! ! ! ! ! !.
Đến cuối cùng ta vẫn không nhìn rõ vị Thái tử điện hạ trong truyền thuyết rốt cuộc trông như thế nào.
Điều mà ma ma dạy dỗ nhiều nhất chính là, thân phận nô tỳ, nhìn thẳng chủ tử chính là vượt phận, chính là khinh nhờn uy quyền, chính là cả gan làm loạn.
Huống chi bên cạnh ta luôn có bốn cung nữ đi theo, trước sau trái phải, nín thở ngưng thần, nhìn ta chằm chằm không rời.
Thái tử chỉ hỏi ta ba câu hỏi.
"Câu nói đó là do ngươi viết?"
"Ngươi tự mình bỏ trốn khỏi Hầu Phủ?"
"Trong nhà còn có ai?"
Câu hỏi đầu tiên dễ trả lời, ta đã nói rõ với Chu Việt Sơn rồi, không thể trước sau bất nhất được.
Câu hỏi thứ hai cũng tạm được, tuy Chu Việt Sơn có kéo ta một cái, nhưng đúng là ta tự mình bước ra khỏi cửa lớn Hầu Phủ.
Còn câu hỏi thứ ba, ta chỉ có thể cúi đầu thật sâu.
"Bẩm điện hạ, nô tỳ không nhớ rõ.
"
Người sau tấm rèm nỉ khẽ cười một tiếng.
"Nói không sai, thưởng đi.
"
Chu Việt Sơn đã nói, ta không có quyền từ chối.
Mà Thái tử căn bản không định cho ta lựa chọn từ chối.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể thử một lần.
"Nô tỳ hèn mọn, thật không xứng với ân thưởng của điện hạ, xin điện hạ suy xét lại.
"
Người sau tấm rèm dường như đã đứng dậy.
Chốc lát, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ phía trên đầu.
"Quá cũng như không đủ, Vọng Phong, không cần ép quá chặt, ngược lại không giống.
"
"Bệ hạ đa nghi, quá mức hoàn hảo ngược lại quá lộ liễu.
"
Đây không phải là thứ ta nên nghe thấy.
Cái c.
h.
ế.
t lặp đi lặp lại đã dạy cho ta một đạo lý.
Một khi kẻ bề trên bắt đầu không kiêng dè mà nói với ngươi những điều ngươi không nên biết, chỉ có hai kết quả.
Hoặc là ngươi sắp trở thành một người chết, hoặc là ngươi đã là một người c.
h.
ế.
t rồi.
Chu Việt Sơn không thể nào nuôi ta lâu như vậy, chỉ để đưa đến cho Thái tử g.
i.
ế.
c chơi.
Vậy thì chỉ còn lại một đáp án cuối cùng.
Mục đích mà họ muốn đạt được, nhất định sẽ phải trả giá bằng mạng sống của ta.
Mà bọn họ, nào có ai nghĩ cho sống c.
h.
ế.
t của ta.
Thái tử vừa lên tiếng, mọi sự đều êm xuôi.
Ta về đến tiểu viện, bốn bà tử đã đi đâu mất.
Phu tử cũng rộng lượng hơn, chẳng còn chấp nhặt chuyện ta ba ngày bắt cá, hai ngày phơi lưới trốn học nữa.
*Ba ngày bắt cá, hai ngày phơi lưới: làm việc không kiên trì, chớp nhoáng.
Chu Việt Sơn đưa ta một hộ dẫn mới, bảo ta quên tên cũ đi.
"Nô tỳ cả gan hỏi công tử một câu.
"
Ta nắm chặt tấm thẻ gỗ, bằng chứng cho thấy ta nay đã là lương dân, gọi Chu Việt Sơn đang toan bước đi.
Tay hắn vẫn vịn cửa, đáp lại ta một tiếng "ừ" hờ hững.
Ta cúi đầu, nhìn tên trên thẻ.
Trình gia tứ nữ, Thiện Nương.
Ta nhắm mắt, rồi lại hỏi: "Nô tỳ còn được ở đây bao lâu?"
Chu Việt Sơn dường như đã đoán trước câu hỏi này của ta.
"Ngươi đã đoán ra?"
Hắn bèn quay lại, ngồi xuống chiếc ghế đá trong sân.
"Nói ta nghe, ngươi đoán ra được những gì?"
Hai tiểu nha đầu đã bị sai đi từ lâu, trong sân chỉ còn lại ta và hắn.
Không còn ở Hầu phủ để thử nghiệm hết lần này đến lần khác, ta bị giam cầm trong tiểu viện nhỏ bé này, những thứ có thể tiếp xúc vẫn quá ít ỏi.
Hoàng thượng và Thái tử nghi kỵ lẫn nhau, mà ta lại chẳng biết mình giống ai, khiến Chu Việt Sơn và Thái tử đều muốn lợi dụng điểm tương đồng này để mưu đồ.
Chu Việt Sơn nào phải kẻ nhân từ, há lại đi tìm cho ta thân phận mới chỉ vì lòng tốt.
Huống hồ, hắn càng không thể nào rồ dại đến mức cố tình mang ta, một kẻ nô lệ bỏ trốn, đi gặp Thái tử.
Ta có thể đoán được bọn họ muốn ta thay thế một người nào đó, nhưng thân phận người đó ta lại mù tịt.
Phải chăng có liên quan đến chốn cung đình?
Hay ta cả gan hơn nữa, có liên quan đến bậc cửu ngũ chí tôn đang ngự trên long ỷ?
Chu Việt Sơn hình như đã uống chút rượu mơ, cả người toát lên vẻ mệt mỏi, uể oải.
"Đừng lo, Điện hạ đã có lời, ta không được quản ngươi quá chặt nữa.
Có câu nói ấy, ta sẽ chẳng làm gì ngươi đâu.
"
Hôm nay hẳn là gần rằm, trăng tròn treo lơ lửng trên cao, lúc ẩn lúc hiện sau làn mây.
Dưới ánh trăng thanh và men rượu ngọt, Chu Việt Sơn dường như cũng bớt đi vài phần sắc lạnh.
Hắn vỗ nhẹ lên chiếc ghế bên cạnh.
"Ngồi đi.
"
Ta khẽ ngồi xuống một bên ghế, nghiêng người, giữ khoảng cách với hắn.
"Nô tỳ muốn biết, rốt cuộc nô tỳ giống ai.
"
Ta đã hỏi đến tận cùng rồi.
Hỏi thêm, Chu Việt Sơn sẽ không nói.
Hỏi ít đi, lại uổng phí cơ hội này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...