Cam Lai


Hải Minh, đó là tên của cậu ấy, đồng thời cũng là “người của công chúng”.

Cậu ấy là sinh viên đẹp trai nhất của khoa tôi, ai ai cũng khen ngợi không ngớt.

Gương mặt góc cạnh, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt sâu lắng, giọng nói trầm ấm như rót mật vào tai.

Mặt khác, cậu ấy rất cao, tôi không biết cụ thể là bao nhiêu nhưng chắc chắn cao hơn tôi.
Vào ngày gặp mặt đầu tiên của tân sinh viên, tôi đã từng vô tình lướt qua ánh mắt của cậu ấy.

Lúc đó, tôi không có suy nghĩ gì đặc biệt vì còn bận phải đi tìm bạn học của lớp mình.

Về sau khi nghe mấy đứa con gái trong lớp bàn tán thì tôi mới có dịp nhìn rõ hơn, thú thật thì tôi cũng không hiểu sao mọi người lại thích cậu nữa, tôi cũng chỉ thấy bình thường thôi mà.
Có lẽ gu của con gái thời nay là Fuck Boy chăng?
Không phải tôi nói xấu đâu, ngoại hình của cậu ấy đúng chuẩn là Fuck Boy trên phim truyền hình Hàn Quốc đấy, cậu ấy không được đoàn phim cast đúng thật là khá uổng.

Nên nhớ, với đoàn phim thôi, không phải với tôi, tôi chưa có hứng thú với việc tìm hiểu người khác lại đâu.
Chỉ có điều, ngày hôm nay có lẽ bị “quật” thật rồi, tôi không hiểu làm sao tôi có thể nhìn Hải Minh lâu đến như vậy.

Tôi nhìn cậu ấy làm bài, nhìn cậu ấy vò đầu vì gặp phải câu khó, nhìn cậu ấy xoay bút khi không biết nên phải làm sao cho đúng.

Nói chung, tôi chỉ nhìn và nhìn.
“Này, Tử Duy”, cậu trai bên cạnh đột nhiên đập nhẹ vào vai, tôi liền giật mình quay lại, vừa vặn cũng dọa cậu trai kia giật mình theo.
“Chuyện gì vậy?”, tôi hỏi.
Cậu trai kia vuốt ngực nhìn tôi hết hồn nhưng tôi cố gắng không để lộ chuyện gì quá kỳ lạ ra mặt.

Đồng thời cũng chống tay lên bàn nghiêng người để che lấy Hải Minh ở dãy nhà bên kia.


Thú thật thì tôi có cảm giác hơi giống mấy cảnh vụng trộm yêu đương ở trong phim nhưng nghĩ đến yêu đương, tôi lại thu tay về.
Cậu trai kia không hiểu hành động của tôi lắm, chỉ nói:
“Lớp trưởng chuẩn bị thu bản đánh giá lại rồi, cậu chưa viết gì sao?”.
Nghe vậy, tôi nhìn xuống bản đánh giá của mình, một tờ giấy in sẵn chữ nghĩa ở bên trên nhưng trắng trơn không có lấy nét bút nào, hiển nhiên, tôi nào có thời gian viết.

Thế là tôi vội lấy bút ra, nhanh chóng điền một số thông tin cần thiết lên trên rồi chuyển sang những người khác nộp về lại cho lớp trưởng.
Sau đó, tôi quay đầu nhìn sang dãy nhà bên kia, bóng dáng của Hải Minh đã không còn, có lẽ cậu ấy đã lên trên bàn giảng viên để vấn đáp rồi.

Không hiểu sao, trong đầu tôi lại thầm mong cậu ấy thi có kết quả tốt.

Tôi cảm thấy hoài nghi bản thân mình, câu trước nói chưa muốn tìm hiểu người khác, câu sau lại đi lo lắng cho người ta.
Tôi cũng không phải con gà non mới tập tành yêu đương, tự nhiên hiểu được bản thân đang tự vi phạm vào lời hứa của chính mình.

Nhưng tôi lại cố tình vi phạm, là cố tình đấy.

Sự tồn tại của Hải Minh qua ô cửa sổ ngày hôm nay giống như một con quỷ muốn kéo tôi về lại con đường ngày trước.

Mà kỳ lạ là tôi lại không từ chối sự cám dỗ này, ngược lại còn rất hưởng thụ nó.

Tôi vô thức đưa tay lên trán xem thử có phải mình bị sốt rồi không, tại sao lại có những suy nghĩ không bình thường như vậy.
“Tử Duy, không về sao?”, giọng Nhu Vân bất chợt vang lên ở bên cạnh.
Người ở trong lớp đã sớm về hết, tôi lại không nhận ra, chỉ có tự mình ngồi đây rồi làm mấy trò khùng điên với tâm trí.

