Tiếng ầm ầm dội xuống từ bên ngoài khiến cả hang động dường như đang rung chuyển dữ dội. Có lẽ, trời đang mưa giông. Sấm chớp dội vào như ngòi thuốc nổ có sức công phá cực mạnh, chực chờ giựt sập nơi yêu khí ngút trời này.
Những cái lưỡi dài ngoằn đầy chất kịch độc đang không ngừng vươn dài ra như vòi bạch tuộc. Chúng trườn lên mạn thuyền từ miệng những cái xác.. móm mém, rụng sạch toàn bộ răng.. ngày càng nhiều hơn.
Lục Bảo không thể dùng lửa đốt sợ làm kinh động đến lũ dơi, đành dùng đầu nhọn của cây sắt anh hay cắm nhang khoanh trên bàn thờ, đâm liên tiếp vào những con mắt đỏ ngầu, tròng đen nhỏ như hạt é, chi chít như mè đen lốm đốm xung quanh cái lưỡi quái dị, khiến chúng đau đớn rú lên những tiếng nghe the thé, òng ọc dưới nước.
Từ những con mắt bị chọc thủng, văng ra thứ dịch nhầy đỏ thẫm, đen đặc, bắn tung tóe đầy mặt tôi và Lục Bảo. Cảm giác tanh tưởi, tởm lợm lan ra khắp các dây thần kinh, dẫn truyền đến vỏ não, khiến thức ăn chực trào ra nơi cửa miệng. Chúng quấn chặt lấy cổ tay cổ chân, siết chặt cả mũi miệng tôi, không sao nôn ọe được, cũng không thể thét lên. Nước mắt mặc sức trào ra, cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh ư ử nho nhỏ ngắt quãng.
Tôi sợ lũ dơi quỷ hút máu bám đầy trên vách hang Ma nghe động, chúng sẽ rủ nhau lũ lượt bay tới, cắn xé, liếm láp máu tứa ra trên da thịt tôi, biến tôi thành cái xác khô đầy những lỗ nhỏ nhỏ lấm chấm như cái lưỡi quái ác đầy mắt này.
Lục Bảo đột nhiên xoay người, vứt thanh sắt nhọn cắm nhang xuống đất, chạy nhanh vào phía trong, tôi rủa thầm: "biết ngay anh ta sẽ chết nhát bỏ mình lại tìm đường thoát thân mà.. tôi thành ma, anh cũng đừng hòng sống yên thân..".
Nhắm chặt mắt, tôi mím môi mím lợi cố ngăn không cho những cái lưỡi gớm ghiếc kia chui được vào thất khiếu để chúng biến tôi thành vật chủ, ký sinh lên người khiến tôi trở thành tay sai đi lột da người để hiến tế hay gì đó đại loại thế. Bộ dạng tôi giờ trông như cái kén to, thô ráp, nhớp nháp, bị bọc kín bởi toàn mắt là mắt. Những tròng mắt ẩn trong lớp mí mắt dưới lớp thịt lưỡi.. tím tái, bốc lên thứ mùi kinh tởm như mùi xác thối bị ngâm trong nước bọt lâu ngày, chua loét, tanh nồng, thối hoắc.
Chúng nhấc bổng tôi lên, cuộn lại, siết chặt. Những cái lưỡi không ngừng tiết ra dịch vị tiêu hoá con mồi ngon béo bở, dãi dớt nhỏ xuống sàn thuyền phát ra âm thanh tạch tạch đều đều gấp gáp, nghe như tiếng móng tay gõ liên tục xuống sàn gạch bông.
Tưởng như cái chết đã cận kề khi quá nửa thân người tôi lúc này đã bị chúng nhấc lên, lôi ra đến gần sát mép nước, thì những vòng quấn siết chặt quanh eo tôi đột ngột nới lỏng ra. Những cái lưỡi đang chực chờ lôi tuột tôi xuống biển.. lấp đầy vào cái miệng rỗng nhão nhoét, bầy nhầy đồng loạt thu nhanh lại, toàn bộ rụt hết xuống nước. Khiến cả thân người tôi rơi nhanh xuống từ độ cao cách mặt đất hơn thước, va đập mạnh vào sàn thuyền.
