Cô đi ngủ thẳng cẳng.Dự án trước đã hoàn thành, dự án tiếp theo còn chưa bắt đầu, Đường Ninh hiếm có ngày thứ Hai không bận rộn.Sau khi họp thường kỳ xong, sắp xếp lại biểu mẫu và kế hoạch làm việc, cô không nhịn được mở game trong giờ nghỉ trưa.Ở đó là buổi tối, Tạ Hành Dã vẫn đang đọc sách trong phòng, nhưng giác quan rất nhạy bén, chưa đầy nửa giây sau khi Đường Ninh xuất hiện, hắn đã có cảm giác ngẩng đầu lên.Đôi mắt hắn trong veo, vẻ mặt thoải mái, Đường Ninh thậm chí còn có chút vui vẻ."Ngươi đến rồi." Tạ Hành Dã phá lệ chào hỏi cô: "Cuốn sách lần trước có phần tiếp theo không?”Thật sự có hiệu quả!50 đồng có khác nha.Đường Ninh rất vui mừng, liền đi vào cửa hàng mua cho hắn một ly sữa.Thật ra trong cửa hàng có rất nhiều đồ ăn, nhưng cô cảm thấy Tạ Hành Dã không thiếu đồ ăn, mà những món tráng miệng thơm ngon, gà rán và những đồ ăn vặt khác nên để thanh niên này tránh càng xa càng tốt.Tạ Hành Dã đơ mất nửa giây, bình tĩnh uống cốc sữa thường ngày của mình.Nữ quỷ còn chưa trả lời câu hỏi của hắn, hắn đành phải hỏi lại: "Frodo...!cuối cùng chỉ kết thúc như thế thôi sao? ”Mười ngày nay, Tạ Hành Dã nhớ đi nhớ lại cuốn sách này, hắn thường xuyên cảm thấy kích động nhưng lại không thể diễn đạt chính xác cảm xúc của mình."Đúng vậy." Đường Ninh trả lời hắn: "Kết cục rồi, không có phần tiếp theo đâu.
”Sau khi nói xong cô nhận ra…Chẳng lẽ tiểu hoàng đế đang ngụ ý kêu cô nạp tiền đọc sách...A, bóc lột tiền nạp thì thôi đi, còn bóc lột công sức thì cô cảm thấy rất muốn chết!"Như vậy đi." Đối mặt với ánh mắt chờ đợi nhưng cũng có chút kiềm chế của Tạ Hành Dã, Đường Ninh suy nghĩ một lúc: "Ngươi từng nghe câu chuyện "nàng tiên cá" chưa? ”Đây là một câu chuyện cổ tích ngắn, lòng khao khát tự do và tâm hồn của nhân vật chính cũng có tác dụng giáo dục rất tốt đối với Tạ Hành Dã.Quả nhiên, Tạ Hành Dã hiền lành thuần phác lắc đầu: "Ta muốn nghe.
”Nữ quỷ có tâm hồn rộng lớn và vĩ đại như vậy, Tạ Hành Dã đột nhiên cảm thấy, có thể địa phủ cũng là một nơi không tồi.Đường Ninh tìm một quán cà phê, cắm tai nghe, thừa dịp nghỉ trưa, vội vàng hoàn thành đại nghiệp giáo dục của mình.Vốn tưởng rằng nàng tiên cá là một truyện ngắn, không tốn được bao nhiêu tiền, nhưng không ngờ Đường Ninh phải mua cả một bộ truyện cổ tích mới có thể cho Tạ Hành Nghiệp xem câu chuyện này.Sau khi nhịn đau bỏ ra 80 đồng mua sách, Đường Ninh dứt khoát đổi ly latte cô muốn uống thành cà phê kiểu Mỹ.Cô ấn mở microphone, bắt đầu đọc sách cho Tạ Hành Dã.Mặc dù câu chuyện không dài, nhưng dường như ngay từ lúc bắt đầu Tạ Hành Dã cũng không hiểu rõ lắm, tuy nhiên hắn cũng nhanh chóng tiếp nhận bối cảnh phương Tây khi diễn ra câu chuyện.Lần này thời gian nghỉ trưa của Đường Ninh khá ngắn, cho nên không thể dừng lại nói đạo lý với hắn được, chỉ muốn nhanh chóng đọc xong, bồi dưỡng tâm lý của hắn trở nên khỏe mạnh.Cho đến khi cô nghe thấy một tiếng hừ lạnh: "Ngu xuẩn."Câu chuyện đang diễn tiến tới cảnh nàng tiên cá nhỏ giao dịch với phù thủy, muốn trở thành con người.Đường Ninh kinh ngạc ngừng lại, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, thế nhưng biểu cảm của Tạ Hành Dã không chút thay đổi.Thậm chí còn lên tiếng thúc giục: "Tiếp theo thế nào?"Cũng có thể là cô nghe nhầm đi.
.
.Đường Ninh uống một ngụm cà phê, tiếp tục chuẩn bị đọc sách cho hắn, chỉ là theo kịch bản dần dần chuẩn bị kết thúc, giọng nói của cô cũng dần trầm xuống.Đây là câu chuyện cổ tích mà cô yêu thích nhất khi còn bé, sau này khi lớn lên khi cô đọc lại thì đáy lòng vẫn cảm thấy rung động.Khi đọc đến đoạn cuối cùng nàng tiên cá nhỏ biến thành bong bóng tan biến trên mặt biển, Đường Ninh còn run lên mấy giây, sau đó thương cảm đọc lên kết cục cuối cùng.Tạ Hành Dã thở dài một hơi.Nét mặt của hắn thậm chí có chút chán ghét: "Sao người cá này lại có thể ngu xuẩn như thế, chỉ vì một người không cùng đồng loại mà cam nguyện trở thành bọt biển.""Dĩ nhiên không phải." Đường Ninh lập tức phản bác: "Thứ nàng tiên cá này theo đuổi, khao khát chính là linh hồn của con người."Không phải tự nhiên mà nàng tiên cá có thể vì một chàng trai mà từ bỏ sinh mạng của mình.Nhưng Tạ Hành Dã cũng không nghe thấy những câu nói này của cô, Đường Ninh đành phải nói lại thêm một lần nữa."Những gì Ariel theo đuổi chính là linh hồn của con người.""Ngươi không cảm thấy đây là một hành động rất dũng cảm sao? Nàng ấy không muốn cứ mãi mãi phải sống ở đáy biển, dũng cảm theo đuổi thứ bản thân mong muốn, ngay cả khi không có được cũng sẽ không cảm thấy uất hận hay tiếc nuối nữa.""Thế nhưng ta lại cảm thấy nàng ấy đã có được thứ mình muốn, một linh hồn cao quý, sự tự do và dũng cảm, đây chính là tài phú quý giá nhất trên toàn thế giới.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...