Tôi có thể giỏi che giấu mọi người nhưng đối mặt với đôi mắt to tròn của Nhu Vân thì khác.

Có lẽ cô nàng đã nhìn ra chỗ không thích hợp của tôi rồi, dù sao cũng là con gái, tâm tư vẫn tinh tế hơn con trai nhiều.
Tôi nhìn Nhu Vân một chút rồi nói:

“Tớ còn một số chuyện cần làm, hôm nay không về cùng cậu được”.
Nhu Vân chớp mắt nhìn tôi, biểu cảm như thể đang hỏi liệu tôi có bị điên rồi không.
“Ôi chúa ơi, người trông chờ lúc ra về nhất bây giờ lại đang nói gì thế này?, Nhu Vân hỏi.
Tôi không tiện giải thích, chỉ cười cười vài tiếng đáp lại:
“Hôm nay tớ có việc thật, mặt khác, cậu còn không ra nhanh là phải đợi rất lâu mới vượt qua được biển người ở bãi đỗ xe đấy”.
“Đúng rồi, quên mất.

Vậy tớ về trước đây, nhớ tắt quạt tắt đèn đấy”, Nhu Vân vội vàng đứng dậy rồi xách lấy cái túi của mình chạy ra ngoài, đồng thời không quên quay đầu lại nhắc nhở tôi.
Tôi nhìn Nhu Vân chạy ra ngoài cho đến khi không còn thấy bóng lưng nữa thì thở dài một hơi.

Cô nàng này cứ quanh quẩn bên tôi như thế này thì làm sao có thể kiếm ra một chàng trai cho riêng mình đây.

Nhu Vân rất có duyên, nếu cô nguyện ý thì đảm bảo sẽ không thiếu đàn ông cho cô chọn nhưng tôi cũng khó hiểu tại sao cô vẫn luôn quanh quẩn ở bên tôi thế này.
Giữa chúng tôi rất thoải mái với nhau, tôi cũng biết rõ thói hư tật xấu của cô, bảo cô có tình cảm đặc biệt với tôi thì bỏ đi, tôi không tin đâu.

Đó giờ có cô gái nào lại bày ra bộ dạng “xấu xí” nhất cho chàng trai mình thích thấy đâu, như thế không khoa học, cũng không đúng với tính cách của Nhu Vân một chút nào.

.

.
Tôi cất cây bút của mình vào túi chéo rồi đeo lên vai, sau đó làm theo lời của Nhu Vân, tắt hết đèn điện rồi mới ra ngoài.

Trời bây giờ đã tạnh mưa, mặt đất cũng có chút ẩm ẩm khá khó chịu, tôi vừa đi vừa tránh mấy vũng nước rồi nấp mình vào trong góc khuất ở một tòa nhà khác gần nơi lớp tôi sinh hoạt.
Tại tòa nhà này, tôi có thể quan sát được những người đi ra từ phòng thi của Hải Minh.

Cậu ấy chưa thi xong nên vẫn chưa ra ngoài, tôi chỉ cần đứng đợi ở đây là được.


Tôi không quen biết cậu ấy, cậu ấy lại càng không biết tôi.

Cậu ấy nổi tiếng nhưng tôi lại không để tâm lắm, nhiều lần vô tình thấy được trên hành lang nhưng tôi cũng không nhìn cậu ấy nhiều như hôm nay.

Hôm nay ở cậu ấy có cái gì đó khiến tôi phải tò mò quan sát đến từng chi tiết một.
Rốt cuộc cậu ấy là một người như thế nào đây?
Tôi đứng chờ thêm mười lăm phút nữa, lúc này, cậu ấy cũng đi ra, sắc mặt rất tươi tỉnh, có lẽ bài thi vừa rồi làm tốt lắm.

Cậu ấy nhanh chóng nhảy bổ đến chỗ đám bạn rồi choàng vai nhau cười nói rất thân thiết.

Tôi dõi theo hình bóng của cậu ấy đến khi ra tận bãi đỗ xe thì mới dời mắt trở về.
Tôi dựa lưng vào bức tường bên cạnh, hai mắt nhìn thẳng lên bầu trời mịt mù ở bên trên.

Tôi cảm thấy đồng cảm với nó, cũng ảm đạm mịt mù không khác gì nhau.

Tôi lấy điện thoại xem thời gian, chỉ mới hơn bốn giờ chiều một chút, cũng còn sớm nên tôi không vội trở về, thay vào đó đi tập gym một chút vậy.

.

