Trở lại lần nữa, Chu Việt Sơn vẫn như trong ký ức, cùng cháu trai của phu nhân sóng bước bên nhau.
Ta nhanh chân một bước, chặn đường hai người.
"Thẩm tam gia.
"
Ta khẽ hành lễ với hắn.
"Phu nhân có lời muốn hỏi Tam gia, sai nô tỳ đến mời người.
"
Đã không thể lén hắn liên lạc với Chu công tử, chi bằng cứ quang minh chính đại mà gọi người đi.
Ta không tin trước mặt người ngoài, hắn còn có thể buông thả như vậy.
"Dì gọi ta?" Dù không ngẩng đầu, ta cũng có thể hình dung ra hai người trước mặt đang mang vẻ mặt nghi hoặc như thế nào.
Cũng phải, cho dù phu nhân có muốn truyền lời đi chăng nữa, cũng nên sai nha hoàn bên cạnh đến nhị môn nói với tiểu tư bên ngoài, rồi để bọn họ đi tìm người.
Từ bao giờ mà nha hoàn trong nội viện lại được tự do ra ngoài thế này?
"Tam gia, người đi nhanh đi ạ, phu nhân gọi gấp lắm, không biết có chuyện gì xảy ra nữa.
"
Ta nghiêng người sang một bên, nhường đường.
"Cửa cũng lộn xộn chẳng có ai, nô tỳ tìm đường mãi, may mà nơi này chưa đến tiền viện, nô tỳ chỉ đường cho vị công tử này xong còn phải quay về làm việc nữa.
"
Một hồi lâu sau, vẫn là một giọng nói khác cất lên, giải vây cho ta.
"Thẩm huynh cứ đi đi, ta tự biết đường về.
"
Đây là lần đầu tiên ta được nghe giọng nói của Chu Việt Sơn.
Quả đúng như Lục Tinh Hà đã nói.
Ôn hòa, lễ độ, nhưng lại mang theo vẻ nghiêm cẩn khiến người ta khó lòng gần gũi.
Ta nhìn cháu trai phu nhân khuất sau khúc quanh, đoán chừng hắn đã đi xa, mới dám từ từ đứng thẳng dậy, len lén liếc nhìn Chu Việt Sơn.
Chỉ một ánh mắt chạm nhau, ta đã bị đôi mắt sâu thẳm kia hút hồn.
Hắn không hề như lời đã nói, tự biết đường mà về, chỉ lặng im đứng đó, nhìn ta không rời.
Ánh mắt ấy, ta biết diễn tả làm sao đây?
Vừa dò xét, lại vừa chờ mong.
Tựa như hắn đang âm thầm cảnh cáo: "Đừng giở trò quỷ quyệt, đừng hòng lừa ta, ta đều rõ cả đấy.
"
Ta gần như theo bản năng quỳ xuống, từ trong n.
g.
ự.
c lấy ra quyển 《Trang Tử》 đã thấm đẫm hơi ấm của mình.
"Xin thứ lỗi đã làm phiền công tử.
Nô tỳ là nha hoàn hầu hạ trong thư phòng của thiếu gia.
Lần này mạo muội đến tìm công tử là bởi thiếu gia từng dặn dò, cuốn sách này là do công tử mượn, bất luận thế nào cũng phải trả lại cho chủ nhân.
Thiếu gia đối với nô tỳ có ân lớn, nô tỳ không dám quên lời dặn của thiếu gia, chỉ có thể liều c.
h.
ế.
t ra ngoài tìm công tử.
"
Chu Việt Sơn dường như muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng bước chân vội vã đã cắt ngang lời hắn.
Chu ma ma dẫn một đám đầy tớ xông thẳng về phía ta.
"Thật là một đứa ăn cắp vặt, dám làm mất mặt ra tận bên ngoài!"
Bà ta không cho ta cơ hội giải thích hay phản bác, lập tức sai người bịt miệng ta lại, rồi quay sang hành lễ với Chu Việt Sơn.
"Gia đình quản giáo không nghiêm, con bé này không hiểu chuyện, đắc tội với công tử, mong công tử thứ lỗi.
"
Chu ma ma vừa ra lệnh cho người kéo ta ra sau, vừa đẩy một tên tiểu đồng ra phía trước.
"Ngươi hãy dẫn đường cho công tử.
"
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, nỗi bất cam to lớn đột nhiên bao trùm lấy ta.
Ta đã làm đến bước này rồi, tại sao vẫn công cốc?
Tại sao họ lại đến nhanh như vậy?
Rõ ràng chỉ còn lại bước cuối cùng.
Chỉ cần cho ta thêm một chút thời gian nữa thôi, chỉ cần ta và Chu Việt Sơn nói thêm vài câu nữa, bịa ra một lý do cầu xin hắn cứu ta, một lý do phù hợp với tâm lý người đời trong thời đại này, ta sẽ thành công.
Tại sao ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho ta?
Ta dồn hết sức lực cuối cùng, húc đầu vào người đầy tớ đang giữ chặt cánh tay ta, xô đám đông sang một bên, lao đến trước mặt Chu Việt Sơn, nắm chặt lấy tay áo hắn.
Ta còn quá nhiều việc phải làm.
Ta phải gỡ miếng vải bịt miệng, cầu xin hắn cứu ta, phải đưa cho hắn cuốn sách ghi chép những hiểu biết của ta về 《Trang Tử》.
Nhưng Chu ma ma phản ứng nhanh hơn ta tưởng nhiều.
Bà ta một tay nắm chặt tóc ta, ngăn cản hành động tiếp theo của ta.
Trong một mảnh hỗn loạn, quyển 《Trang Tử》 kia rơi xuống đất, mà ta chỉ kịp kéo rách một mảnh tay áo của Chu Việt Sơn.
Ta vẫn không thể làm gì cả, ngoại trừ việc lặp đi lặp lại vòng luân hồi vô tận trong cái chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...