Từ phần thân giữa đến đầu tôi rơi ra khỏi mạn thuyền, ngập ngụa trong nước. Lúc này không biết do cự ly gần hay do mắt bị ảnh hưởng bởi khúc xạ dưới nước, tôi nhìn thấy những xác người, khuôn mặt bị phóng to ra quá cỡ, méo mó dị hình dị dạng. Những mảng tóc chỉ còn lơ thơ vài sợi, sợi tóc đan chặt, kết dính vào nhau, lay động nhẹ nhàng dưới nước như những dải rong biển.. đen-bạc, dài-ngắn xen lẫn nhau, nối dài ra như vô tận. Hình dạng làm tôi liên tưởng đến bài tập dùng giấy màu có 2 sắc đối lập, đan xen vào nhau như cái cách người ta hay đan rổ đan rá tôi đã làm từ hồi còn tiểu học.
Những đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Từ những khuôn miệng nhăn nhúm, thứ bong bóng khí màu xanh lục nhạt vẫn không ngừng được phun ra, lóng lánh dưới làn nước, chuyển động nhẹ nhàng, cứ như được bao phủ bởi một lớp lân tinh ngũ sắc mỏng nhẹ bên ngoài, khiến người nhìn thấy chúng liền nảy sinh thứ cảm giác vô cùng khó tả, vừa mị hoặc thu hút.. lại không ngăn được.. ám ảnh sợ hãi, vừa muốn đưa tay ra chạm ngay vào chúng.. lại sợ.. chúng vỡ tan ra thành muôn ngàn mảnh nhỏ.
Những thứ kiều mị trên đời này vốn dĩ đều mang lại cho con người ta những dự cảm không lành, chính là loại lý lẽ này.
Khi đợt bong bóng đó vừa tràn lên, gần chạm đến mặt, tôi cũng vừa buông xuôi tay, không còn cố thêm được nữa.
Trong dải ánh sáng màu xanh lục phát ra từ những bong bóng nước, tôi thấy ẩn hiện bàn tay ai đó đang cố vươn ra nắm chặt lấy tay mình. Giành giật lại tôi từ miệng những xác chết dưới đáy biển sâu, xanh như ngọc.
Lục Bảo dường như đã kịp kéo ngược thân người tôi trở lên thuyền. Tôi nghe tiếng anh ta hoảng hốt, tuyệt vọng.. gọi tên mình, nhưng không thể đáp, khắp người tôi ngập ngụa trong thứ nước xanh nhàn nhạt, sắc màu mà tôi ưa thích. Chất nước xanh lam, đặc quánh như thạch, khiến tôi và anh ta chỉ có thể nhìn nhau trong vô vọng. Bàn tay lạnh như băng nơi tôi không cách nào chạm được vào.. bàn tay ấm áp đó.
Từ sắc xanh phản chiếu trong tròng mắt đã gần như nhắm lại, tôi thấy những cái miệng gớm ghiếc dưới nước vẫn đang há to ra hết cỡ chờ đớp gọn lấy thân thể tôi. Chúng đang thi nhau gào rú lên giận dữ vì bị cướp mất con mồi. Khi những cái lưỡi dài ngoằn kia phóng nhanh ra vừa chạm đến tròng mắt tôi, đột nhiên, khối thạch đông cứng, bọc kín thân thể tôi.. nổ tan tành, cảm giác sốc như cổ áo vừa bị ai đó giật ngược, lôi trở về thực tại.
Tôi thở mạnh, ho sặc sụa hồi lâu mới thấy mắt Lục Bảo.. hình như hơi đỏ.
"Đã chết đâu mà khóc.. tưởng anh bỏ chạy rồi chứ.. không phải muốn tôi chết lắm sao..còn quay lại làm gì..", tôi nói.. giọng hờn dỗi.
"Sợ cô thành ma về đòi mạng, đành quay lại thí mạng vì cô chứ còn sao..", anh ta vừa dọn dẹp những túi muối ăn còn vương vãi khắp nơi trên sàn thuyền vừa trả lời.
"Muối ở đâu ra nhiều thế này..", tôi thắc mắc.
"Khi nãy, tôi có nhanh tay thế nào cũng không thể xuyên thủng cho xuể cái đống tròng mắt quái dị đó.. chẳng hiểu chúng từ đâu ra, bám nhun nhúc trên đống thịt lưỡi bầy nhầy, cứ chọc thủng cái này lại tòi đâu ra mấy cái khác nhỏ hơn, lấm chấm, nhiều vô số..
chợt nhớ ra đống muối đem theo thanh tẩy trừ ma, thầy vẫn dùng để tạo kết giới, tôi trộn cả bột ớt nghiền mịn vào, đem rắc lên chúng, quả nhiên công hiệu, không ngờ.. cô rớt xuống nước..
tôi chụp lại không kịp, đọ sức với đám yêu quái bên dưới cả buổi, tay nắm chân cô kéo lại, còn chân.. phải căng ra.. giữ thăng bằng cho thuyền không chìm, cảm giác như thi kéo co hồi trại hè cấp 2 mà tôi ghét cay ghét đắng.. khó khăn lắm mới kéo được cô trở lại, cũng may vừa kịp..
à mà này, con gái con lứa ăn ít thôi, vừa rồi thuyền sắp lật đó, không phải tôi giữ thăng bằng tốt thì giờ 2 đứa làm mồi ngon cho hà bá rồi.."
Nhìn ánh mắt giễu cợt kia, tôi thừa biết.. ý anh ta muốn chê bai tôi ăn nhiều thừa cân nên không kéo nổi tôi trở lên, khiến tôi suýt nữa thì mất mạng, đó đều là lỗi của tôi, giờ lại còn dám trách móc anh tham sống sợ chết. Muốn được tôi cảm tạ đại ơn đại đức của anh ta sao.. còn lâu.
Tôi đáp gọn: "ừ thì tôi tuổi con Heo mà..", nói rồi tôi đảo mắt nhìn quanh một lượt xem tình hình thế nào.
Lúc này mới để ý thấy phần đuôi tóc nay đã dài quá vai, không còn ngắn cũn cỡn như cái thời xin thầy Bảy nhận làm đồ đệ nam nữa, hình như đã dính phải thứ gì đó, mùi tanh ôi như cá ươn, màu xanh lục, nhầy nhụa, không lẽ là thứ bong bóng nước kia.
Những sợi tóc như đang bị thứ đó tiêu hoá, mất dần đi độ dài, không dừng lại ở đó, chúng dường như đang lan ra những phần tóc còn lại như một sinh vật sống.. bết dính, nhớp nháp, đang bắt đầu sinh sôi nảy nở, bành trướng ra ngày càng nhanh.
Ngay khi chúng chuyển dần sang loại màu đậm như rong biển, Lục Bảo dùng cây kéo đã lấy ra tự lúc nào lăm lăm trong tay tiến đến cắt phăng đi phần tóc tôi cực khổ nuôi dài bấy lâu. Lắc đầu ngán ngẩm, tôi lẩm bẩm: "kiếp này ông Trời không cho phép tôi thoát khỏi vai nữ cường mà.."
Nhìn đống dịch nhầy và mớ tóc dài vừa rơi xuống sàn thuyền dần chuyển sang màu cỏ úa, rã ra, nhuyễn như cát vụn, ngay lập tức bị một cơn gió thoáng qua nhẹ nhàng thổi bay. Lục Bảo tay vẫn lăm lăm con dao, thủ thế phòng bị.
"Hình như có gì đó vừa lướt qua.."
Con thuyền lúc này đột ngột rẽ hướng, tự trôi vào một góc khuất, cứ như.. có một sức hút vô hình nào đó, đang cuốn nó.. trôi chầm chậm, xuôi theo hướng dải lụa đỏ vừa lướt qua trên đầu chúng tôi.
Màn trình diễn nhạc nước lập loè ẩn hiện của những bọc nước ối đựng thai nhi khi nãy.. đã không theo chúng tôi vào đây, khiến xung quanh tôi giờ chỉ tuyền một màu đen u tối.. dập dìu dải lụa đỏ mỏng tang như tà áo ai đó.. bay lả lướt trong không trung. Càng vào sâu bên trong cảnh sắc càng thêm phần quỷ dị, khoảng không cũng theo đó.. càng chật hẹp hơn.
Khe đá giờ chỉ còn vừa đủ cho một chiếc thuyền đi qua, đối với những người mang nỗi sợ hãi không gian hẹp như tôi mà nói, cảm giác này.. không khác gì cơn ác mộng.
Mỗi đêm, trong cơn mộng mị, tôi thấy thân thể mình đang gấp khúc trong tư thế bò, kẹt cứng.. bên trong.. một đường ống chật hẹp, không thể tiến đến, không cách gì lùi lại, càng không sao nằm bẹp xuống để trườn ra ngoài.
Đường ống kín như bưng, tối đen như mực, giống như thể tích phổi tôi lúc này, ngột ngạt, sợ hãi.. đến mức.. dường như không thở được, chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim mình thình thịch dội lại giữa không gian đen đặc.
"Tôi sợ cảm giác bị mắc kẹt thế này.. thực sự rất sợ.."
"Mây.. không sợ trời không sợ đất, chút khó khăn này có là gì, bình tĩnh..", nói rồi Lục Bảo ngồi sát lại gần tôi hơn.. một chút, như muốn lan truyền hơi ấm sang để tôi bớt đi phần nào sợ hãi.
Tôi chợt nghĩ: "Hai chị em nó giờ này.. chắc cũng đang tuyệt vọng lắm.."
...
Có ánh sáng le lói hắt ra phía trước.
Khi thuyền tiếp cận gần hơn, tôi thấy một khoảng không khá rộng. Bên ngoài, có 8 trụ đá cao, trên thân trụ có khắc chữ hay ký tự gì đó ngoằn ngoèo, tôi nhìn không rõ, quấn quanh trụ là những sợi xích nặng nề đã hoen rỉ do ngâm trong nước biển lâu ngày. Dây xích móc nối vào nhau thành hình dạng như tấm gương bát quái, có vẻ không giống sắp xếp ngẫu nhiên, đang nằm chắn ngay lối vào.
"Thạch trận..", Lục Bảo ngồi vò đầu bứt tai, ngẫm nghĩ một lúc quay sang tôi nói: "trận này do Gia Cát đại nhân truyền lại, gọi là Bát trận đồ, chia làm 8 cửa.. Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai trong độn giáp.. mỗi ngày mỗi giờ đều biến hóa khôn lường.. khi xưa, tướng Đông Ngô đi vào cửa Tử, còn có Hoàng Thừa Ngạn tiên sinh tiễn ra cửa Sinh, giờ Ta có trót vào nhầm cửa Tử, ai là Người dẫn dắt Ta thoát khỏi mê cung khổ ải..", nói rồi, thở hắt ra một hơi dài thườn thượt.
"Đúng là.. Thường hữu khí như vân, từng nội nhi khởi.. biết đoán định đâu cửa Cát-Hung bây giờ.. Ngọc ơi, Ngân ơi..", rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh ta quay nhanh sang tôi, nói: "dùng trực giác trời phú của cô thử đi, tôi theo cô, lấy cái mạng này ra đặt cược.. dù có vào nhầm cửa Tử, phải bỏ mạng trong mê cung này, tôi cũng phải tìm bằng được chị em nó, cô có thể ở đây đợi, tôi không muốn liên lụy đến cô.."
"Nếu tôi không vào thì ai dẫn đường, đâu chỉ chọn mỗi cửa vào.. tôi không biết gì về những trận pháp thần cơ diệu toán nên đương nhiên không có cách hóa giải.. từ khi sinh ra, tôi mang trên mình vận rủi đã hút hết vận khí của người tôi thương yêu, khiến họ gặp hung hiểm.. mà mất mạng.. nay anh dám đặt tính mạng mình vào tay tôi.. tôi nguyện cùng anh cược thêm một mạng, nguyện vì anh.. làm ngọn đèn bão soi đường.."
Lúc đó chẳng hiểu tôi lấy đâu ra những câu từ sến sẩm như "ngọn đèn bão soi đường", giờ nhớ lại còn thấy xấu hổ, hối không kịp.
Cuối cùng, chúng tôi tiến vào trong từ một cột đá đặt ở hướng 9 giờ. Cả 2 đi được độ gần trăm bước chân thì trước mắt hiện ra một bệ thờ lớn, được đặt vững vàng trên dãy đá ngầm bằng phẳng, có vẻ.. đây là chánh điện.
Trên bàn thờ bày biện những thứ cần thiết như pháp sự bình thường. Chỉ khác là.. mọi thứ ở đây đều được phủ lên cùng một màu đỏ tươi như máu, từ những mảnh vải treo trên vách hang đến tấm trải bệ thờ, những chân nến, chun rượu, đầu lâu, cho đến những tấm bùa chú lớn nhỏ đủ cỡ.. tất cả đều ánh lên sắc đỏ yêu dị.
Đặc biệt còn có 2 bộ xương cốt nhỏ, hình dáng cỡ đứa trẻ sơ sinh, đã khô đét, phủ bên ngoài bằng hợp chất gì đó không rõ, màu vàng như nghệ, đặt chính giữa bệ thờ.
Chúng nằm ngay ngắn trong 2 chiếc hộp gỗ, sơn đỏ viền vàng ánh kim, có giá đỡ bên dưới, trông giống như cái nôi em bé. Khi đưa mắt lại gần hơn, tập trung nhìn thật kỹ chúng, thì 2 cái nôi đột ngột chuyển động, đưa qua lại nhịp nhàng, phát ra những tiếng kêu cót két, như có ai đó đang đưa nôi, khiến tôi giật mình lùi lại.
"Bảo.. lại đây nhìn thứ này đi, không có sợi dây nào gắn vào 2 cái hộp đựng xác kỳ quái kia, làm sao nó đong đưa được, chẳng lẽ.. chẳng lẽ là có thứ gì đó đang..", giọng tôi run run.
Lục Bảo tiến lại gần, thận trọng dùng đôi đũa tre gắp lấy từng bộ xương khô trong nôi đưa ra ngoài, cẩn thận đặt vào 2 miếng vải màu vàng óng. Tôi nhận ra, đây là loại vải "Satin mặc nưa" được nhuộm từ vỏ cây và quả mặc nưa trồng tại Tân Châu, còn đôi đũa tre kia là loại tre La Ngà được trồng ở Sóc Sơn, nơi đặt đền thờ thánh Gióng. Tất cả đều là bảo vật mà thầy Bảy trân trọng, vì chúng được bằng hữu của thầy là thầy Tường, một vị ẩn sĩ trên núi Sơn Trà tặng, trong đợt thầy Bảy đến thăm Sơn Trà tịnh viên.
"Đây chẳng phải đũa tre La Ngà và Satin mặc nưa thầy rất quý sao..?", tôi ngạc nhiên hỏi.
"Satin mặc nưa thì đúng rồi, còn đũa này là đũa trúc Hóa Long, đợt rồi cha tôi đi Bắc Cạn.. khó khăn lắm mới xin được trụ trì trên đó cho đem về làm giống, trồng phía sau nhà.. lúc thầy đưa, tôi cũng ngạc nhiên như cô bây giờ, nhưng thầy nói.. vạn vật đều bình đẳng như nhau, chỉ có dùng hay không dùng, không quan trọng quý hay không, mà là có ích hay không.."
"Thầy nói cũng phải, nhưng tôi vẫn thấy tiếc, sao phải dùng đến chúng, không thay thế bằng thứ gì khác được sao..", tôi nói, mắt vẫn không rời 2 cái xác khô, hình như nó vừa cử động nhẹ những khớp ngón tay, khiến lớp vải có vẻ nhăn nhúm hơn ban đầu.
"Những cái xác khô này thuộc Thổ, đũa trúc Hóa Long thuộc Mộc.. Mộc khắc Thổ, dùng để gắp chúng sẽ tránh được thi biến, nhớ cho kĩ, không được dùng tay trần chạm vào xác chết, hậu quả khó lường.. còn tại sao phải dùng loại trúc này thì tôi nghe thầy nói trúc Hóa Long có hình dạng tựa con rồng đang bay lên, chúng vốn là loại trúc được trồng ở Trúc Lâm viên nơi Quan Âm bồ tát cư ngụ nên thần lực trừ tà của chúng cũng vì lẽ đó mà tăng lên vô hạn..", Lục Bảo miệng nói, tay vẫn tập trung bọc cái xác còn lại.
"Còn Satin mặc nưa..? sao không dùng loại vải liệm đã được phù chú như xác chết thông thường..?", vừa nói tôi vừa dán mắt vào cái xác khô đã được anh ta bó lại gọn gàng đặt sang một bên xem nó có động đậy không hay do tôi căng thẳng quá sinh ra ảo giác.
"Loại vải này dùng kỹ thuật dệt vân đoạn, tạo sự đan kết giữa sợi ngang và sợi dọc.. kiểu dệt này, sợi ngang chui xuống dưới một sợi dọc, sau đó đè lên trên ít nhất hai sợi dọc và cứ tiếp tục như vậy.. sợi ngang tiếp theo sẽ được dịch qua phải ít nhất hai sợi dọc và lên trên một..
cách này sẽ cho ra loại vải mặt trên có nhiều sợi ngang song song hơn, tạo cho vải có hai mặt và mặt sau phần nhiều là sợi dọc..
bằng kỹ thuật dệt này, vải có bề mặt láng và bóng ở mặt trên, thô mờ ở mặt dưới, khiến chúng có độ bóng tùy thuộc vào ánh sáng chiếu lên..
cô thử lấy tay sờ vào cảm nhận thử xem..", nói rồi anh ta chỉ tay vào một mảnh Satin mặc nưa đang để trong túi vải.
"Nhưng dệt như thế thì có liên quan gì đến việc phải bọc mấy cái xác khô bằng loại vải này..? sao không bọc chung một tấm lớn mà phải chia ra làm 2 rồi bọc từng cái cho cực vậy, còn loại nút anh thắt trên ngực này nữa..?", tôi hướng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Lục Bảo chờ đợi.
Lục Bảo không trả lời ngay mà tiếp tục công việc của mình. Anh ta dùng 4 góc vải bóng mịn, thắt lại thành loại nút hình tròn dẹt, rồi ghim chúng lại như quả tú cầu, xong xuôi.. lấy ra 2 cái hộp nhỏ, bằng đồng, 4 mặt bên trong hộp ốp bằng thứ chất liệu gì đó không rõ, sáng loáng như gương nhưng không phải, vì thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ đó, có màu đồng nhạt.
Lục Bảo cẩn thận đặt 2 cái xác khô đã được bọc kĩ càng vào đó, lạ thay khi vừa đặt vào, chúng liền ánh lên thứ sắc khí như được phản chiếu lại từ vầng hào quang của đức Phật.
"Thế này là sao..?", tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng thì Lục Bảo tiếp lời: "chẳng phải tôi đã nói, độ bóng sẽ phụ thuộc vào ánh sáng chiếu lên sao, 2 thứ này kết hợp sẽ tạo ra ánh hào quang như cô thấy..
lúc này, nó không còn là miếng Satin mặc nưa thông thường, mà trở thành tấm lưới Trời, khóa chặt yêu ma bên trong, khiến chúng không cách nào chạy thoát khỏi những mắc lưới được dệt vân đoạn.. còn nút thắt này là một dạng phong ấn, được tôi cố định thêm hạt mã não bên trong cũng để trấn yêu..
riêng 2 đứa tiểu quỷ này, tôi không bọc chung vì bọn chúng vốn là cặp song sinh yểu mệnh bị kẻ nào đó dùng tà thuật biến thành quỷ nhi, đồng bệnh tương lân, đồng thanh tương ứng, cùng sinh cùng tử.. nếu để chúng cạnh nhau, quỷ khí sẽ tăng lên gấp bội, muốn trấn được e không dễ.. đã hiểu rõ chưa, lại đây.."
Anh ta kéo tay tôi lại gần 2 cái hộp gỗ có giá đỡ như cái nôi đặt 2 cái xác khô ban nãy, chỉ vào phía dưới đáy hộp: "cô nhìn đi, đây là cơ quan được gắn bên dưới, khiến cái nôi có thể đưa qua lại được, mấy trò con nít này cũng dọa được cô một trận khiếp vía sao.. /haha/..", không đợi tôi phản đòn, anh ta đã tiến nhanh đến bệ thờ, thắp lại mấy ngọn nến đang cháy dở trên bàn thờ lên, tay tùy tiện cầm lấy một chân đèn đưa tôi, một cây cho anh ta.
"Sao không lấy đèn công suất lớn mà dùng, ở đây làm gì còn lũ dơi hút máu nữa..?"
Tâm trí trở nên hoang mang cực độ khi tôi chậm rãi xoay ánh nhìn một vòng, hướng vào những khoảng tối đen, sâu nông không rõ của 8 ngã rẽ trước mặt. Không biết phải tiếp tục đi lối nào để thoát khỏi mê cung trận đồ này.
Thình lình, cơn gió biển lạnh như băng thổi thốc tới cuộn quanh người tôi.. từ cả 8 hướng khiến toàn thân tôi rét run lên sợ hãi. Tâm trí đột nhiên trống rỗng, quên luôn mình định nói gì với Lục Bảo trước đó.
"Có gió chắc chắn có lối ra..", Lục Bảo vừa nói vừa bước đến con đường ở giữa định quan sát bên trong, thì khựng lại..
từ 2 ngã rẽ trái phải, có âm thanh của gì đó nghe rin rít đang tiến lại.. ngày càng gần..
Tôi thấy ánh sáng màu lam.. lạnh lẽo, bên trong là chất dịch nhầy màu trắng..đục ngầu. Nó có hình dạng như cái trứng to, hình bầu dục, được đặt bên trong một cái quan tài bằng kính.. trong suốt. Bề mặt kính nổi lên những đường vân đỏ ngang dọc, trông sơ qua giống những mao mạch dưới da. Lục Bảo ra hiệu, anh ta bên trái, tôi bên phải, cùng tiến đến, giữ khoảng cách vừa đủ để quan sát xem.. bên trong có gì.
Vừa lại gần, cách cái quan tài kính chưa đến 3 bước chân, tôi hoảng hốt đánh rơi chân đèn xuống đất, tiếng sắt rơi xuống nền đá cứng nảy lên mấy lần, nghe keng keng liên tục thành một tràng dài.. khá lớn, âm vang xuyên suốt 12 cửa hang Ma vọng lại nghe vô cùng chói tai.
Bên trong.. bên trong là con Ngọc hay con Ngân tôi không rõ, toàn thân nó trần trụi, đang nằm gập người ôm chân, giống tư thế của một thai nhi vẫn còn trong bụng mẹ. Từ phía đầu gối gập vào che khuất bụng, tôi thấy dây cuốn rốn vẫn còn đang dính chặt vào rốn nó. Nét mặt như đang say ngủ, những sợi tóc nâu đậm, mềm mại.. khẽ dao động dập dềnh trong thứ chất dịch đục ngầu.
Chợt mí mắt nó có chút phản ứng, dường như tròng mắt bên trong đang đảo nhẹ qua lại, đong đưa như con lắc đồng hồ. Trong tích tắc.. nó mở chầm chậm đôi mắt lạc thần, nhìn xoáy sâu vào mắt tôi, khiến toàn thân tôi tê liệt, đầu ngón tay cũng không thể cử động hay nhúc nhích, cơ hàm cứng đơ không kêu lên được, chỉ nghe thấy tiếng ú ớ như bị cấm khẩu.
Bàn tay nhăn nheo phình to như muốn nứt toát ra vì ngâm nước của nó, đột ngột đưa lên, đập ầm ầm vào thành quan tài ngay trước mũi tôi, khiến cái quan tài bằng kính mỏng manh chao nghiêng như sắp đổ ụp xuống, còn tôi sợ hãi té bật ngửa về phía sau..
ánh mắt vẫn dán chặt vào nó..
không thể chớp..
dù chỉ một giây..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...