.
Tôi tập Kendo vào mỗi thứ hai, tư, sáu; còn ba, năm, bảy thì đi tập gym để củng cố từng khối cơ ở trên người.

Vì vậy, trong cốp xe của tôi luôn luôn dành không gian cho hai bộ đồ, một là Hakama tập Kendo, hai là đồ thể thao dùng để tập gym.

Tôi không phải dạng người đam mê thể thao đến mức chủ động tìm đến nó, tôi tập thể thao chẳng qua là vì thói quen thôi.

Hơn nữa, có một số chuyện khi tiến vào trạng thái luyện tập thì tôi sẽ quên đi ngay.
Tôi không thích sự mờ mịt, cũng không thích những chuyện không rõ ràng, bởi vì nó khiến tôi không cách nào chủ động được.

Cho nên tôi quyết định muốn quên Hải Minh đi để trở lại với cuộc sống thường ngày.


Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, lúc tôi đến phòng tập thì đập vào mắt tôi chính là Hải Minh.
Thế giới này nhỏ đến thế sao?
Tôi tự hỏi.
Mặc dù Đà Nẵng - Thành phố nơi tôi đang sống đây không phải lớn lao gì nhưng cũng chứa được gần ba triệu dân, số lượng phòng gym phục vụ nhu cầu tập luyện cũng có đến hàng trăm hàng ngàn.

Nhưng không hiểu sao cả hai chúng tôi lại có thể chạm mặt được chung một phòng gym như thế này.
Phòng gym giờ này tạm thời còn hơi ít người, phải đợi qua giờ tan tầm thì may ra mới đông hơn được nên tôi cũng không nán lại ở lối vào quá lâu, tránh cho việc bị cậu ấy để ý đến.

Tôi tiến đến quầy lễ tân đưa phiếu tập của mình cho nhân viên, sau đó lấy chìa khoá tủ rồi vào phòng thay đồ để thay đồ tập.
Lúc trở ra thì tôi đột nhiên đứng hình lại, toàn thân như bị trời trồng đứng yên một chỗ.

Tôi nhìn thấy Hải Minh đang khá gần gũi với một cô gái tương đối mũm mĩm, ý tôi là không phải loại gần gũi ấy, chỉ là cậu ấy đang hướng dẫn cô gái kia cách luyện tập sao cho đúng thôi.
Cậu ấy là PT (huấn luyện viên riêng) sao?
Trong đầu tôi chỉ có thể nghĩ đến một từ đó thôi, bởi bây giờ tôi mới để ý đến bộ đồ tập trên người cậu ấy.

Đó là đồng phục của phòng tập này, bên trên còn có cả logo nữa nên không lý gì tôi nhìn nhầm được.
“Phòng tập có PT mới hồi nào vậy anh?”, tôi quay sang hỏi người đang tập ở bên cạnh, đó là một ông anh tôi quen được trong quá trình tập, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, mỗi lần tập là gần như dùng đến số tạ có hạn mức rất cao.

Ông anh này hiểu rất nhiều về gym nhưng lại không có hứng thú đi làm PT.
Lúc mới tập, nhờ có ông anh này nên tôi mới tập luyện đúng hướng và phát triển cơ bắp đều toàn thân, vì vậy các khối cơ của tôi phát triển rất tốt, tôi cũng hài lòng với cơ thể của mình bây giờ.

Tôi đang đợi ông anh này tập xong rồi đến lượt tôi tập nên cũng tiện miệng hỏi một chút.
Ông anh đưa mắt sang nhìn Hải Minh ở bên kia một chút rồi cười nói:
“Em nói Minh hả? Cậu ấy làm PT ở đây cũng nửa năm rồi, chủ yếu vào thứ hai, tư, sáu nên em không gặp cũng phải”.
“À, ra vậy, chẳng trách thấy chuyên nghiệp thế”, tôi gật gù, thì ra vốn dĩ khác buổi nên tôi không gặp được nhưng nếu bây giờ cậu ấy đi cùng buổi thì chẳng phải ngày sau sẽ luôn gặp mặt sao?
Trong lòng tôi đột nhiên xuất hiện một cỗ hào hứng khó tả nhưng rất nhanh, tôi liền dập tắt nó ngay.

Hào hứng vào lúc này thật sự nguy hiểm quá, tôi nên nhớ rõ lại mục đích ban đầu đến đây để làm gì, là để quên đi cậu ấy, chứ không phải là ngây người ra nhìn.
Thế là tôi liền lao vào tập luyện điên cuồng, đồng thời cũng lựa máy tập nào mà khiến tôi phải quay lưng về phía cậu ấy, tránh được việc phải nhìn cậu ấy càng nhiều càng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui