Cái phòng nát này mà cho thuê một tháng ba lượng bạc?Triệu Tương, Đặng Thị nghe vậy liền hít một ngụm khí lạnh, tức giận mắng: “Các ngươi khinh người quá đáng!”Ba tên lưu manh thấy vậy liền cười quái dị.
“Lão già, không có tiền thì cút! Ngươi từng tuổi này rồi còn nghĩ chiếm tiện nghi của người khác à!”“Im miệng!”“Im miệng!” Triệu Lê Nhã, Hồ Lĩnh đồng thời quát lên.Triệu Lê Nhã lạnh lùng nói: “Vu Công Tào nói, trong thôn này phòng nào trống thì đều có thể ở.
Thế nào? Các ngươi coi thường lời nói của Vu Công Tào sao?Các ngươi đây là không để Vu Công Tào vào mắt có đúng không, hay các ngươi không biết hắn?”“Ngươi đừng nói lung tung!”“Đừng nói nhảm.”Đám lưu manh vội vàng phủ nhận, một người trong nhóm tức đến thở hổn hển: “Vu Công Tào nói đương nhiên không sai, nhưng đây không phải nhà bỏ hoang, đây là nơi ở của chúng ta!”“Đúng vậy, chúng ta ở trong này!”Hai vợ chồng Triệu Tương chưa bao giờ gặp phải hạng lưu manh vô lại thế này, nghe bọn họ nói liền tức đến khó thở: “Trong nhà này cái gì cũng không có, các ngươi ở kiểu gì? Rõ ràng là ỷ thế hϊếp người!”Đã là lưu manh thì càng không sợ bị người ta chửi, ngược lại còn coi đây là lời kích lệ, dương dương đắc ý nói: “Lão tử muốn ở thế nào, thì liên quan gì đến các ngươi? Tóm lại, các ngươi muốn trắng trợn chiếm tiện nghi, thì không có cửa đâu!”Một tên khác vẻ mặt vô lại nói: “Không chỉ riêng nhà này, trong thôn này nhà nào không có người ở, các ngươi muốn vào ở không, thì chính là chiếm tiện nghi của chúng ta! ha ha ha…”Ba tên ngửa đầu cười phá lên.“Các ngươi…” Triệu Tương tức giận đến phát run.Triệu Lê Nhã bình tĩnh nhìn bọn chúng, đột nhiên cười khẽ.Nàng bóp bóp tay.Đã không thể giảng đạo lý, vậy thì chỉ có thể dùng nắm đấm nói chuyện.“Ca, chúng ta dẫn ba vị hàng xóm này ra ngoài nói chuyện chút đi?”Muốn đánh cũng không thể đánh ở đây, sẽ khiến cha mẹ, đệ đệ, muội muội nhỏ tuổi sợ.Cũng phải cảm ơn nguyên chủ, lúc còn nhỏ nguyên chủ thích múa đao, luyện kiếm, phụ mẫu cưng chiều nên cũng không ngăn cản.
Đúng lúc Triệu Lê Nhã từ nhỏ đã đi theo ông nội học Tán Đả cùng Vịnh Xuân Quyền.
Nguyên chủ chỉ công phu mèo cào, nhưng nàng đối phó với dăm ba tên lưu manh này thì dư sức.Hồ Lĩnh gật đầu: “Được, đi ra bên ngoài nói chuyện.”Ba tên lưu manh không có ý tốt cười cười, liếc nhìn Triệu Lệ Nhã, miệng cũng không sạch sẽ: “Được, đi thôi, ra bên ngoài rồi nói.
Các ca ca sẽ nói chuyện cùng muội thật tốt, muội muội này nói chuyện thật dễ nghe, không biết lúc kêu lên thì thế nào ha ha ha…”Triệu Tương có chút lo lắng: “Nhã Nhi…”“Cha người đừng lo lắng, cứ giao cho ta xử lý.”Vừa ra bên ngoài, ở góc chết cha mẹ không nhìn thấy,Triệu Lê Nhã không nói hai lời liền nâng chân lên đạp một tên lưu manh ngã chổng vó.Tên lưu manh: “A! Chỉ kịp kêu một tiếng thảm thiết, mắt trừng to, cả người liền bất động.Hai tên khác bị biến cố bất thình lình này làm cho ngơ người, nhất thời không kịp phản ứng.Hồ Lĩnh khẽ nhếch miệng, sửng sốt.
Hắn, hắn biết đại tiểu thư từ nhỏ đã thích luyện võ, mặc dù người bên ngoài đều không biết, nhưng hắn vẫn nghĩ nàng chỉ biết hoa chân múa tay đùa bỡn chút thôi, không nghĩ đến, không nghĩ đến…Triệu Lê Nhã nhướng mày ra hiệu cho hắn: “Ca, động thủ đi!”“A? A a a!”Hồ Lĩnh định thần, hắn không thể kém hơn so với muội muội.Hai người cùng lúc động thủ, kết quả cũng có thể nghĩ.Bọn lưu mang bị quang ngã đầu óc choáng váng, bị đánh đến thảm hại.Ba tên kêu thảm, lúc đầu còn phách lối uy hϊếp mắng người, sau liền hoảng sợ, lời mắng chửi uy hϊếp liền biến thành cầu xin tha thứ.Cầu xin tha thứ cũng vô dụng, vẫn bị đánh đến nói không ra lời, Triệu Lê Nhã cùng Hồ Lĩnh thấy vậy mới ngừng tay.Hai huynh muội nhìn nhau cười, thấy thoải mái hơn nhiều.Hồ Lĩnh đứng trên cao nhìn xuống cười lạnh: “Hiện tại có thể nói chuyện rồi! “Nhà này, có phải của các ngươi hay không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...